Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 286: thông minh hại



Lam Sương Nhi mặc dù ngây thơ nhưng mà không hề ngốc nghếch.

Giọng điệu của Hoàng tổng không tốt tí nào, hơn nữa mục đích cũng không đơn giản gì.

“Hoàng tổng, hợp đồng của chúng ta có vấn đề gì thì ông cứ nói thẳng đi.”

“Lam Sương Nhi, nếu cô đã hỏi thì tôi cũng nói rõ nhé.”

Hoàng tổng lập tức đổi một bộ mặt khác ghê tởm hơn, giọng điệu cực kì hung hăng.

“Nếu cô thông minh thì lập tức quay về tỉnh Tề Vân, đi theo cậu Tả, anh ta bảo cô làm gì thì cô phải ngoan ngoãn mà làm theo.”

“Nếu không… hừ hừ….”

Lam Sương Nhi không ngờ, một công ty giải trí mà lại có thể bẩn thỉu như thế.

Cái mà cô ta không biết được, đó chính là ở trong bóng tối còn bẩn thỉu hơn cô ta tưởng tượng nhiều.

Vội vàng nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sẽ như thế nào? Phong sát tôi à? Hoàng tổng, tôi chấp nhận bị cấm vận, từ bây giờ trở đi dù không được hát hò biểu diễn gì nữa, thì tôi cũng không đồng ý bị người khác làm nhục.”

“Hay cho một cô gái bảo vệ trinh tiết của mình.” Hoàng tổng cười lạnh: “Nếu như cô không đồng ý thì không chỉ công ty chấm dứt hợp đồng với cô, mà còn khiến cô phải bồi thường một số tiền lớn vi phạm hợp đồng nữa. Quay về đọc lại hợp đồng đi, số tiền mà cô phải bồi thường chính là hai mươi triệu đó.”

“Hai mươi triệu?” Lam Sương Nhi hít một ngụm khí lạnh. Một minh tinh hạng hai, cô ta chẳng qua cũng mới chỉ hơi hơi nổi tiếng mà thôi.

Dưới sự sắp xếp của công ty đi khắp nơi để tham gia biểu diễn, cũng chỉ mới kiếm được vài triệu mà thôi. Lúc này, Hoàng tổng lại bắt cô ta bồi thường hai mươi triệu.

Trên thế giới này, còn có đạo lý nữa không?

Trong quá khứ, đối mặt với số tiền bồi thường có giá trị trên trời này, chẳng có người phụ nữ nào có thể giữ chặt chiếc cúc áo của mình được. Khi đặt chân vào cái vòng luẩn quẩn này rồi, thì đã sớm làm công tác chuẩn bị tư tưởng rồi, càng lâu thì càng giác ngộ ra.

Trên thế giới này, chẳng có bữa cơm nào là được ăn một cách dễ dàng cả.

Hoàng tổng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lam Sương Nhi như một con cún ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt mình, để mặc mình xử trí rồi.

Chẳng qua, trước lúc đó thì Lam Sương Nhi cần phải hầu hạ cậu Tả cho tốt, anh ta là người mà bản thân mình cũng không thể nào đắc tội được.

“Tiền, chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Cô dám đánh cậu Tả, cô có biết nếu đánh anh ta thì sẽ có hậu quả gì không?”

“Có biết Tiểu Phi đã từng nổi tiếng một thời gian không? Chỉ vì cô ta không hầu hạ được cậu Tả cho tốt, mà kết quả bị bán tới quốc đảo quay phim đó, sau này liền trở thành một con điếm người ta mặc sức chơi đùa đó.”

Sắc mặt Lam Sương Nhi tái nhợt đi, câu chuyện về Tiểu Phi cô ta cũng từng nghe rồi.

Cũng đã từng nghe một chút những tin tức của Tiểu Phi, đại khái là không giữ được trinh tiết, không những bị cấm vận mà còn bị hành hạ về thể xác nữa.

Thật không ngờ, tất cả mọi thứ này đều là có người khống chế ở phía sau.

“Tôi cho cô thời gian hai ngày, nếu như cậu Tả tức giận thì cô sẽ chết rất là thê thảm đó.”

Nói xong thì Hoàng tổng tắt điện thoại luôn. Nụ cười hung ác ở khóe miệng, càng ngày càng điên cuồng hơn.

Quản lý lương lậu của cả một công ty giải trí, thì cuộc sống đương nhiên là rất phóng đãng rồi.

Cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên, dùng giọng điệu ra lệnh cho cấp dưới sắp xếp hai cô em mới nổi tới.

Mà, bên phía Lam Sương Nhi thì cả người đều mềm nhũn ra rồi.

Hai mươi triệu, cô ta lấy ở đâu ra hai mươi triệu chứ.

Tìm thấy bản hợp đồng điện tử, lật qua lật lại.

Lúc này mới chú ý tới, cái bản hợp đồng này thế mà lại có rất nhiều sơ hở lớn. Lam Sương Nhi nếu ngoan ngoãn nghe lời thì vẫn sẽ là tiểu minh tinh như cũ.

Nếu như không nghe lời thì… trước hết sẽ làm cho cô bị táng gia bại sản, rồi lại khiến cô trở thành gái điếm mà thôi.

Trong văn phòng của Ngô Vân, Giang Hải đang rảnh rỗi uống trà.

“À, đúng rồi, vé xem biểu diễn thế nào rồi?”

Giang Hải nhớ tới Khố Song, cũng nhớ tới việc năm đó đã cướp bánh mì của cô ta.

Giang Hải đói muốn chết, ăn ngấu ăn nghiến, bây giờ nhớ lại hoàn toàn không nhớ được hương vị của chiếc bánh mì đó là như thế nào nữa.

Ngô Mẫn lắc đầu: “Thật sự là xấu xa mà, tôi đã gọi điện thoại cả ngày rồi. Đầu tiên thì không có ai nhấc máy cả, sau đó thì lại bị tắt điện thoại luôn.”

Bất lực vứt điện thoại sang một bên, Ngô Mẫn cảm thấy rất mất mặt. Chỉ có hai cái vé thôi mà, cũng không phải là không trả tiền. Hơn nữa, Ngô Mẫn thiếu chút tiền này à? Nếu cần thì có minh tinh nào không thể mời tới được chứ?

“Tôi thấy cậu đang nói phét thì có?”

Đang buôn chuyện thì điện thoại của Giang Hải đột nhiên vang lên, sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Cố Uyển Như thế mà lại có chuyện rồi.

Nghe thấy Cố Uyển Như không có việc gì, cũng nhẹ nhõm được một nửa. Lập tức đứng dậy, quay về tập đoàn Uyển Như.

Quay về tới công ty thì Cố Uyển Như đang họp cùng với những quản lý cao cấp rồi.

Mấy ngày này, Cố Uyển Như hơn nửa thời gian đều ở trong phòng họp.

Những người phụ trách liên quan đã liên hệ rất nhiều nơi rồi, ba ngày sau sẽ chính thức công bố tin tức ra ngoài.

Thông qua sự xem xét kĩ lưỡng cuối cùng cũng quyết định sẽ công bố về hai dự án công nghệ kĩ thuật có liên quan tới ngành sản xuất chip.

“Uyển Như, tôi thấy, tập đoàn Uyển Như có thể đồng thời công bố kế hoạch tiếp theo được rồi.”

Lan Kiều từ đầu tới cuối vân duy trì sự yên lặng, lúc này mới mở miệng ra nói, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

“Đầu tiên, tập đoàn Uyển Như thành lập một dự án nghiên cứu chuyên môn.”

“Thứ hai, trực tiếp công bố rằng để thúc đẩy sự tiến bộ của ngành khoa học công nghệ của Phương Đông, nên chia sẻ những dự án nghiên cứu khoa học này với trung tâm nghiên cứu khoa học.

“Cuối cùng, mời minh tinh làm người đại diện, để thu hút chủ đề.”

Lan Kiều nói xong, cả hội trường vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

Thành lập dự án nghiên cứu là cách làm thông thường nhất, suy cho cùng thì khoa học công nghệ không tiến bộ cuối cùng cũng sẽ bị đào thải mà thôi.

Chia sẻ với trung tâm nghiên cứu khoa học thì không có vấn đề gì, trung tâm nghiên cứu khoa học của Thành phố Giang Tư, là do tập đoàn Uyển Như đầu tư xây dựng một mình, tất cả thành quả kĩ thuật, cũng đều là của tập đoàn Uyển Như. Nếu nói như thế thì chẳng qua là đội thêm một cái mũ cho mình mà thôi.

Chỉ là điều kiện cuối cùng, mời minh tinh làm người đại diện thì còn cần phải bàn bạc lại.

Dự án nghiên cứu khoa học, lại mời minh tinh làm người đại diện, chưa từng nghe thấy bao giờ.

Chẳng qua, mọi người cũng nghe hiểu được lời nói của Lan Kiều. Từ những hành vi chưa từng có trước đó được đưa ra tranh luận nhiệt tình, chỉ cần có người thảo luận thì không cần biết là chính diện hay phản diện, thì đều có tác dụng tuyên truyền.

Lan Kiều mỉm cười: “Thứ mà chúng ta cần là độ nóng, là tính thời sự.”

Cả hội trường chìm vào sự yên lặng.

Cố Uyển Như chìm vào trong suy nghĩ, cô tin tưởng ánh mắt của Cố Uyển Như, cũng cảm thấy chuyện này có vẻ khả thi.

“Nhưng mà mời ai làm người đại diện đây?”

Cố Uyển Như đột nhiên nhớ tới bài hát nghe được ở trên chiếc xe kia, những bài hát thịnh hành hiện nay của những minh tinh trẻ phần lớn là những bài hát nhạc pop nhẹ nhàng, ca từ được viết rất hay, cực kì bắt tai.

“Mọi người nói, Lam Sương Nhi được không?”

“Cô ta là ai?” Lan Kiều cũng chưa từng nghe nói tới.

Cố Uyển Như cũng thuận miệng nói một tiếng mà thôi. Thảo luận một vòng mà tạm thời chưa có kết quả, chủ đề cũng loạn hết cả lên, tạm thời không nói tới vấn đề này nữa, tiếp tục thảo luận tới vấn đề tiếp theo.

Tới giờ ăn cơm rồi, Giang Hải cuối cùng cũng đợi được Cố Uyển Như đi ra từ phòng họp.

Hỏi một chút về tình hình sự việc, rồi phàn nàn về việc này.

Vừa nghe thấy vụ tai nạn xe đã dọa Giang Hải nhảy dựng lên.

“Được rồi, anh đừng càm ràm em nữa, sau này, em không lái xe nữa, được không?”

Cố Uyển Như cũng rất tự trách bản thân mình, may mà không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Giang Hải chỉ là lo lắng mà thôi, nếu Cố Uyển Như không có việc gì thì cũng không muốn nói nhiều nữa, thậm chí còn chẳng hỏi chi tiết về vụ việc nữa.

“À, chồng ơi, anh cảm thấy sự khai thác và ứng dụng của công nghệ chip mà tìm người nổi tiếng để làm người đại diện thì thế nào?”

“Cái này cũng cần tìm minh tinh làm người đại diện à?” Giang Hải không hiểu gì cả nên hỏi lại.

Cố Uyển Như nói ra cách nghĩ của Lan Kiều.

Giang Hải gật đầu: “Tùy em thôi.”

“Thế thì tìm Lam Sương Nhi làm người đại diện được không?”

“Ai?”

“Lam Sương Nhi, làm sao thế, anh không biết à?”

Cố Uyển Như rũ mắt xuống nói: “Quả thật là danh tiếng chưa được nổi lắm, có người kiến nghị nên tìm một nghệ sĩ hạng nhất thì có thể thu hoạch được sự chú ý cao hơn.”

“Anh cảm thấy cũng có thể, thế thì chọn Lam Sương Nhi đi.”

Cố Uyển Như uh một tiếng: “Nếu anh đồng ý thì chuyện này cứ quyết định như thế nhé. Chúng ta chỉ có thời gian ba ngày để chuẩn bị thôi, quá gấp gáp rồi, hay là, đẩy lùi thời gian công bố tin tức lại một khoảng thời gian?”

Làm một người chủ lớn, dù có tới nhà ăn để ăn cơm thì cũng có phòng tiêng đơn giản để ngồi.

Vừa mới ngồi xuống thì thức ăn đã được đưa lên rồi.

Giang Hải lại ăn ngấu ăn nghiến như là bị bỏ đói lâu ngày.

Nghĩ tới điều gì đó, Giang Hải ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên mặt dồn hết vào với nhau.

“À, vợ ơi, việc công bố tin tức vẫn thật sự phải lùi lại một khoảng thời gian đó.”

“Hả?”

“Mời minh tinh làm người đại diện, chỉ bày ra vài cái tạo hình rồi đi, quá lãng phí rồi. Anh thấy nên tận dụng các nguồn lực một cách hợp lý.”

“Anh nói vậy là sao?” Cố Uyển Như thấy thú vị rồi đó, Giang Hải bình thường chẳng cho ý kiến gì cả, chỉ cần cho ý kiến thì chính là nói linh tinh nhưng mà lại rất có lý.

“Viết một bài hát, để ca ngợi những thành tựu của tập đoàn Uyển Như. Để ca ngợi những thứ chúng ta bỏ ra vì Phương Đông. Nhất định phải ai cũng thích người nào cũng thuộc mới được, cần thể thiện sự bá đạo trong sự trong sáng.”

Hai mắt Cố Uyển Như sáng lên, sao cô lại không nghĩ tới cách này nhỉ.

Việc này, đã có tiền lệ từ trước rồi, nhưng có nhiều công ty bắt chước lại không tốt mà thôi.

Công ty sản xuất tủ lạnh không chỉ tạo nên một bài hát “anh em Hải Nhĩ” mà còn làm thành phim hoạt hình nữa, trở thành hồi ức mãi mãi không bao giờ quên thời thiếu nhi.

Quảng cáo này, thật sự là có một không hai.

Cố Uyển Như lập tức đặt đôi đũa lên bàn, lấy điện thoại liên hệ với Lan Kiều vừa mới rời đi xong.

Tài nữ Lan Kiều được mệnh danh là nữ Gia Cát của Thành phố Giang Tư, vừa nghe thấy ý kiến của Giang Hải cũng cực kì ngưỡng mộ.

Sau khi hai người thương lượng xong thì lập tức quyết định, sẽ tìm mấy nhạc sĩ nổi tiếng mua một bài hát với cái giá cao.

Viết lời cho một bài hát với giá hơn chục triệu, là điều từ xưa tới nay từ trong ra ngoài chưa từng có.

Không chỉ như thế, bộ phận quan hệ công chúng đưa ra một kiến nghị đó là dứt khoát tuyển dụng trên mạng xã hội.

Phương Đông, biết bao nhiêu người sáng tác nhạc, chưa biết chừng những người ít tên tuổi lại có thể viết ra được một bài hát hay với cảm hứng đột nhiên lóe sáng.

Mười triệu chính là cái giá trên trời, trên mạng bắt đầu điên cuồng chia sẻ thông tin này.

Khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư, Lam Sương Nhi thấy nhàm chán nên dạo chơi trên mạng.

Đột nhiên cô ta nhìn thấy tin tức tập đoàn Uyển Như đang chiêu mộ một người viết bài hái với giá mười triệu đồng.

Tập đoàn Uyển Như? Không phải chính là công ty của Cố Uyển Như ư?

Tò mò mở ra, đã bị sự khí phách của tập đoàn Uyển Như làm cho chấn động không thôi.

Mười triệu, đây chính là số tiền mà bao nhiêu người có kiếm cả đời cũng không kiếm được, cho dù là minh tinh hạng hai như Lam Sương Nhi muốn kiếm được mười triệu cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu.

Nghành công nghiệp giải trí, phân hóa hai cực tương đối nghiêm trọng. Có những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, giàu nứt đố đổ vách. Mà có những người hạng hai trở xuống thì chỉ có bề ngoài sáng bóng mà thôi, không thể nói là nghèo khó, nhưng cũng chẳng khác mấy.

Lam Sương Nhi lập tức gửi tin tức này tới một người bạn của mình, người này được cô gọi là một quỷ tài nhưng mà lại bị chôn vùi mất rồi, viết cho cô mấy bài hát đều có phản ứng khá tốt.

“Tiết Nhân à?” Lam Sương Nhi lại mở điện thoại ra.

Sau khi nói ngắn gọn vấn đề thì Lam Sương Nhi còn thể hiện có thể giúp giới thiệu Tiết Nhân với Cố Uyển Như, như thế thì xác suất thành công cũng cao hơn rồi.

“Sương Nhi, cô đang ở đâu thế? Nghe người của công ty cô nói, cô xảy ra chút việc ở tỉnh Tề Vân à?”

“Đều qua rồi, không sao đâu.” Lam Sương Nhi không muốn nói.

“Thế thì cô nói cho tôi biết là cô đang ở đâu đi, cũng tránh cho việc tôi lo lắng trong lòng.”

Lam Sương Nhi suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tôi ở Thành phố Giang Tư, ở khách sạn Holiday. Tôi đang ở tỏng phòng tổng thống đó nha….”

“Uhm, ok, tôi biết rồi, tôi viết một bài hát rồi sẽ đi tìm cô, nhờ cô giúp đỡ giới thiệu với Cố tổng nha.”

Đặt điện thoại xuống, cái người nhạc sĩ gọi là Tiết Nhân nở một nụ cười xấu xa, gian ác ở trên khuôn mặt.

Có một cuộc điện thoại gọi tới: “Cậu Tả, tôi giúp anh tìm được Lam Sương Nhi, chuyện đã nói xong kia….”

“Yên tâm đi, chuyện mà tôi đã từng đáp ứng thì có lúc nào không thực hiện không? Đợi tôi chơi xong rồi thì cô ta sẽ là của anh, muốn chơi thế nào thì chơi như thế ấy….”

“Cảm ơn cậu Tả,….cảm ơn cậu Tả….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.