“Ôi? Đây không phải Cố Uyển Như sao?”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên phía sau hai người.
Cố Uyển Như quay đầu, mỉm cười: “Tô Đồng, không ngờ lại là cậu.”
“Vị này… là tiểu tình nhân của cậu đấy à?” Tô Đồng nói.
Cô gái mặt dài nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Giang Hải mang theo xem thường không chút nào che dấu.
Sắc mặt Cố Uyển Như lập tức chìm xuống.
Hai người vốn là bạn học vũ, xa cách lâu không gặp vốn cô có chút vui mừng, không ngờ đối phương lại nói như thế.
Tô Đồng, chẳng lẽ là cố ý đến để gây chuyện sao?
Tô Đồng dáng người cao gầy, ngoại hình xinh đẹp, nhưng lại mang lại cho người đối diện một cảm giác cô ta là người phụ nữ phong trần.
So với kiểu người sạch sẽ thuần khiết như Cố Uyển Như thì quả là một trời một vực.
Nhưng mà loại phụ nữ này lại càng được cánh đàn ông yêu thích, cũng giống như ruồi nhặng thường thích đậu vào thịt ôi vậy.
Bên cạnh Tô Đồng có một người đàn ông cao lớn cường tráng, rất đẹp trai.
Mặt vuông mày kiếm, mắt sáng, dáng người săn chắc, thoạt nhìn có chút nam tính.
Sắc mặt Giang Hải lạnh lùng. Loại phụ nữ này không xứng để được so sánh với Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như là đóa phù dung xinh đẹp trong nước, tự nhiên không cần màu mè lòe loẹt.
Mà Tô Đồng, chính là sản phẩm xủa nên công nghiệp hiện đại, vừa nhìn đã biết ngay là gương mặt điển hình của mấy viện thẩm mỹ.
Nhất là giọng điệu và thái độ nói chuyện, tự cho mình là trên hết, loại người này, ngay cả nói láo đều rất chAnh Huyềna.
“Sao nào? Đi tìm tình nhân còn cho người khác nói nữa à?”
Tô Đồng cười yêu kiều: “Hồi còn đi học cậu thuần khiết lắm cơ mà, nhiều bạn nam theo đuổi như vậy nhưng cậu vẫn thờ ơ.”
“Hóa ra vẫn là không chịu nổi tịch mịch, nuôi một người đàn ông như vậy.”
“Nhưng mà…”
“Thoạt nhìn không lớn lắm nha, trông anh ta gầy yếu thế này, có thể thỏa mãn được cậu sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Hải ngưng tụ, nhìn thẳng vào người Tô Đồng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén lên.
Giang Hải có thể nhẫn nhịn bất luận kẻ nào nói năng lỗ mãng với mình, nhưng lại không cho phép ai nói nặng nói nhẹ với Cố Uyển Như, khiến chịu dù chỉ một chút ấm ức.
Phát hiện ra địch ý của Giang Hải, nhưng Tô Đồng lại không hề để ý, lại còn lạnh Xì~~ một tiếng.
Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Uyển Như như vũ, trên mặt tràn đầy ý mỉa mai.
“Hay là đá tên nhóc này đi, tôi giới thiệu cho cậu một anh mạnh khỏe hơn, thế nào?”
“Dù là cậu có nhu cầu cao cũng có thể thỏa mãn cậu, hơn nữa còn là rất thỏa mãn nữa đó…”
Sắc mặt Cố Uyển Như trở nên rất khó coi, cô nắm chặt nắm tay lại.
Cô không thể hiểu nổi, đã từng là bạn học của nhau, vì sao vừa gặp mặt đã nhục nhã cô như vậy.
Mà một lúc trước Cố Uyển Như vẫn còn coi cô ta là bạn bè.
Nhưng Cố Uyển Như không biết là, thái độ của Tô Đồng đối với Cố Uyển Như như vậy, hoàn toàn là do nghe lời Trần Giai Kỳ đơm đặt.
Trần Giai Kỳ và Tô Đồng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, còn từng cùng nhau tham gia ‘vận động nhiều người’.
Tại tập đoàn Uyển Như chịu thiệt đủ thứ, trở lại thành phố Giang Thanh, Trần Giai Kỳ tức thì bị Huyền Thanh chà đạp một phen.
Cô ta không cam lòng, nên đặt lời đơm đặt với Tô Đồng.
Nhưng, Trần Giai Kỳ lại không hề nói đến chuyện tập đoàn Uyển Như.
“Tô Đồng, tôi chưa từng đắc tội với cậu, tại sao cậu lại phải nói tôi như vậy.”
Cố Uyển Như tức giận đến run rẩy cả người, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt.
Nhưng mà, ngay sau đó!
Bốp~…
Một tiếng giòn giã vang lên.
Chẳng ai ngờ được, tiếng bạt tai bỗng nhiên vang lên.
Mà người ra tay, chính là Giang Hải.
“Anh… anh dám đánh tôi?”
Tô Đồng ôm mặt, vô cùng ngơ ngác.
Trong đầu là một vạn câu hỏi vì sao.
Tôi là ai, tôi ở đâu, tại sao lại bị đánh…
Cố Uyển Như cũng không ngờ, Giang Hải lại ra tay đánh người.
Gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.
Một cái bạt tai này làm một bên mặt Tô Đồng sưng đỏ lên, ngay cả cái mũi cũng bị lệch sang một bên.
Còn người kịp phản ứng, đáp lại Tô Đồng lại là một cái bạt tai nữa.
Âm thanh thanh thúy sáng, bên mặt còn lại lại bị quạt một bạt tai nữa.
Cũng may Giang Hải dùng lực vừa đủ, nếu không Tô Đồng đã bị đánh bay ra ngoài luôn rồi.
“Trên đời này, luôn có vài người tự cho mình là đúng.”
Giang Hải tiến lên, bóp chặt cổ của Tô Đồng: “Cô nghĩ mình đẹp lắm à? Mở miệng ra nói chuyện còn bốc mùi khai kia kìa.”
“Miệng không sạch sẽ, không tôn trọng người khác, đây chính là kết quả của cô.”
“Tôi, trước giờ cũng không ngại đánh con gái…”
“Hơn nữa, tôi rất thích đánh tiện nhân, bởi vì da mặt dầy, càng tiện càng đáng đánh…”
Trước kia, Cố Uyển Như chỉ là một con cờ củaCố gia.
Ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp tuyệt trần thuần khiết ra thì không có gì cả.
Nhưng, hôm nay khác rồi, từ nay về sau cũng khác rồi.
Bởi vì, Cố Uyển Như là vợ của Giang Hải, một người không ai có thể đắc tội.
Thân phận độ cao quý, đủ để ngạo nghễ thiên hạ.
Giang Hải, tuyệt không cho phép người nào dám xúc phạm Cố Uyển Như.
“Anh… buông tay… tôi muốn… giết…”
Tô Đồng không thể thở đươc, gương mặt từ đỏ đến tím tái, bởi vì bị nhấc lên cao, nên cả người cô ta mềm nhũn ra.
Vội vàng nhìn sang người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Anh…”
Cô ta đã nói không ra lời.
Tô Đồng bắt đầu sợ hãi, cả người bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt Giang Hải lạnh đến đáng sợ, người đàn ông này, thực sẽ giết mình.
Người đàn ông cao lớn đi cùng Tô Đồng chỉ là nhân tình của cô ta.
Thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, dù là nhan sắc hay là dáng người đều có thể thỏa mãn cô ta.
Cho tới bây giờ đều có thể cho cô ta cảm giác thỏa mãn và cảm giác an toàn.
Đàn ông như vậy mang lại được cho cô ta sự thoải mái mà người nuôi cô ta không thể mang lại cho cô ta dược.
Nhưng, khi Tô Đồng bị đánh, anh ta lại chỉ thờ ơ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Anh… giúp em…”
Dồn hết chút sức lực cuối cùng, Tô Đồng nói ra mấy chữ nghe không rõ ràng kia.
Lại một lần nữa xin giúp đỡ, nhưng người đàn ông cao lớn vẫn không hề nhúc nhích.
Gương mặt sợ hãi không hề ăn nhập gì với dáng người to cao, anh ta rụt rè nói: “Xin anh, thả cô ấy ra đi, anh như vậy sẽ giết chết cô ấy đấy.”
Được Tô Đồng bao nuôi, nên bình thường người đàn ông cao lớn này sẽ cực kỳ nghe lời cô ta.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng là Tô Đồng đứng ra giải uyết.
Nhưng, lần này lại khác.
Khi thế toát ra trên người Giang Hải khiến anh ta khiếp đảm, thậm chí sợ hãi.
Hoàn toàn không dám có bất luận ý nghĩ kháng cự nào, bởi vì anh ta cảm giác được, nếu như đi lên hỗ trợ, anh ta nhất định sẽ rất thê thảm.
Dùng tay nhấc bổng một người lên như thế, đây cũng không phải là người thường có thể làm được.
Cơ bắt của anh ta chỉ là luyện ra được trong phòng gym mà thôi, phàm là người có chút giá trị vũ lực là anh ta không dám đụng vào.
Nhất là, ánh mắt Giang Hải rất ác liệt, còn có sát khí.
Bị Giang Hải nhìn một cái cũng như bị Tử Thần nhìn chằm chằm vào vậy.
Loại ánh mắt này, anh ta từng thấy qua một lần.
Mà thân phận người kia, người bình thường không thể với tới được.
“Giang Hải, buông tay ra đi!” Cố Uyển Như có chút luống cuống.
Nhiều lần gặp Giang Hải ra tay rồi, nhưng mỗi lần tim cô đều đập rất nhanh.
Giang Hải rất giỏi đánh đấm, nhưng mà ra tay quá ác, hễ đánh ai là người đó phải vào bệnh viện.
Cố Hữu, Huyền Thanh…
Người nào người nấy cũng bị anh đánh cho te tua.
Giang Hải chậm rãi thả Tô Đồng xuống.
Tô Đồng ngồi bệt dưới đất, vội vàng hít lấy hít để không khí trong lành.
Người đàn ông bên cạnh vội tiến lên an ủi.
Tô Đồng đứng dậy, trở tay tát cho anh ta một cái bốp.
“Cút đi, cút đi cho tôi.” Không ngờ mình lại nuôi một tên nhu nhược như vậy.
Cô ta thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông kia cũng không nhiều lời, chỉ nhìn Giang Hải một cái rồi vội vàng rời đi.
Tô Đồng sửa sang lại mái tóc rối bời, lau nước mắt rồi nói giống như người đàn bà chAnh Huyềna.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Uyển Như: “Cô lại dám bảo tên nhân tình này đánh tôi. Cố Uyển Như, cô cứ chờ đó cho tôi.”
Cố Uyển Như nghiêng đầu qua một bên, không thèm để ý tới.
Thật không thể ngờ, bạn học cũ giờ đều biến thành bộ dạng như vậy.
Tô Đồng cắn răng, lại nhìn Giang Hải.
“Dám đánh tôi, anh chán sống rồi? Biết tôi là ai không?”
“Cô là ai thì liên quan quái gì đến tôi cả.” Giang Hải nhún vai, cười lạnh một tiếng.
“Được rồi, tôi không so đo với anh nữa, tôi cho anh tiền, anh cũng tát cô ta mấy cái cho tôi.”
“Muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi.”
Tô Đồng lau nước mắt nước mũi, cao ngạo lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
Nói xong, Tô Đồng bày ra vẻ mặt tự tin là mọi chuyện chắc chắn sẽ được như ý.
Đàn ông thôi mà, giống nhau cả thôi.
Một loại chính là dùng tiền tìm phụ nữ, một loại khác chính là tìm tới phụ nữ vì tiền.
Giang Hải đương nhiên không thể nào là loại trước được.
Cũng không soi mặt vào bãi nước tiểu mà xem, chính mình là loại người gì.
“Cô trả không nổi.” Giang Hải chẳng muốn so đo cùng loại người này, chỉ cần không công kích Cố Uyển Như, anh đều không sao cả.
Kéo tay Cố Uyển Như định rời đi.
Tô Đồng lại bước tới chặn lại, lạnh lùng nói: “Anh sẽ hối hận vì từ chối tôi đấy, nói đi, Cố Uyển Như cho anh bao nhiều, tôi cho anh gấp đôi.”
“Không, gấp 10 lần!”
“Cô cho không nổi.” Giọng Giang Hải càng thêm lạnh lùng hơn, cô gái này, muốn chết sao!
“Tính theo ngày? Hay là tính theo tháng? Hay là trả theo lần?” Tô Đồng khinh miệt cười, trên mặt còn nóng rát vì bị đánh.
Cô ta không cam lòng khi bị Giang Hải đánh, đánh lại thì không được. Nên cô ta muốn dùng tiền để mua Giang Hải, để Giang Hải đánh Cố Uyển Như.
Da mặt Tô Đồng dày đến cực hạn, lập tức bày ra tư thế tự cho là xinh đẹp, vuốt vuốt tóc.
Dùng ánh mắt đong đưa, ưỡn ẹo đi tới gần Giang Hải.
Trước kia chỉ cần cô ta chủ động quyến rũ như vậy, thì không người đàn ông nào có thể chịu nổi.
Rồi Tô Đồng trực tiếp nâng tay lên.
Bàn tay mềm mại đặt lên ngực Giang Hải, nhẹ nhàng trượt xuống phía bung dưới.
Giang Hải cũng không né tránh, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào cô ta, như đang xem một chú hề đang diễn trò.
Tô Đồng nở nụ cười quyến rũ, càng thêm tự tin.
Cô ta nhìn về phía Cố Uyển Như, tràn đầy vẻ châm chọc.
Cố Uyển Như, cô chờ đó cho tôi, chờ tôi chiếm được người đàn ông này, sẽ cho anh ta đủ tiền để anh ta lột sạch cô rồi ném lại đây.
Tự cho là thanh cao, ra vẻ cẩn thận, thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu, làm như giữ mình lắm, còn không phải loại lẳng lơ quyến rũ người khác sao.
Chỉ cần Giang Hải nguyện phản bội vì tiền, đây chính là sự trả thù lớn nhất đối với Cố Uyển Như.
Thậm chí cô ta có thể không so đo hai cái tát kia.
Giang Hải đánh nhau giỏi như vậy, về năng lực chuyện kia, cũng nhất định sẽ không kém.
Tô Đồng đã không thể chờ đợi được muốn chinh phục Giang Hải, để anh trở tay chân của mình.
Đợi thu phục được anh ta, món nợ hai cái tát này, sẽ tính dần dần.
Bàn tay trắng nõn chậm rãi trượt trên ngực Giang Hải nhưng anh vẫn thờ ơ.
Cố Uyển Như thấy vậy, chẳng những không tức giận mà còn có chút khinh thường.
Cô rất hiểu con người Giang Hải, Tô Đồng chỉ là đang tự rước lấy nhục mà thôi.
Vừa mới đụng thế thắt lưng, Giang Hải đã nói.
“Tém cái vẻ lẳng lơ của cô lại đi, tôi nhìn buồn nôn lắm.”
“Nhìn thêm lúc nữa sợ là ăn không ngon luôn mất.”
Nụ cười trên mặt Tô Đồng lập tức cứng lại, ánh mắt trì trệ.
Cái tay kia sững sờ ngay tai chỗ, sau đó toàn thân run rẩy, có chút hổn hển.
“Anh… đừng có mà không biết phân biệt, tôi…”
Đưa tay đẩy Tô Đồng ra, Giang Hải lạnh lùng nói: “Nếu như cô còn muốn ăn đòn thì cứ tiếp tục.”
“Tôi không thích cùng một câu mà phải lặp lại lần thứ hai.”
Nói xong, giơ lên tay đẩy Tô Đồng sang một bên, kéo Cố Uyển Như rời đi.
Không ngờ mình ra giá gấp 10 lần mà cũng không hấp dẫn được Giang Hải, còn bị làm nhục như vậy nữa.
Liên tiếp kinh ngạc, Tô Đồng không thể chịu đựng được, hổn hển, thẹn quá hoá giận.
“Anh là cái thá gì, đừng thấy tôi nể mặt mà làm tới.”
Tô Đồng gào thét: “Cố Uyển Như, cô cứ chờ đó cho tôi…”
“Còn cái tên bám váy đàn bà kia nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh phải quỳ xuống cầu xin tôi.”
Tức đến đứng cũng không vững, cô ta lui về phía sau vài bước, nhìn bóng lưng hai người rời đi, ngũ quan vặn vẹo.