Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 300: Vật để lại



Buổi họp báo công bố sản phẩm mới của tập đoàn Uyển Như đã xác định rồi, là hai ngày sau.

Hai ngày ngắn ngủi này, khi tin tức được tung ra ngoài lập tức nhận được sự chú ý bùng nổ luôn.

Con rồng lớn phương Đông này, đã ngủ yên cả trăm năm trong lịch sử, bất luận là quân nhân, công nhân hay là nông dân thì đều đang dùng những khoa học công nghệ cực kì lạc hậu.

Mặc dù đang không ngừng đuổi theo, nhưng, cần phải có thời gian.

Mà, đúng vào lúc này, tập đoàn Uyển Như lại giới thiệu công nghệ chip tiên tiến nhất, giống như là một mũi thuốc trợ tim cho người sắp chết, tin tức này vừa được đưa ra thì đã được lan truyền một cách điên cuồng trên các trang mạng xã hội.

Giới truyền thông muốn tham gia buổi họp báo công bố tin tức này, cũng nhiều như cào cào. Đối với vấn đề này thì tập đoàn Uyển Như không thể không hạn chế số lượng người tham gia.

Sự chú ý của giới truyền thông bởi vì đây là chủ đề. Mà có lẽ sự chú ý của những gia đình danh giá hào môn, là bởi vì những lợi ích to lớn đang ẩn náu trong nó.

Từ trước tới nay, công nghệ khoa học của tập đoàn Uyển Như, đều khai thác dựa vào hình thức hợp tác, nên lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Cho dù là một con heo cũng biết được rằng, kí được hợp đồng hợp tác với tập đoàn Uyển Như cũng sẽ được làn gió này thổi lên tận trời, bay cao luôn.

Nhà họ Tả tại Thanh Thiền, Tả Quang Tổ xoa xoa cằm, ánh mắt thâm trầm sâu lắng.

“Thật không ngờ, cái tập đoàn Uyển Như này lại có chút tiềm lực đó, trước đây thật sự là hơi khinh thường họ rồi.”

“Những công nghệ kĩ thuật cao cấp như thế này mà cũng có thể đạt được.”

Lúc này, cho dù nhà họ Tả ở Thanh Thiền muốn báo thù cho Tả Thành thì cũng không được nữa.

Quấy nhiễu, gây rối tập đoàn Uyển Như chia sẽ những dự án kĩ thuật này, sẽ ảnh hưởng tới việc nhanh chóng sử dụng những công nghệ này, không chỉ làm kẻ thù với các đối tác, mà hơn nữa còn trực tiếp đắc tội với Hoàng thất, suy cho cùng thì sự phát triển của phương Đông, lợi ích nhiều nhất thuộc về sự thống trị của Hoàng thất.

Trong vô hình, tập đoàn Uyển Như đã trở thành điểm nóng của đề tài nói chuyện. Rất tự nhiên, sẽ nhận được tư cách trân trọng của Hoàng thất.

Trong giai đoạn giấu kín thực lực này, thì nhà họ Tả tuyệt đối không được có những hành động lỗ mãng.

“Nếu đã như thế thì hãy sắp xếp Tiểu Tứ đi đi.”

Tả Quang Tổ gần như là đang tự nói chuyện một mình, nhưng mà trong một góc tối có một người mặt đồ đen cúi người đi ra.

Phế đi Tả Thành, nếu như Giang Hải còn có thể chân tay lành lặn mà sống, thì mặt mũi của nhà họ Tả thật sự là không có chỗ mà chui vào.

Rất nhiều gia đình danh giá hào môn đều nhao nhao xông tới như nấm sau mưa, lập tức liên hệ với tập đoàn Uyển Như để tranh quyền hợp tác.

Tới cả nhà họ Bạch ở phương Bắc cũng không ngoại lệ, hôm nay, người đã trở thành gia chủ của nhà họ Bạch là Bạch Lý Hưng, khi nhìn báo cáo đơn giản mà cấp dưới gửi tới cũng rơi vào trầm mặc.

“Thưa gia chủ, lẽ nào… không nên liên hệ với cậu chủ một chút ư?”

Bạch Lý Hưng đang suy nghĩ chính là chuyện này. Nhưng mà, làm thế nào để đả động được Giang Hải đó mới là điều mấu chốt.

Bạch Lý Hưng biết, trong lòng Giang Hải thì sự thù hận đối với nhà họ Bạch, hoàn toàn không hề suy giảm tí nào so với ngày Bạch Hùng tại thế.

Ngược lại, Giang Hải chỉ hận không thể hủy diệt nhà họ Bạch.

“Tôi sẽ đích thân tới Thành phố Giang Tư một chuyến.”

Cuối cùng, Bạch Lý Hưng vỗ vỗ bàn, vì lợi ích cũng không suy nghĩ nhiều như thế được, chỉ có thể sử dụng cái mặt dày đã già này, rồi lại nói thêm tới những ân tình ngày đó của Bạch Lý Hưng với Giang Hải mà thôi.

“Thưa gia chủ, không thể nào khom lưng khụy gối được.”

Lúc này, một người trẻ tuổi của nhà họ Bạch đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Ánh mắt của Bạch Lý Hưng nhìn qua, trong đám người trẻ tuổi của nhà họ Bạch, xét về tài trí hay năng lực, thì Bạch Hiếu cũng đều cực tốt.

Mặc dù tuổi tác chỉ mới tầm mười bảy mười tám tuổi mà thôi, thế mà hôm nay đã quản lý kinh doanh một cõi rồi. Thời gian trôi qua thì càng ngày càng trưởng thành hơn, Bạch Lý Hưng có dự định chuyển giao chức vụ gia chủ lại cho anh ta.

“Cháu có ý gì?”

Nếu là người khác thì có lẽ Bạch Lý Hưng sẽ không nghe, nhưng Bạch Hiếu nói như thế thì ông ta lại muốn nghe một chút, xem người trẻ tuổi này có cao kiến gì.

“Nhà họ Bạch có di vật của Giang Hà.”

Di vật ư?

Đôi mày đang nhíu chặt của Bạch Lý Hưng lập tức giãn ra trong chớp mắt.

Giang Hải quá coi trọng tình cảm, đây chính là một chủ ý tuyệt với.

Nếu như Bạch Hiếu không nói thì Bạch Lý Hưng cũng thật sự không nghĩ tới.

Di vật của Giang Hà, chính là tín vật năm đó tặng cho Bạch Hùng. Bao nhiêu năm qua đi, Bạc Thien Khai vẫn luôn gìn giữ, thật không nghờ, một vật không hề có chút giá trị nào, lúc này lại có giá trị như vạn kim.

Suy cho cùng thì trong tay Giang Hải cũng không có bất cứ thứ đồ gì có ý nghĩa của mẹ anh, cho dù là một vật để tưởng niệm cũng không hề có.

“Di vật của Giang Hà, không chỉ có một cái.”

Khuôn mặt Bạch Hiếu mang theo nụ cười, mà ở giữa đôi lông mày chính là sự mưu toan tính toán.

“Còn có, khi cháu thu xếp di vật của gia chủ trước, đã phát hiện ra một đôi nhẫn.”

“Trên nhẫn có khắc tên của hai người.”

Một đôi nhẫn, là do Bạch Hùng làm ra, hình thức vừa phổ biến lại đơn giản, chỉ quý ở chỗ cái này do đích thân Bạch Hùng làm ra.

Tình cảm của Bạch Hùng với Giang Hà, nói ra thì cũng có chút chân thành.

Giang Hà cho dù là đã chết, thì sợ là có nằm mơ cũng muốn đeo chiếc nhẫn này lên.

Giang Hải cực kì hiếu thuận, hiếu thảo, làm sao có thể làm trái lại di nguyện của Giang Hà được chứ.

Nghe thấy điều này thì trong lòng Bạch Lý Hưng đã biết, sự hợp tác với tập đoàn Uyển Như, quyền hợp tác để có được công nghệ chip cao cấp này đã định sẵn kết cục rồi.

Có những thứ này ở trong tay rồi, Giang Hải không thể có bất cứ lý do từ chối nào được nữa.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó thì sắc mặt Bạch Lý Hưng lại trở nên thâm trầm không vui.

“Thưa gia chủ, việc này chi bằng cứ giao cho cháu đi, cháu nhất định có thể lấy được quyền hợp tác.”

Bạch Hiếu cực kì có tham vọng, từ giây phút được Bạch Lý Hưng bồi dưỡng, rèn luyện anh ta, thì anh ta đã biết, chỉ cần bản thân mình đủ ưu tú, thì nhà họ Bạch sớm muộn cũng là của anh ta.

Bây giờ sức khỏe của Bạch Lý Hưng còn tốt, cũng thường xuyên luyện tập thể dục.

Nhưng có trời mới biết được Bạch Lý Hưng còn sống được bao nhiêu năm nữa.

Chính bởi vì thế, nên Bạch Hiếu có chút vội vàng, muốn thể hiện sự cống hiến sớm hơn một chút, trở thành lựa chọn không thể thay thế của nhà họ Bạch.

“Cháu đi à?” Bạch Lý Hưng hơi nhíu mày, rồi từ từ lắc đầu.

“Thưa gia chủ….”

“Cháu không thích hợp, lui xuống đi” Bạch Lý Hưng dứt khoát từ chối, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trên mặt Bạch Hiếu lóe lên một tia không cam tâm. Sau khi yên lặng vài giây thì vẫn quay người rời đi.

“Thưa gia chủ, Bạch Hiếu xác thực là một lựa chọn khá tốt, sao ông lại….”

Một người lớn tuổi của nhà họ Bạch lên tiếng hỏi.

Giang Hải là người có cấp bậc như thế nào, là Đế Vương, quản lý toàn bộ thế giới thế giới ngầm ở phương Đông.

Giang Hải, cho dù là Bạch Lý Hưng khi đối diện cũng cần phải cẩn thận, thận trọng. Bạch Hiếu tuổi còn trẻ, hiếu chiến, nhưng mà tâm trí của anh ta với Giang Hải hoàn toàn không ở cùng một cấp độ.

Có thể nói, Giang Hải có thể bán anh ta đi mà cái tên ngốc này còn vui vẻ đếm tiền cho Giang Hải ấy chứ.

Điều mà Giang Hải ghét nhất chính là lấy tình cảm ra để bàn chuyện làm ăn. Một khi khiến Giang Hải phản cảm thì chuyện này sẽ khó khăn.

Ngược lại, nếu đắc tội Giang Hải thì cái nhìn của anh đối với nhà họ Bạch lại càng thêm xấu.

Chuyện này nếu như để Bạch Hiếu đi làm, đối với Giang Hải mà nói, chính là coi tình cảm của Giang Hà và Bạch Hùng thành hàng hóa rồi.

“Sắp xếp người, lập tức gửi chiếc nhẫn kia tới cho Giang Hải.”

“Khi đưa đồ tới, không được nói bất cứ điều gì….”

Sau khi yên lặng thì Bạch Lý Hưng lại nói: “Nói với Giang Hải, mẹ của thằng bé đã được ghi vào gia phả của nhà họ Bạch, chỉ cần thằng bé đồng ý, thì nhà họ Bạch sẽ dùng quy cách lễ nghĩa cao nhất, đưa Giang Hà về an táng tại nghĩa trang của tổ tiên.”

“Điều này….”

Sắc mặt của một ông già râu dài của nhà họ Bạch kinh ngạc.

Ghi tên đàn bà con gái vào gia phả, từ trước tới nay chưa bao giờ có quy tắc này. Từ trước tới này đều có luật bất thành văn như vậy, đừng nói tới người phụ nữ được lấy về, cho dù là con gái của nhà họ Bạch, cũng không được lưu giữ bất cứ thông tin nào trên gia phả hết.

Giang Hà được ghi vào gia phả của nhà họ Bạch, không chỉ là một loại thừa nhận, mà còn là phương thức nhà họ Bạch thể hiện ý xin lỗi của mình.

Mà, Giang Hải cũng biết, chuyện này khó khăn như thế nào. Nếu như Giang Hà ở trên trời có linh thiêng, thì nhất định cũng muốn được chôn cất cùng một chỗ với Bạch Hùng.

Nhà họ Bạch, tư thế đã đủ thấp rồi.

Chỉ mười phút sau, một chiếc xe thương vụ đang chạy tới trong sân lớn của nhà họ Bạch.

Nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe đó, có thể thấy gương mặt của Bạch Hiếu viết đầy sự không cam tâm và ai oán.

“Giang Hải, anh chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi, dù có tập đoàn Uyển Như ở trong tay thì thế nào chứ, lẽ nào, có thể so sánh với nhà họ Bạch được ư?”

“Bạch Hùng đã chết rồi, huyết mạch của ông ta, mãi mãi không thể tiếp tục kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Bạch được nữa.”

Bạch Hiếu đương nhiên là không biết thân phận thực sự của Giang Hải.

Nếu như, anh ta biết thân phân thực sự của Giang Hải là Đế Vương, thì sợ là cũng sẽ không muốn làm chuyện này đâu. Bởi vì, anh ta căn bản không biết, Thiên Thể là nhân vật như thế nào, nên cũng không biết nó đáng sợ như thế nào.

Ở trước mặt Đế Vương, nhà họ Bạch cũng chỉ là con kiến mà thôi, mà lại là loài kiến nhỏ bé nhất.

Tại tập đoàn Uyển Như, Giang Hải đang ngồi vắt chân, ngón tay đang gõ nhịp nhàng lên trên bàn.

“Nhà họ Bạch, muốn đi cửa sau à? Lẽ nào không thể sắp xếp một người có chút tiếng nói tới ư?”

Giang Hải nghi ngờ liếc nhìn người thanh niên trước mặt này.

Người trước mặt này, tự xưng là Tạ Tùng, chỉ là một người lái xe của nhà họ Bạch.

Nhà họ Bạch, làm sao lại có thể chỉ sắp xếp một người lái xe tới chứ, quá không hợp với đạo lý rồi.

“Anh Giang nói gì tôi nghe không hiểu.”

Tạ Tùng lấy một chiếc hộp nhỏ ra, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

“Đây là thứ mà gia chủ bảo tôi đưa tới cho anh….”

Hộp trang sức đã cực kì cũ kĩ và bẩn, vừa nhìn đã biết là chiếc hộp này đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.

“Bên trong là cái gì?” Giang Hải hỏi.

“Tôi không biết được, gia chủ nói rồi, chỉ cần anh Giang mở ra thì sẽ biết.”

Giang Hải gật đầu, người tài xế lại nói: “Anh Giang, gia chủ còn nói….”

“Có lời nào thì mau nói đi, cứ ngập ngà ngập ngừng làm quái gì.”

Đối với người nhà họ Bạch thì từ trước tới giờ Giang Hải chẳng có thái độ tốt gì. Sự thù hận ở trong lòng, như một đốm lửa, ép buộc khiến Giang Hải cực kì khó chịu.

Không biết bao nhiêu lần rồi, Giang Hải rất muốn hủy diệt nhà họ Bạch, nhưng trong lòng anh cũng biết, nếu như Giang Hà biết Giang Hải làm như thế, thì nhất định sẽ rất đau khổ.

Mặc dù mẹ đã qua đời, nhưng mà Giang Hải vẫn làm theo ý của bà khi còn sống.

“Gia chủ nói, tên của bà chủ đã được ghi vào gia phả rồi, còn có, nếu như anh Giang đồng ý, thì trong phần mộ của tổ tiên sẽ dành ra một chỗ trống.”

Lông mày Giang Hải giật giật, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ.

Mẹ chết đi, là mang theo sự hận thù mà chết. Muốn đưa mẹ vào phần mộ của nhà họ Bạch ư, lẽ nào cò thể bù đắp được mọi thứ mà nhà họ Bạch đã làm năm đó ư?

Đối diện với Giang Hải, Tạ Tùng run lên, vừa mới nói xong thì nhanh chóng rời đi.

“Đợi đã.”

Giang Hải giơ tay ra.

“Lẽ nào, Bạch Lý Hưng không có lời nói nào khác muốn anh chuyển tới cho tôi ư?”

“Điều cần nói tôi đã nói hết rồi. Anh Giang, tôi chỉ là một người chuyển đồ mà thôi….”

Giang Hải đang ngồi yên lành ở chỗ kia, nhưng mà lại đem đến cho Tạ Tùng một cảm giác như là đang đối diện với một con quái thú, lúc nào cũng có thể nghiền nát anh ta.

Gật gật đầu, Tạ Tùng rời đi như chạy trốn.

Nhìn về phía chiếc hộp kia, trong lòng Giang Hải lại dâng lên sự thù hận năm chín tuổi.

Năm đó, Giang Hải vẫn còn ngô nghê chưa hề biết buồn là gì.

Chỉ trong một đêm, nhà họ Giang đã không còn nữa, mẹ lại nhận phải kích thích lớn.

Chẳng được mấy ngày đã trầm mình xuống biển tự vẫn.

Năm đó, Giang Hải không hề khóc khi nhìn thấy xác của mẹ mình. Trong lòng chẳng nghĩ ngợi gì hết, linh hồn cả người như bị hút sạch.

Cầm lấy chiếc hộp trang sức kia lên, ánh mắt của Giang Hải xuất hiện một tầng sương mỏng, có chút mơ hồ.

Mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn làm bằng bạc, cực kì đơn giản, chẳng có chút hoa văn gì, thứ đồ như thế này thì giá trị còn không tới hai đồng tiên.

Nhưng mà sau đó Giang Hải tìm thấy dấu vết của một vài chữ nhỏ được khắc ở bên trong chiếc nhẫn.

Cả người Giang Hải như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ.

Có thể nhìn thấy được chiếc nhẫn này đã có bao nhiêu tuổi rồi.

Giang Hải hiểu, có lẽ nhiều năm trước, Bạch Hùng đã tự tay chế tác chiếc nhẫn này, nếu so sánh với hàng hóa trong cửa hàng trang sức, thì tự tay chế tác ra sẽ lãng mạn hơn rất nhiều.

Chỉ là đáng tiếc, sinh thời, Giang Hà chắc hẳn chưa từng được nhìn thấy thứ đồ này.

“Mẹ… năm đó nếu như mẹ nhìn thấy thứ này. thì sẽ nghĩ như thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.