Không lâu sau, Giang Hải lại tìm được một nơi chứa đầy sách nữa.
Sách chất thành núi, cuốn nào cũng có.
Những quyển sách ở đây, ghi chép những câu chuyện mà trước đó chưa từng có trong lịch sử.
Điều đáng nói là, trong số sách đó, có một quyển nhắc tới mối liên hệ giữa đỉnh Sơn Hải và Sơn Hải Kinh.
Các vị thần sáng tạo ra thế giới này, và họ cũng sáng tạo ra con người.
Mà các vị thần từ đâu mà đến, từ một chiếc đỉnh lớn…
Giang Hải nhớ lại quyển sách cổ lúc trước anh đọc, tờ thứ nhất là tranh vẽ đỉnh Sơn Hải, dùng phong cách vẽ trừu tượng Phương Tây.
Quyển sách cổ kia, có phải là từ Phương Đông truyền vào phương Tây hay không, thì không rõ.
Theo như nội dung được viết trong sách, thì vị thần sáng thế cũng chính là vị thần trong chiếc đỉnh kia.
Mà, vị thần này truyền dạy cho vài người đồ đệ ở khắp mọi nơi trong thế giới, để truyền bá văn minh.
Còn về truyền thuyết thần thoại, thì mỗi thế giới đều có người kế thừa riêng.
Đông Phương, người khai thiên lập địa chính là Sáng thần, và người sáng lập ra thế giới này chính là Thần nữ.
Vậy tức là: Sáng thần chính là vị thần trong đỉnh sao?.
Giang Hải như đang ngồi trên cỗ máy thời gian, thông qua những cuốn sách này, những câu văn này, mà những thước phim ấy lại được tìm thấy lần nữa trong dòng chảy của thời gian.
Trước mặt anh là một bức tranh, phác thảo ra những câu chuyện lịch sử đã từng xảy ra, lần lượt hiện lên trong đầu như thể là anh đã từng tận mắt chứng kiến chúng.
Quyển sách rất dày, Giang Hải lật qua lật lại xem thật lâu, anh dường như quên mất thời gian.
Bỗng nhiên, anh nheo mắt, ánh mắt anh sắc bén, khuôn mặt đanh lại.
Giang Hải bỗng tìm thấy khoảng thời gian 1.500 năm bị biến mất khỏi lịch sử của Đông Phương Thần Châu.
Trong khoảng thời gian này, đã xảy ra những gì?
Theo như ghi chép trong sách, thật sự đã từng có một cuộc đại chiến giữa thần và yêu ma xảy ra, hơn nữa, lại là liên hoàn những cuộc chiến bất phân thắng bại.
Những trận đại chiến này, còn làm liên lụy đến cả thế giới.
Những cuốn sách đáng để người Lập Dị cất giữ trong Thập Thánh Cảnh, chắc chắn phải có một độ đáng tin cậy nhất định.
Người Lập Dị chắc chắn sẽ không cất vài câu chuyện ma để lừa gạt thế hệ con cháu đời sau của mình.
Càng làm cho người ta kinh sợ đó là, trước khi có nhân loại, thì cõi thế giới này, còn tồn tại nhiều nền văn minh khác, chỉ có điều, chúng chưa kéo dài bao lâu thì đã bị hủy diệt.
Trong sách giải bày kỹ càng từng chứng cứ rõ ràng, có cả thánh ngôn của các vị thần.
Những gì đọc được trong cuốn sách này, hoàn toàn có thể làm đảo lộn nhận thức của một con người.
Nếu như những luận điểm này đồn ra thế giới bên ngoài, thì một, là mình sẽ bị coi là một thằng đần.
Hai, là tất cả lịch sử nhân loại và thần thoại, đập hết xây lại.
Thở một hơi dài, bụng Giang Hải cứ đánh trống miết.
Miệng đắng lưỡi khô, môi khô nứt đến nỗi chảy máu, mỗi khi muốn nuốt một miếng nước bọt, đều phải thật khó khăn, mà cổ họng khô khốc tựa như muốn dính vào nhau.
Trong một không gian ngột ngạt lại nhỏ hẹp, không có một khái niệm thời gian nào, Giang Hải chỉ có thể căn cứ vào mức độ đói khát để phán đoán thời gian.
Thời gian trôi qua cũng khá lâu, thánh cảnh thứ nhất trong Thập Thánh Cảnh, bây giờ là lúc phải chuẩn bị đi ra khỏi đây.
Đang muốn cất bước rời đi, lúc này, lông mày Giang Hải đột nhiên nhíu lại.
Trong lòng anh chợt cảm thấy như có một cơ hội, một thứ năng lượng dồi dào đang tụ tập.
Sắp thăng cấp.
Đạt đến cảnh giới như Giang Hải, mỗi lần thăng cấp cũng phải có cơ duyên mới thăng cấp được.
Không ngờ, ở Lục Ngã, tại Thập Thánh Cảnh của người Lập Dị, Giang Hải bỗng dưng sắp thăng cấp.
Đây quả thật là một chuyện đáng mừng, nhưng Giang Hải lại cau mày, thật là không đúng lúc.
Giang Hải đã đã trải qua ba lần thăng cấp, một khi cảm được cơ hội thì phải ngồi xuống thiền định ngay.
Nhưng bây giờ, sắp phải đi khỏi đây ngay.
Đâu còn thời giờ cho Giang Hải ngồi thiền.
Anh gắng gượng kìm nén, luồng khí tức trong người càng cuồn cuộn bành trướng làm cho Giang Hải suýt nữa thì nôn ra một bụm máu.
Bỏ qua cơ hội lần này, thì lần sau không biết phải chờ tới khi nào.
Nhưng mà, Giang Hải cũng không thất vọng lắm.
Người thừa kế Đế Vương, còn là lái buôn Phương Đông, nói một cách dễ nghe hơn, là người làm ăn, điểm mấu chốt của anh là giữ được lợi ích cho Phương Đông. Còn về thủ đoạn của mỗi người, đủ để tự bảo vệ mình là hay rồi.
Tiếp theo, Giang Hải tốn thời gian nửa ngày, để thăm dò quy mô của cái hang này.
Rắc rối phức tạp, lối rẽ chằng chịt hơn cả mê cung.
Nhưng, dăm ba thứ này cũng không ảnh hưởng đến việc Giang Hải biết mình đang ở vị trí nào. càng đi sâu vào trong, hình dáng những đồ vật được cất giấu càng giống hiện đại, mà, địa thế, cũng tương đối thấp hơn.
Cái hang động này, như là mà đào ra bằng tay không từ trong lòng núi.
Nhưng mà, ngọn núi này to bao nhiêu, Giang Hải khó nói chính xác được.
Trong nhiều tác phẩm khoa học viễn tưởng, hoặc nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình thần ma, đều có vài đoạn giống vầy, hay có cổng dịch chuyển tức thời hay trận pháp dịch chuyển.
Mấy cái này, Giang Hải vốn không tin, nhưng giờ này, Giang Hải chắc chắn, cứ mỗi khi Giang Hải đi qua một cánh cổng có hoa văn Thao Thiết màu đen, thì vị trí không gian xung quanh, lại bị chuyển dịch.
Nói cách khác, hang đá này cách Lục Ngã bao xa, rất khó nói chính xác.
Anh đi tìm lại nơi thi thể của Hill lần nữa, nhưng điều khiến Giang Hải bất ngờ chính là, bên cạnh thi thể của Hill, còn có thêm hai thi thể khác nữa.
Người Lập Dị tổng cộng đi vào năm người, mà bây giờ, đã chết ba người.
Không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định do Whelton làm.
Gã ta muốn kế thừa vị trí gia chủ của Lập Dị, thì phải giết chết mọi đối thủ cạnh tranh, giá họa cho Giang Hải.
Chỉ có điều, việc mà Giang Hải không ngờ đó là, thì ra Whelton không phải là ứng viên thừa kế thứ hai, cũng không phải thứ ba, mà theo tình hình trước mắt, hình như, anh ta đứng sau rất nhiều người.
Thế chẳng lẽ, anh ta sẽ phải tiêu diệt tất cả những ứng viên đứng trước mình sao?
Từ xưa đến nay gia tộc, hoàng thất, Đế Vương rất vô tình. Người Lập Dị vốn có tài có tiền, có quyền thế, nhiều đến nỗi hoàng thất, Đế Vương cũng khó mà bằng được.
Tranh quyền đoạt lợi, chỉ khiến cho con người càng thêm tàn ác mất nhân tính.
Sờ tay lên cằm, Giang Hải nheo hai mắt lại.
Xem ra, tên Whelton này, mình phải cẩn thận hơn một chút.
Trước khi đi ra, mình nhất định phải nghĩ cho kỹ cách đối phó anh ta mới được.
Tuy rằng cho dù Giang Hải có giết mấy người cũng chẳng sao. Người Lập Dị tất nhiên sẽ không vì vài người chết mà trở mặt Giang Hải, ít nhất thì, họ cũng không trở mặt ngay lúc đó.
Dù sao, trong tay Giang Hải còn có thứ quý giá của người Lập Dị, đó là cách giải trừ lời nguyền.
Tính toán khoảng cách, Giang Hải nảy ra một cách hay.
Vừa muốn áp dụng ngay, bỗng Giang Hải thình lình phát hiện, bên cạnh xác của Hill là một mảnh đá nhỏ vỡ ra từ phiến đá nào đó, nó đang toát lên một luồng khí đen.
“Hắc ma pháp…”
Ba chữ này làm cho Giang Hải lạnh sống lưng, trong lòng anh, càng cảm thấy sợ hãi hơn nữa.
Trận pháp này trong truyền thuyết, dường như khiến cho Giang Hải khó thở. Tim anh đột nhiên đập nhanh thình thịch.
Ma pháp này, nó thần bí hệt như tu sĩ Phương Đông và thần linh vậy.
Nghe đồn có thể phi thăng thành thần.
Ở Phương Tây, từ “ma pháp”, nếu như có thêm từ “hắc” phía trước nó, thì nó sẽ trở nên đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.
Hệt như cấp bậc của hắc ma pháp cao hơn ma pháp bình thường gấp trăm ngàn lần. Giống như cổ võ giả đối mặt với võ giả vậy, như trăng sáng và đom đóm.
Nói đến ma pháp sư, người mạnh nhất và truyền kỳ nhất tất nhiên là Mollin.
Ông ta là thần thoại truyền kì của Anh và Xứ Wales.
Thông minh vô cùng, biến đổi hình dạng, biết trước tương lai, tưởng chừng như bất kì một loại siêu năng lực nào mà mình nghĩ tới, ông ta đều biết.
Vị vua Arthur trong truyền thuyết sở dĩ có thể đạt được vương vị, không thể thiếu công lao của Mollin.
Trong thời đại của Mollin, ma pháp, chưa phân chia hắc hay bạch.
Cảm nhận được luồng hắc khí, Giang Hải chợt cau mày.
Chẳng lẽ Whelton biết hắc ma pháp?
Một gia tộc bị thần linh nguyền rủa, một loại ma pháp bị người đời khinh bỉ sỉ vả, hai thứ này liên kết với nhau, kết cục sẽ như thế nào đây?
Không cần nghĩ thêm nhiều, ánh mắt của Giang Hải, bỗng trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Cứ cho là Whelton biết dùng hắc ma pháp, vậy thì sao, nếu anh ta dám gây bất lợi cho mình.
Thì, anh ta cũng sắp chết rồi đấy.
Anh ném hết trang bị xuống cạnh thi thể Hill, rồi đạp vỡ hết. Chỉ để lại chiếc đèn chiếu sáng.
Rồi anh mau chóng rút ra khỏi đó.
Anh đi lùi lại gần chỗ huyễn trận lúc trước.
Anh tắt đèn, rồi tháo nhỏ từng bộ phận chiếc đèn ra, nhét vào trong một khe đá nhỏ.
Anh trốn vào bóng tối, ngồi trong một ngóc ngách nhỏ, tập trung tư tưởng thiền định, thở đều.
Giang Hải không biết chắc rằng Whelton đã rời khỏi đây hay chưa.
Không lâu sau, nơi sâu bên trong hang đá, có vài tia sáng le lói chiếu tới.
Khóe miệng Giang Hải dần nhoẻn lên, anh đứng dậy bước một bước vào trong huyễn trận.
“Whelton, mình không chờ anh Hill và mọi người sao?”
Một cậu thanh niên, toàn thân anh ta đều bị che phủ bởi một chiếc áo choàng đen nói.
Anh ta sợ ánh sáng, ngay cả ánh sáng từ ngọn đèn của Whelton, cũng làm cho lòng anh ta cảm thấy cực kỳ bất an.
“Có lẽ bọn họ đã đi khỏi đây rồi.” Giọng Whelton vang lên một cách vô cùng bình tĩnh.
“Cậu cũng biết đấy, bình thường anh ta rất là kiêu căng…”
“Whelton, đừng nói bậy… anh ta là ứng viên thừa kế sáng giá nhất đấy.”
Tộc trưởng người Lập Dị, có quyền lợi tuyệt đối, thậm chí, có thể quyết định sự sống chết của người trong tộc, uy quyền tối cao vô thượng.
Nếu như, Hill đảm nhận vị trí gia chủ, thì những người đã từng đắc tội với bọn người của anh ta, và những người đã từng nói xấu anh ta, e là sẽ chết không yên với anh ta đâu.
Đây cũng là lí do tại sao người thanh niên áo đen kia lại khuyên như thế.
Khóe miệng Whelton nhếch lên, anh cười lạnh lùng. Anh ta tất nhiên không sợ Hill, ai lại đi sợ một người đã chết cơ chứ?
Khịt khịt mũi, Whelton ngửi thấy một thứ mùi gì đó phảng phất.
“Hill đi khỏi đây rồi mà, nhưng sao…”
Bất kể là ai, chỉ cần bị nhốt trong hang động này 3 ngày 3 đêm, đều bốc mùi mồ hôi chua chua trên người.
Giang Hải vừa đi khỏi, nên ở đây, vẫn còn vướng lại một chút mùi chua chua không dễ gì bay đi được.
Whelton biết rất rõ, chắc chắn Giang Hải vừa đi khỏi đây không lâu.
“Chắc là, mùi của cái tên người Đông Phương kia. Tôi nghe nói, người này, thật không đơn giản tí nào.”
Whelton nói: “Con lợn da vàng này, cướp cô gái thánh khiết đi. Hill rất tức giận, nếu như bọn họ gặp nhau trong hang động này, chắc chắn cũng sẽ cãi nhau mà thôi.”
“Chỉ có một lần đêm đầu tiên mà thôi, phụ nữ Lập Dị đều phải có, cũng đâu thiếu gì ngươi xinh như Morin đâu… Hill chỉ là không thích chuyện các cô gái của mình bị người ngoại tộc chiếm hữu.”
“Mong là vậy.” Whelton ngỏ ý nhường đường cho cậu thanh niên áo đen đi trước, còn mình thì theo sát phía sau cậu ta cùng bước vào huyễn trận.
Trong huyễn trận, trong lòng Giang Hải, thầm nhẩm tính thời gian.
Anh đang chờ đến phút cuối cùng để ra khỏi đây.
Whelton muốn diễn, thì cứ để cho anh ta diễn cho đã đời.
Nhưng chính lúc Giang Hải chuẩn bị bước ra khỏi huyễn trận, thì trước mặt anh, đột nhiên xuất hiện bóng của một người nào đó.
“Anh Giang, thời hạn ba ngày đã đến.”
Lúc này, toàn thân Giang Hải mềm nhũn co quắp ngã xuống đất, anh ngẩng đầu lên một cách khó khăn, hai mắt anh trừng lên đỏ bừng.
“Con mẹ nó, đây mà cũng là Thập Thánh Cảnh sao? Anh cũng biết, cái giá mà người Lập Dị phải trả khi gạt tôi là gì, đúng không?”
Giang Hải nổi giận đùng đùng, anh lảo đảo đứng lên, bước lên trước, một phát tóm chặt lấy cổ áo của người mới tới, ngay lúc đó, anh lập tức ngửi thấy trên người đối phương một cái mùi mục nát khiến người khác phải buồn nôn.
Như thể là tất cả da thịt trên người gã ta đang phân rã ra hư thối kinh khủng, giòi bọ bò lúc nhúc đầy người.