Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 296: Người của ai?



“Các người thích chơi như thế nào thì cứ chơi như thế đi.”

Câu nói này, là Giang Hải nói, hai người ở tầng hai đi xuống hiển nhiên là những người lão luyện, là loại có năng lực.

Nhưng mà, Giang Hải cũng chẳng thèm để ý tới, thậm chí tới cả Hạ Phi cũng chẳng nhìn thẳng lấy một lần.

Hai người ở trên lầu, rất có phong thái của cao thủ, thong thả đi từ trên lầu xuống, coi thường Hạ Phi mà đứng ở trước mặt Giang Hải.

Ai cũng có thể thấy được, người chủ đạo chính là Giang Hải.

Bắt giặc phải bắt người cầm đầu, chỉ cần có thể bắt được Giang Hải, thì Hạ Phi cũng chỉ là một khúc gỗ mục mà thôi.

Nhưng mà, còn chưa đợi bọn họ ra tay, thì khóe miệng Hạ Phi đã nở một nụ cười hung ác.

“Ra tay với anh Giang ư, mày cũng xứng à?”

Hạ Phi động đậy một cái, chỉ thấy trong chớp mắt, hai tay giơ ra.

“Bộp….”

“Bộp….”

“Bộp….”

Hai cao thủ kia chưa kịp phản kháng lại, thì đã bị hai nắm đấm của Hạ Phi đánh tới, một gã bị đánh đập vào màn hình lớn đang chiếu phim “bom tấn” kia.

Điện xẹt xẹt lóe tia lửa, gã cao thủ kia ngã ngồi xuống đất nhìn như một con chó chết.

Nắm đấm của Hạ Phi còn lâu mới bá đạo bằng nắm đấm của Giang Hải.

Nhưng mà để đối phó với loại rác rưởi này thì không cần áp lực gì hết, thậm chí là đấm cái rồi thôi.

Tim Tả Thành nảy lên một cái, không tự chủ được mà lùi về phía sau hai nước.

Hai người này, anh ta đã phải tốn rất nhiều tiền mới có thể chiêu mộ được về làm việc cho mình, trên tay dính không biết bao nhiêu mạng người, làm việc chẳng màng tới hậu quả, cực kì hung ác.

Nhưng mà khi đứng trước mặt Hạ Phi, thậm chí còn chưa có bất cứ phản kháng nào. đã bị đánh cho ngất đi rồi.

Ai có thể ngờ tới Hạ Phi lại có năng lực như thế này chứ.

Lúc này, ánh mắt của Tả Thành lần đầu tiên lóe lên tia sợ hãi.

Không có người bảo vệ thì anh ta sẽ trở thành miếng thịt ở trên thớt, mặc người xử lý, chỉ cần Giang Hải muốn, thì xử lý anh ta thế nào cũng được hết.

Hoàng tổng đứng ở phía sau người Tả Thành, vừa rồi còn mới mắng mỏ người ta xong, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì trái tim hoàn toàn chìm vào đáy cốc rồi.

Xong rồi, xong đời rồi.

Chẳng trách trước khi vào cổng, Hạ Phi lại cởi trói cho ông ta, thì ra chỉ là không muốn lãng phí sức lực phải kéo ông ta đi mà thôi, có vào hay không thì Hoàng tổng cũng chạy không thoát được rồi.

“Anh họ Giang à?”

Tim Tả Thành đập nhanh, đột nhiên có phản ứng lại. Có người từng cảnh cáo anh ta, Thành phố Giang Tư của tỉnh Đông Hải có một người tên là Giang Hải, trăm triệu lần đừng có chọc tức người đó.

Người thanh niên họ Giang trước mặt này, chính là người tới từ Thành phố Giang Tư.

Lại còn bá đạo ngang ngược như thế.

Hiển nhiên, lúc này mới tỉnh ngộ ra thì đã muộn rồi.

Nghe lời đồn thì Giang Hải là người đã hủy diệt cả nhà họ Doãn, mà ở phía sau Giang Hải còn có cao thủ nữa.

Nhà họ Doãn bị hủy diệt, tới cả Phàn Cương tới giúp đỡ cũng chết chẳng toàn thây.

Tới cả người lớn của nhà họ Tả cũng từng trịnh trọng cảnh cáo, trước khi làm rõ được bối cảnh của Giang Hải, thì không được có bất cứ dây mơ rễ má gì với anh ta.

Nhưng mà, Tả Thành không ngờ tới bản thân ở Tề Vân, chỉ vì nhìn trúng Lam Sương Nhi, mà đã kết thù với Giang Hải rồi.

Giang Hải và Lam Sương Nhi rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Ánh mắt của Giang Hải lạnh nhạt, điềm nhiên, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, ánh mắt cứ như là đang nhìn người chết vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Tả Thành đột ngột thắt chặt lại.

Ánh mắt khinh bỉ của Giang Hải nhìn anh ta, khiến anh ta rợn hết cả tóc gáy.

Ánh mắt của Hạ Phi thì tràn đầy vẻ điên cuồng khát máu, còn mang theo hơi thở hung bạo nữa.

Không thể nào?

Tả Thành không hiểu được, Lam Sương Nhi chẳng qua chỉ là một ngôi sao tuyến hai nho nhỏ mà thôi, làm sao lại có quan hệ gì với Giang Hải được chứ.

Hốt hoảng, sợ hãi, vừa rồi còn cao ngạo trịch thượng, mà bây giờ thì giống như một con chim sợ cành cong.

Tất cả người của anh ta, chẳng có người nào đứng lên được, đều đã ngã xuống đất, bất tỉnh như người chết.

Giang Hải bước tới, giẫm chân lên đống lộn xộn ở dưới mặt đấy, đế giày chạm vào nền gạch phát ra từng tiếng bước chân cộp cộp.

“Anh… anh đừng có qua đây….”

Tả Thành hoàn toàn sợ hãi rồi, anh ta chưa từng nghĩ tới, chỉ chơi đùa với một ngôi sao nhỏ nhưng lại chọc vào một đối thủ mạnh mẽ như vậy.

“Tôi chính là người của nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân, nếu như anh dám đụng vào tôi thì tôi… tôi… tôi….”

Anh ta rất muốn nói ra vài câu uy hiếp, nhưng mà hiển nhiên là Giang Hải không chấp nhận được việc bị người ta uy hiếp, Tả Thành, cũng chẳng có bất cứ sự đe dọa nào.

“Bốp….”

Giang Hải tát một cái, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

“Tôi không cần biết anh là ai à, làm sai thì phải trả giá.”

Trả giá…

Tả Thành hoảng sợ nhìn về phía Lam Sương Nhi, đều tại con điếm này, tại sao mình lại nhìn trúng con khốn xấu xa này chứ.

“Xin lỗi, là tôi sai rồi. Tôi chưa làm gì cô mà….”

Quả thật là Lam Sương Nhi chưa phải chịu tổn hại mang tính thiết thực nào cả, còn tát Tả Thành hai cái nữa.

Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu được, trong lòng thì âm thầm căm hận, nhưng bên ngoài vẫn mang cái mặt nạ cực kì sợ hãi, nói những lời nịnh nọt.

Trên mặt bị tát một cái, nóng rát vô cùng. Món nợ này, anh ta nhớ kĩ rồi, mất mặt mất mũi như thế, nhất định phải lấy lại trăm nghìn lần mới đủ.

“Thế này… là xong rồi à?” Giang Hải cười chế giễu.

“Bây giờ tôi phế anh đi, rồi xin lỗi, thế là xong à?”

“Hả?” Tả Thành sửng sốt, lập tức nói: “Tôi bồi, bồi thường….”

Nhà họ Tả, không thiếu nhất chính là tiền, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều chẳng là gì hết.

“Bồi thường thế nào?”

“Cái này….”

“Bộp….”

Tả Thành vừa mới do dự một cái thì bên má bên kia lại bị táng thêm một cái nữa.

Một cái tát này, lực cực kì mạnh, Tả Thành bị đánh cho ngã xuống đất, có máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Nôn khan một trận, đầu lệch về một bên, một chiếc răng bị rơi ra, máy tươi đầm đìa.

Lam Sương Nhi đứng ở phía sau thì ôm chặt lấy hai cánh tay, cả người giống như là bị điện giật.

Chồng của Cố Uyển Như thật sự là quá mạnh mẽ rồi.

Người thanh niên nằm trên đất giống như một con chó què, lại chính là Tả Thành, cậu chủ của nhà họ Tả ở Tề Vân, hoành hành ngang ngược ở tỉnh Tề Vân bao nhiêu năm nay, làm hại không biết bao nhiêu con gái nhà lành.

Đối mặt với người có bối cảnh như thế, Giang Hải không hề có chút để ý nào, nói ra tay là ra tay, hơn nữa, lại còn không hề lưu lại bất cứ sự ấm áp dư thừa nào.

“Câm rồi à?”

Một tiếng quát to vang lên, Hạ Phi có chút mất kiên nhẫn rồi, Giang Hải có thân phận gì chứ, có thể nói thêm vài câu với cái thể loại giẻ rách chuyên đi trêu đùa hãm hại con gái nhà người như Tả Thành, đã là phúc ba đời của anh ta rồi.

Mà Tả Thành thì lại còn không biết điều, đã cho thể diện rồi lại còn không muốn, dùng tiền để mua mạng mà còn ngập ngà ngập ngừng.

Cả người Tả Thành chấn động, máu trong người như đang sôi sục nào có thể kiềm chế được nữa chứ, sợ sệt, hoảng sợ đá chân loạng choạng, cố gắng trốn về phía sau, cách càng xa Giang Hải càng tốt, giống như là đối mặt với Diêm La Vương ở dưới địa ngục ấy.

“Anh Giang, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi….”

“Tha mạng… xin anh tha mạng….”

“Bồi thường như thế nào, anh cứ nói đi, anh nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”

Tả Thành liên tục cầu xin tha thứ.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Giang Hải, khiến cho anh ta vô cùng hoảng sợ. Dưới đáy lòng có một loại cảm giác, chỉ cần có chút trái nghịch thì ngày hôm nay anh ta chết tại đây là cái chắc.

Giang Hải quay đầu lại nói: “Khố Song, anh ta đã tạo những tổn thương nào cho cô, cần đền bù như thế nào, cô nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.”

Khố Song, chính là tên thật của Lam Sương Nhi, cho dù là những người trong nghề cũng không có bao nhiêu người biết được, mọi người đều quen gọi cô ta là Lam Sương Nhi.

Lam Sương Nhi chỉ sửng sốt một lúc cũng không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng nói: “Anh Giang, cha của tôi….”

Giang Hải vỗ trán một cái, ánh mắt nhìn về phía Hoàng tổng.

Làm sao lại có thể quên được chuyện này chứ.

Chú ý thấy Giang Hải nhìn ông ta, sắc mặt Hoàng tổng lập tức tím tái như màu gan heo.

Tâm lý chịu chết cũng đã chuẩn bị rồi, dù sao, sống hay chết thì cũng phải trói thật chặt cha của Lam Sương Nhi.

Người thanh niên ở trước mặt này, tới cả mặt mũi của Tả Thành cũng chẳng cho, nói đánh là đánh, thậm chí, nhìn có vẻ còn giống như nói giết là giết.

Hoàng tổng đã bị dọa cho ngây người từ lâu rồi.

“Ông ta không sao cả, thật sự là không sao hết….”

Vẻ mặt thể hiện sự đau khổ: “Tôi chỉ cần gọi điện thoại thì có thể thả người.”

Hạ Phị vứt điện thoại tới trước mặt Hoàng tổng.

Hoàng tổng tới việc bò tới để lấy điện thoại cũng run rẩy hết cả người lên, không hề do dự chút nào bấm số điện thoại.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu kia điện thoại có người cười nói: “Hoàng tổng, bây giờ có thể bóc tem được chưa?”

“Không không không… trăm ngàn lần không được…”

Sau khi bắt người rồi, thì Hoàng tổng không tính để cha của Lam Sương Nhi được sống. Suy cho cùng thì chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật được thôi.

Mà, Lam Sương Nhi rơi vào tay của cậu Tả, không chết cũng bị lột một lớp da. Đợi tới khi cậu Tả chơi chán rồi thì sẽ tiễn Lam Sương Nhi đi tìm cha của cô ta thôi.

“Thả người ra, nhanh thả người ra… bây giờ lập tức thả người ra cho tôi….”

Hoàng tổng hoàn toàn hoảng loạn rồi, điên cuồng hét vào điện thoại.

“Thả người à? Hoàng tổng, ông không phải là uống lộn thuốc rồi đó chứ?”

Rất rõ ràng là những kẻ bắt cóc này không hề nghĩ như vậy. Bắt cóc người ta rồi còn lộ mặt ra nữa, nên có thể tùy tiện thả người ra được ư?

Một khi người ta báo cảnh sát bị truy cứu ra thì bọn họ sẽ có chuyện lớn rồi.

“Tôi bảo các anh thả người ra, tiền, một xu cũng không thiếu cho các anh.”

“Không không… tôi sẽ trả thêm tiền, thêm mười lần….”

Trong điện thoại, một nụ cười hung ác lập tức truyền tới: “Hoàng tổng à, ông có biết quy tắc của chúng tôi không vậy. Nhìn thấy tiền thì chúng tôi mới làm việc.”

“Cài này…..”

Người thì đang ở trong biệt thự của cậu Tả, Hoàng tổng cũng chẳng phải là thần tiên, làm sao có thể chuyển khoản được chứ.

Với cả điện thoại của ông ta cũng bị đạp vỡ nát ra rồi.

“Tôi đưa… tôi đưa….”

Tả Thành cũng chẳng phải là loại ngu ngốc lắm, lúc này, tính mạng của mình đang bị nắm trong tay người khác, bất luận là phải trả bao nhiêu tiền thì cũng chỉ mọng có thể bình an vô sự.

Nhưng mà, trong lòng lúc này đang hận Hoàng tổng vô cùng. Đều là cái loại ngu nốc này, vì sao lại dám làm ra cái việc bắt cóc này chứ.

Còn nữa, nếu như không phải Hoàng tổng, thì làm sao lại thu hút đám người Giang Hải tới nơi này chứ.

Dựa vào yêu cầu của bọn bắt cóc, Tả Thành phải ngoan ngoãn gọi điện thoại cho người chuyển tiền qua.

Trong điện thoại, cuối cùng bọn bắt cóc cũng cười rồi.

“Hoàng tổng, ông có biết là chúng ta đang làm cái gì không, nếu như có người dám báo thù chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không ngại ngùng khiến cho người này vĩnh viễn ngậm chặt miệng.”

Đây chính là sự uy hiếp cuối cùng của bọn bắt cóc.

Rất nhanh sau đó trong điện thoại truyền tới giọng nói của Khố Chính Nam.

“Song Nhi, Song Nhi….”

“Cha….”

Lam Sương Nhi bật khóc.

Lúc này, không phải là lúc khóc lóc qua điện thoại, Giang Hải đích thân nói: “Bảo cha cô lập tức rời đi, tìm một nơi an toàn ấy.”

Giang Hải nhìn chằm chằm Hoàng tổng, trên mặt lúc nào cũng treo ý cưới.

“Hoàng tổng, thả người thế là xong rồi à?”

Đáy lòng run rẩy, Hoàng tổng nuốt nước bọt một cách mãnh liệt.

“Tập đoàn Uyển Như cũng muốn chơi đùa một chút về lĩnh vực công ty giải trí, không biết, Hoàng tổng có ý định muốn bán công ty giải trí của mình không?”

Cả người chấn động, Hoàng tổng ngây ngốc luôn rồi, nếu không có công ty giải trí, thì ông ta chả là cái thá gì hết.

Mà lúc này, ông ta có tư cách cự tuyệt ư? Là mạng sống quan trọng hay là tiền quan trọng hơn, chỉ cần là con người thì đều biết cần phải lựa chọn như thế nào.

Nên chọn như thế nào.

“Vừa… vừa hay, tôi cũng đang muốn bán công ty….”

Giang Hải quay sang nhìn Hạ Phi: “Chuyện này, giao cho anh xử lý nhé.”

Giá rẻ à?

Không, Hạ Phi tuyệt đối sẽ không tiêu một đồng nào hết, đây cũng chính là sự trừng phạt mà Hoàng tổng cần phải chịu.

Nghiêng người, Giang Hải dùng tư thế cao cao tại thượng đứng ớ phía trước người Tả Thành.

“Anh còn chưa nói, sẽ bồi thường như thế nào.”

“Tôi không cần những đồng tiền bẩn thỉu của anh ta.”

Lúc này, Lam Sương Nhi cũng đã cúp điện thoại, khuôn mặt cũng ấm áp hơn rất nhiều, nhưng vẫn mang theo sự giận dữ.

Giang Hải nhún nhún vai, Lam Sương Nhi không cần thì đó là tự do của cô ta.

Nhưng mà Giang Hải có cần hay không đây, một chuyến đi này, chẳng lẽ lại công cốc ư?

“Nghe nói, anh đã tra tấn hành hạ không ít người nhỉ. Việc anh đưa người tới Nhật để đóng phim, không biết là thật hay là giả?”

“…”

Tả Thành nào dám trả lời.

Phủ nhận ư? Anh ta nào có cái gan đó chứ?

Thừa nhận ư?

Lại chính là tìm chết đó.

Giang Hải cười, trên mặt lại treo lên một nụ cười thân thiện.

“Tôi là người làm ăn, vấn đề mà tiền có thể giải quyết được thì đều không phải là vấn đề lớn, anh Tả à, anh thấy thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.