Trong rừng cây nhỏ, lập tức truyền đến tiếng chém giết, mà xung quanh, lúc này đèn lại sáng rực lên.
Toàn bộ thị trấn Hoài đều bị bao vây, cho dù là ai, cũng định sẵn là sẽ phải chết.
Mặt Tả Quang Tổ xám như tro tàn, hai mắt trở nên đờ đẫn.
“Xem ra, đây là định mệnh!”
Ngửa mặt lên trời thở dài, nhà họ Tả ở Thanh Thiền một tay che trời, cứ như vậy mà tiêu tan rồi.
Thế sự vô thường, vận mệnh khó lường.
“Không, có nhân mới có quả.” Người mặc áo đen chậm rãi tiến lên trước.
“Ở Phương Đông, nếu ông cho rằng ánh trăng ở nơi khác tròn hơn, có thể rời khỏi đây.”
“Nhưng, ông không thể ăn cơm ở Phương Đông, lại cắn người ở Phương Đông.”
“Nhất là, cấu kết với giặc ngoài, điểm này, mới là lí do khiến nhà họ Tả bị diệt.”
Người mặc áo đen chậm rãi tháo áo choàng trên đỉnh đầu xuống.
“Hoành Độ Dương, thật không ngờ, Giang Hải vậy mà lại là con chó của hoàng tộc.”
Hoành Độ Dương chầm chậm lắc đầu, chế nhạo nói: “Ông sai rồi, Đế Vương, trước nay đều không nghe lệnh bất kỳ ai.”
“Đế Vương?”
Xưng hô xa lạ như vậy, nhưng, Tả Quang Tổ nghe lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Đột nhiên trong nháy mắt, hai tròng mắt ảm đạm của Tả Quang Tổ lóe lên tia sợ hãi.
“Ông nói…… Giang Hải….. là…… là……”
“Đúng vậy, ông có thể an tâm mà chết rồi.”
Hoành Độ Dương ném ra một con dao găm: “Tự kết liễu một cách thống khoái đi, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng tôi có thể giữ lại cho ông.”
Trong nháy mắt Tả Quang Tổ khắp người vô lực, lảo đảo suýt chút nữa ngã sập xuống.
Giơ tay, mạnh mẽ mà tát chính mình một cái.
Bản thân, vậy mà lại làm địch với Đế Vương. Phút chốc này, Tả Quang Tổ đột nhiên hiểu ra, thời khắc mà Giang Hải xuất hiện ở biệt thự của Tả Thành kia, vận mệnh của nhà họ Tả, đã được định đoạt rồi.
“Có thể…… tha cho người nhà họ Tả không…….?
Tả Quang Tổ ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin, nhìn bóng lưng Hoành Độ Dương.
“Đây, không phải là phong cách của tôi. Càng không phải phong cách của cậu ấy.”
Hoành Độ Dương đưa lưng về phía Tả Quang Tổ, ông ta đang đợi, đợi Tả Quang Tổ tự giác kết liễu bản thân.
Khóe miệng Tả Quang Tổ giật giật, vẻ mặt vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng.
“Nếu đã như vậy, tại sao tôi không thử liều một phen chứ?”
Từ từ xoay người, đối mặt với người nhà họ Tả.
Ông ta nhìn thấy đám người Vương Nhị đang sợ hãi.
Ông ta cũng nhìn thấy Tam Hổ, Nhị Long.
Ông ta còn nhìn thấy, mấy người con cháu nhà họ Tả.
Đối mặt với sự nghiền áp cùng cực của đối thủ, bọn họ, không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
“Cho dù phải chết, cũng phải kéo theo một cái đêm lưng theo cùng!”
Giơ tay lên, lạnh lùng hét lớn: “Giết!”
“Giết!”
Sự điên cuồng cuối cùng, tất cả người đều quyết chiến sống còn.
Tiếng chém giết động trời.
Bên trong rừng cây nhỏ, chiến đấu đã gần kết thúc.
Thỉnh thoảng từ trong rừng cây lại ném ra vài thi thể không hoàn chỉnh, võ sĩ nước Nhật, đang bị tiêu diệt từng người từng người một.
Có thể nghe loáng thoáng, tiếng hét tuyệt vọng của Tuyệt Hậu.
Tuyệt Hậu, thật sự tuyệt hậu rồi.
“Ông đúng thật là, mặt đen không biết xấu hổ.”
Trong giọng nói hùng hậu của Hoành Độ Dương, lộ ra sự tức giận.
Ngay sau đó, Hoành Độ Dương biến mất khỏi chỗ cũ, ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt Tả Quang Tổ.
Nhanh.
Quá nhanh rồi!
Tả Quang Tổ chỉ cảm thấy bản thân bị hoa mắt, gương mặt lạnh lùng của Hoành Độ Dương, đã đến gần trong gang tấc.
Thậm chí, Hoành Độ Dương còn nhanh đến nỗi làm cho người ta không nhìn thấy hình bóng, giống như là di chuyển trong nháy mắt vậy.
“Ông…… ông vậy mà…….”
“Thật sự tưởng rằng nhà họ Tả kêu gọi một vài thế lực địa phương, tập hợp một vài cổ võ giả chả ra gì, là có thể cắt đất xưng vương sao?”
“Nhà họ Tả, chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, bầu trời trên thế giới này, không chỉ nhỏ giống như là ông nghĩ đâu!”
Chầm chậm nâng tay, bóp chặt lấy cổ Tả Quang Tổ.
“Tôi vốn định cho ông cơ hội tự mình giải thoát, nhưng ông lại cứ lựa chọn chọc giận tôi, hậu quả này, thành quỷ ông cũng sẽ phải hối hận.”
“Vô liêm sỉ!” Giận dữ gầm lên: “Buông gia chủ ra.”
“Ầm!”
Nhị Long ra tay trước tiên, thẳng bắt lấy Hoành Độ Dương.
Mà Hoành Độ Dương không nhúc nhích, giống như là không hề hấn gì, lực trong tay dần dần gia tăng, trong ánh mắt của Tả Quang Tổ, lộ ra tuyệt vọng.
Ông ta muốn phản kháng, nhưng, Hoành Độ Dương chỉ dùng một bàn tay, mà ông ta đã không thể thở nổi rồi. Thậm chí, đến làm vẻ mặt cầu xin tha thứ cũng không làm được.
Nhị Long lại xuất ra một nắm đấm, cắn chặt răng, một nắm đấm này, dùng toàn bộ sức lực, có đi không về!
Cho dù phải liều mạng, bọn họ cũng phải cứu Tả Quang Tổ.
Hai tiếng vang lớn, lực xuyên thấu đến đáng sợ, trực tiếp để lại hai hố thật sâu trên cơ thể, sức mạnh của nắm đấm khiến gân cốt đứt từng khúc.
Nhưng, không như mong muốn, trong chớp mắt đánh trúng kia, Nhị Long mới phát hiện.
Người mà bọn họ đánh trúng, không phải Hoành Độ Dương.
Không biết từ khi nào, Hoành Độ Dương đã dùng Tả Quang Tổ chắn ở trước mặt, hai nắm đấm của Nhị Long, toàn bộ đều trúng vào người Tả Quang Tổ.
Động tác của Hoành Độ Dương, nhanh như chớp, hoàn toàn vượt qua nhận thức của bọn họ.
Bọn họ, chính là cổ võ giả chân chính, thật không ngờ, vậy mà lại hoàn toàn bị người nghiền ép.
Không, đây đã không còn gọi là nghiền ép nữa, mà là đùa bỡn.
Hoành Độ Dương hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn họ trong nháy mắt, nhưng, lại cố tình chơi trò mèo vờn chuột, tùy ý đùa giỡn.
“Chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó của các người, cũng muốn đối đầu với cậu ấy. Nực cười!”
Thành phố Giang Tư, một con thuyền đi vòng vèo rồi lại quay về cảng, giữa biển cả, chứa đầy tàu chở container nhổ neo khởi hành ra khơi.
Con thuyền chở hàng này vốn sẽ không đi qua Thành phố Giang Tư, Thành phố Giang Tư cũng không có cảng nào có thể cho tàu lớn như vậy cập bến.
Chẳng qua, làm Đế Vương, Giang Hải tất nhiên sẽ có cách để lên xuống mấy người.
Ai cũng không ngờ tới, lần này, bản thân Đế Vương, sẽ lên thuyền đi đến nước Nhật.
Anh khoác lên chiếc áo dạ dài, che gần hết cả cơ thể.
Lên thuyền, thông qua vòng soát người, xác định không có vũ khí, đi theo người dẫn đường chui vào một cái thùng đựng hàng.
Mở ra một cái cửa sổ trên trần nhà, nhảy xuống, đi vào bên trong tàu hàng.
Dưới đáy tàu hàng, có một tầng không gian rộng rãi, ở đây, tập hợp tất cả loại người nhập cư trái phép.
Có người lẻn vào nước Nhật đi làm thuê kiếm tiền.
Có người buôn lậu.
Có kẻ buôn người, mang theo mấy người con gái ánh mắt đờ đẫn, gióng trống khua chiêng bán đêm đầu tiên của họ.
Càng là có người, vẫn luôn ở trên thuyền hàng, sông ngay tại khoang thuyền giống như hang chuột để kiếm ăn.
Ở trong đây, không có quy tắc, làm cái gì cũng được.
Chủ tàu chỉ quan tâm cho tàu chạy đến nước Nhật, còn việc khi xuống thuyền còn lại bao nhiêu người thì chẳng ai để ý.
Lên thuyền, sẽ phải tuân theo quy tắc trên thuyền.
Cả khoang thuyền đều giống như một nhà xưởng bỏ hoang chẳng ai ngó ngàng, người ở đây, đều có gương mặt trông rất chi là hung ác, chẳng phải loại người lương thiện gì.
Giang Hải tìm một gócc không có ai ngồi xuống, dùng áo khoác rộng thùng thình che kín toàn thân.
“Này, người anh em.”
Chẳng bao lâu, người đầu tiên đến bắt chuyện xuất hiện, một tên quái đản đá Giang Hải một cước.
“Chỗ tôi có hàng tốt, độ tinh khiết cực cao, có muốn làm chút không?”
Giang Hải tháo áo choàng xuống, chỉ để lộ ra một con mắt.
Trên mặt tên quỷ xấu xa này, đầy những vết thương màu đỏ ghê rợn, ghê tởm đến mức khiến người khác buồn nôn.
Mà trong tay, đang cầm một túi bột màu trắng nhỏ.
“Cút!”
Từ sâu trong cổ họng, truyền ra một tiếng giễu cợt lạnh lẽo.
Trong thế giới của kẻ ác, thái độ tốt đồng nghĩa với dễ ức hiếp.
Người càng tà ác, sẽ càng an toàn.
Ngay cả tên quỷ xấu xa trước mắt này, rất rõ ràng là quanh năm lăn lộn trong hoàn cảnh này.
Loại người này, có hôm nay không có ngày mai, sảng khoái được ngày nào hay ngày đó, bởi vậy, bọn họ mới chính là kẻ liều mạng.
Bởi vì mạng của họ, sớm đã rẻ như rơm rác.
Không ngoài dự liệu, tên quỷ xấu xa này là bị nhiễm HIV, hơn nữa còn đã đến giai đoạn cuối rồi.
Tuy rằng loại bệnh này là lây qua đường máu, nhưng ai thấy cũng sẽ tránh ra xa xa.
“Không thích à?” Tên kia cũng không tức giận, liếc trái liếc phải vài lần cứ như kẻ trộm, từ trong ngực, lấy ra một đồ vật: “Tin về nước Nhật, muốn không?”
Ấn đường Giang Hải hơi động, không ngờ, một con chuột nhỏ không chính thống như vậy, vậy mà có bản lĩnh mua bán tin tức.
“Tin gì!” Nhìn tên quỷ xấu xa bằng ánh mắt cảnh cáo, khoát khoát tay, ý bảo gã ta tránh xa ra chút.
Thấy Giang Hải có hứng thú, gã ta nhếch mép mờ ám, lộ ra một hàng răng trắng, nhưng, lại rơm rớm máu, vẫn ghê tởm như cũ.
“Giá cả cũng không rẻ đâu.”
Tên này thế mà lại càng xán lại gần.
Giang Hải không kiềm được nguồi thẳng dậy, tuy rằng Giang Hải cũng khá thân với Tửu Quỷ, nhưng cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể chữa được bệnh HIV.
“Cút xa ra.”
Giang Hải hừ lạnh một tiếng, sát khí tỏa ra.
Sắc mặt gã kia lập tức tái mét, hốt hoảng lui về sau mấy bước.
Sát khí tỏa ra từ trên người Giang Hải, làm cho gac ta kinh sợ, không hề nghi ngờ, nếu như gã còn không cút xa một chút, vậy thì, Giang Hải có thể tùy ý giết chết gã.
Trên con thuyền này, chết đi một người như gã, ngoại trừ ném ra biển làm thêm một gợn sóng ra, chẳng có gì thay đổi.
“Thưa anh, anh cần tình báo ở phía nào, ở chỗ tôi, tình báo gì cũng đều có thể đem đến.”
“Nhưng, giá cả thì…….” Gã ta tham lam liếm môi.
Giang Hải trầm giọng hỏi: “Chỗ cậu có tình báo gì có tác dụng với tôi, tôi đều muốn.”
Dưới bộ quần áo, Giang Hải vươn một bàn tay ra, trong tay, có mấy khối tinh thể trong suốt, là kim cương!
Ở nơi mang theo đầu óc mà sống này, đồ vật thể tích nhỏ giá trị lớn mới là thứ mà mọi người muốn có được.
Còn về tiền giấy, đến chùi đít còn sợ cứng. Bất kể loại tiền giấy gì, ở đây, đều là tờ giấy bỏ.
Mắt gã ta sáng lên, ánh mắt tham lam lóe ra tia hung ác.
Nếu như, Giang Hải không bày ra đủ thực lực, gã ta có lẽ sẽ trực tiếp ra tay cướp đoạt.
“Anh là muốn tình báo thế lực bề nổi hay là thế lực ngầm?”
“Hay là, hoàng thất nước Nhật?”
Giang Hải híp híp mắt, trong lòng không ngừng hoài nghi.
“Cậu cứ nói trước, tôi cảm thấy hứng thú sẽ mua!”
Sắc mặt gã ta biến đổi: “Vậy không được, tình báo nói ra rồi, sẽ không đáng tiền nữa.”
“Cậu là sợ tôi trả không nổi?” Giang Hải thản nhiên cười.
Gã ta lùi về phía sau 2 bước, nhưng lại không nói gì.
Không phải sợ Giang Hải không trả nổi, mà là sợ Giang Hải không trả tiền.
“Không giao dịch với tôi, là xem thường tôi sao.” Giang Hải nghịch mấy viên kim cương trong tay. Lời trong ý ngoài, đều tràn ngập ý uy hiếp.
Gã ta cảnh giác từ từ lui về phía sau, nhưng Giang Hải lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như điện.
Bước chân, lại không nhúc nhích chút nào.
Gã ta ra sức nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Thưa anh, anh muốn tình báo phương diện nào, tôi sẽ cung cấp miễn phí cho anh.”
Giữ mạng mới là quan trọng nhất, ở đây, không có bất cứ quy tắc nào.
“Biết gì nói nấy, cậu có thể nói bất kỳ tin nào, nếu có hứng thú, cậu lại nói tỉ mỉ cho tôi.”
Xung quanh, không ít người chú ý đến phía Giang Hải, bọn họ tất nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng, Giang Hải bị hiềm nghi là cá lớn nuốt cá bé.
Chẳng qua, ở hoàn cảnh như thế này, ai ai cũng đều nguy hiểm, chẳng có ai rỗi hơi mà đi lo chuyện bao đồng.
Nếu như cả Giang Hải và gã kia hai hổ cắn nhau, không biết sẽ có bao nhiêu người ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Gã ta làm gì còn đường sống mà cò kè mặc cả, nhỏ giọng nói: “Tập đoàn Tam Quang sắp ra mắt sản phẩm mới, tôi có thể mô tả kỹ càng bản vẽ thiết kế.”
Giang Hải chậm rãi lắc đầu.
Đồng tử gã ta đảo đảo, Giang Hải muốn, xem ra không phải tình báo trên thế lực bề nổi.
“Tổ chức Hắc Khẩu với võ sĩ nước Nhật đạt được một hạng hiệp nghị……”
Thần sắc Giang Hải không đổi, lấy ra một viên kim cương nghịch một chút, ý bảo nếu như tin tức hữu dụng, kim cương sẽ là của gã.”
“Hiệp nghị gì?”