Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 341: Hỏi đến cùng



“Anh thế này là phạm pháp!”

Cố Uyển Như cả kinh, không ngờ đúng như cô dự đoán vậy.

Giang Hải giễu cợt: “Cái gì là phạm pháp, cái gì là hợp pháp?”

Giang Hải không muốn giải thích, làm một lái buôn của thế giới thế giới ngầm, chuyện nào làm là hợp pháp?

Hoàng tộc của Phương Đông không những không quản, còn tỏ ý Giang Hải cứ như vậy mà làm.

Muốn kiện sao? Nếu muốn đi kiện, Giang Hải cũng không sợ, thủ đoạn của thế giới thế giới ngầm, người thường khó mà hiểu được.

Cho dù thua kiện, anh lúc này là một trong sáu người của Linh Ngụy hội, động đến cái bánh của Giang Hải, phải hỏi xem năm người còn lại có đồng ý hay không.

“Vậy anh nói nên làm sao bây giờ?” Hai ngày này Cố Uyển Như luôn luôn vì chuyện này mà buồn bực.

Liên tục thiếu hàng một tuần rồi, thị trường ở đây có thể nói là hoàn toàn thất thủ.

Giang Hải nheo cặp mắt lại, khẽ mỉm cười: “Em không phải mới nói, đã bắt được ba con chuột rồi sao?”

“Anh muốn xử lý bọn họ như thế nào?” Cố Uyển Như thiện tâm, sợ Giang Hải lại làm ra chuyện gì quá đáng.

Giang Hải nói: “Em, giao cho anh xử lý là được.”

“Vợ… chúng ta bắt đầu nào…”

“…”

Ngày hôm sau, bầu không khí toàn bộ tập đoàn Uyển Như đều thay đổi, rất nhiều người đến nói chuyện đều phải cẩn thận.

Nguyên nhân chính là mới sáng sớm, có hai người đã bị bộ phận an ninh dẫn đi.

Hà Thanh xách cặp tài liệu, dụi dụi cặp mắt còn chưa tỉnh ngủ, hai chân phù ra sau một đêm không ngủ.

Khóe miệng lại treo nụ cười dâm đãng.

Chép miệng một cái, còn chưa thỏa mãn: “Hai con bé đó, thật là dâm đãng.”

“Anh là Hà Thanh?” Hạ Phi ngăn anh ta lại, sắc mặt âm trầm.

“Là tôi.” Hà Thanh nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Tập đoàn Uyển Như, ai mà không biết Hạ Phi, đây chính là lái xe của bà chủ Cố Uyển Như.

Quan tam phẩm còn phải kiêng nể tên gác cửa nhà Tể tướng mấy phần, huống chi chức trách của Hạ Phi, không chỉ mỗi lái xe, việc gìn giữ an ninh của toàn tập đoàn Uyển Như cũng đều do Hạ Phi phụ trách.

Có điều, Hà Thanh trước giờ cũng không quan tâm tới Hạ Phi, anh ta là lãnh đạo cấp trung của phòng kỹ thuật, năng lực nghiên cứu khoa học, trong công ty là không thể phủ nhận.

Cho dù là Cố Uyển Như nhìn thấy những nhân tài về khoa học kỹ thuật này, cũng sẽ có một chút coi trọng, thái độ cũng phải vô cùng khách sáo.

Dẫu sao, đối với một công ty mà nói, nghiên cứu mới là động lực chân chính kéo dài sự phát triển.

“Chẳng qua là có một chút việc muốn tìm anh hỏi cho rõ mà thôi.” Hạ Phi nghiêng người sang, tỏ ý nhường đường: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút.”

“Cùng anh sao?” Hà Thanh còn chưa biết chuyện mình lén sao chép tài liệu độc quyền sản phẩm đã bại lộ, sắc mặt trầm xuống, giọng cũng trở nên miễn cưỡng: “Tôi với anh, có chuyện gì mà trò chuyện chứ.”

“Nhưng tôi lại có chuyện muốn nói với anh.”

Chứng cớ đã rõ ràng, Hạ Phi cũng không thèm giữ thể diện nữa, ra lệnh: “Dẫn đi.”

“Các người… Các người muốn làm gì?” Hà Thanh nóng nảy, cố sức trốn tránh khống chế của hai tên an ninh.

Hạ Phi nheo cặp mắt lại, đưa tay nắm lấy cổ họng Hà Thanh, chậm rãi siết lại: “Đừng để mất mặt nữa, có muốn tôi ngay tại đây phế anh đi không?”

“Tôi muốn gặp Cố tổng, tôi muốn gặp Cố tổng…”

Con mắt Hà Thanh đã đỏ lên rồi, lớn tiếng kêu gào.

Nhưng những người chung quanh đi ngang qua, đều coi như không thấy, cúi đầu bước nhanh rời đi.

“Đời này, sợ rằng anh không có tư cách để gặp Cố tổng nữa rồi.” Hạ Phi cười nhạt: “Suy nghĩ thật kỹ đi, anh rốt cuộc đã làm ra cái chuyện gì đáng chết.”

Nghe vậy, con mắt Hà Thanh lập tức có rút lại, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ lập tức trở nên hốt hoảng.

Trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ là bởi vì những tài liệu kỹ thuật kia sao? Mình rõ ràng đã làm cẩn thận không một dấu vết mà.

“Buông tôi ra, các người lập tức buông tôi ra, tôi muốn gặp Cố tổng…”

“Bốp…”

Hạ Phi vung tay cho anh ta một bạt tai, khiến Hà Thanh cảm thấy mơ hồ.

Rất nhanh đã bị dẫn tới sân vận động ở phía Tây thành phố.

Tiến vào trong sân, Hà Thanh lập tức cảm thấy sợ hãi đến mức hai đầu gối bủn rủn muốn khụy xuống.

Ở trước mặt anh ta, là hai gã đồng nghiệp đang bị trói ở trên cây cột, trên người vết máu loang lổ.

Cách đó không xa là hai dây roi da đang vứt trên mặt đất.

“Các người, các người lại lạm dụng tư hình… Tôi sẽ tố cáo các người…”

Hà Thanh trở nên luống cuống, liều mạng giãy giụa, muốn chạy đi.

Nhưng gã chỉ là một nho sinh yếu đuối, làm sao có thể thoát khỏi những nhân viên an ninh đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp chứ.

Những nhân viên an ninh này, ngay cả võ giả mà luyện chưa đến nơi đến chốn cũng không phải là đối thủ của họ, huống chi là Hà Thanh tay trói gà không chặt này.

Nhanh chóng bị trói lại, Hạ Phi đứng ở trước mặt: “Anh nói lạm dụng tư hình sao?”

“Anh nói không sai, chúng tôi chính là lạm dụng tư hình, anh có thể làm gì?”

“Tố cáo tôi sao? Cũng không phải là không được. Chẳng qua là, anh muốn tố cáo, trước hết phải còn sống mà đi ra khỏi đây đã.”

Hà Thanh bị dọa sợ choáng váng mặt mày, lại nhìn thấy một nhân viên ninh rút ra một cái roi mới tinh, cả người trở nên mềm nhũn.

Nhưng anh ta vẫn còn mạnh miệng.

Anh ta không dám nói, nếu như nói ra rồi, đời này của anh ta coi như xong rồi.

Lấy trộm thành quả khoa học kỹ thuật, đây chính là trọng tội, cho dù tập đoàn Uyển Như có thể bỏ qua cho anh ta, trên người mang theo vết nhơ này, còn ai dám thuê anh ta nữa.

“Bốp…”

“A…”

“Bốp…”

“…”

Hạ Phi cũng không thèm nói nhảm nữa, loại người này làm nghiên cứu khoa học được sao, mấy roi quất xuống, coi có cái xương nào cứng nữa không.

Hai người trước đã sớm nói rõ ràng mọi vấn đề ra rồi. Sở dĩ tiếp tục hỏi Hà Thanh chỉ là muốn tìm thêm nhiều chứng cớ hơn mà thôi.

“Tôi nói…”

Hà Thanh kêu thảm thiết liên tục, điên cuồng gào thét.

Trên ngực đã có hơn mười mấy vết roi, anh ta đã không chịu nổi nữa.

Hạ Phi vẫn ngậm thuốc lá, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai gã đang hành hình biết ý của Hạ Phi, chỉ cười lạnh, tiếp tục quăng roi, quất mạnh hơn.

“Có nói hay không?”

“Nói… Tôi nói…” Hà Thanh kêu thảm, nước mắt cũng chảy xuống.

Theo từng tiếng roi vang, là từng trận run rẩy.

“Tôi nói… Tôi nói…”

Hạ Phi không lên tiếng, roi hình vẫn cứ tiếp tục.

Cho đến tiếng kêu thảm thiết của Hà Thanh yếu đi, rũ đầu như đã chết, trên người máu thịt mơ hồ lẫn lộn, Hạ Phi cuối cùng cũng xoay người lại.

“Anh nói đơn giản cho tôi nghe một chút. Sau này, có thể tha cho anh hay không, ước chừng phải xem biểu hiện của anh thế nào.”

Hà Thanh thở ra thều thào, một trận ho kịch liệt, khạc ra một hớp máu.

Hạ Phi vẫn thờ ơ, cũng không gấp gáp, lẳng lặng chờ đợi Hà Thanh.

“Là giám đốc Khúc, tôi bán tài liệu kỹ thuật cho ông ta…”

“Ông ta cho tôi hai người đàn bà, còn… Trả thêm cho tôi một khoản tiền…”

“Ông ta cho tôi cái giá quá cao, tôi… tôi….”

Hạ Phi cũng không có hứng thú đối với việc Hà Thanh có được bao nhiêu tiền, dù sao khoản tiền này, sớm muộn gì cũng phải ói ra.

“Giám đốc Khúc? Giám đốc Khúc nào?”

“Khúc Hằng, là Khúc Hằng…”

Hạ Phi hài lòng cười một tiếng: “Vậy anh có biết, Khúc Hằng đang làm việc cho ai không?”

Hà Thanh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt uể oải tựa hồ muốn ngủ luôn.

“Tôi không biết… Nhưng tôi đoán… Tôi đoán là nhà họ Bùi ở tỉnh Đông Nam.”

“Tại sao lại là nhà họ Bùi?”

“Tất cả sản phẩm nhái, đều là do công ty khoa học kỹ thuật Bùi Dương sản xuất. Cũng chính là bọn họ tiêu thụ ra thị trường.”

Sau khi bán đi những kỹ thuật độc quyền này, Hà Thanh cũng âm thầm điều tra hướng đi của những tài liệu này. Không tra thì thôi, tra ra lại bị dọa cho giật mình.

Công ty mới vừa thành lập của Bùi Dương ở tỉnh Hải Đông, đã vào trong tầm mắt của Hà Thanh.

Công ty này liên tiếp tung ra mấy loại sản phẩm, kỹ thuật giống với sản phẩm của tập đoàn Uyển Như. Thậm chí, có hai sản phẩm ngay cả mẫu mã cũng giống nhau như đúc, không thay đổi.

“Ừm, bây giờ thì anh có thể nói cho tôi nghe Khúc Hằng đã cho anh bao nhiêu tiền?”

Bộ dạng Hà Thanh thê thảm đã chống đở không nỗi rồi, uể oải nói: “Ông ta đồng ý cho tôi năm triệu, tôi đến bây giờ… Bây giờ chỉ mới nhận được năm chục ngàn.”

Chân mày Hạ Phi nhăn lại, vung tay lại cho một bạt tai.

“Con mẹ nó thật là phế vật, năm chục ngàn cũng bán được?”

Một con lợn cũng biết, chỉ cần giao ra những tài liệu này xong, thì tiền sau này sẽ trôi theo giòng nước rồi.

Người ta không trả tiền nữa, trừ việc giương mắt ra nhìn thì có thể làm gì người ta.

“Đừng… Đừng đánh…”

“Tôi… Tôi là bị hai người đàn bà kia… khiến cho động lòng.”

Hà Thanh vốn không có ngu xuẩn như vậy, chẳng qua là bị vùi vào trong dịu dàng của đàn bà, chỉ số thông minh trong nháy mắt đã biến mất.

Đối với một người đàn ông mà nói, thời điểm khó lòng phòng bị nhất, chính là mắt thấy sắp đạt được, đột nhiên lại không cho mình nữa, dừng lại nói yêu cầu.

Vì để đạt được nửa phút khoái cảm, đâu để ý là yêu cầu gì, đồng ý trước rồi nói sau.

Hạ Phi hừ một tiếng, đi qua một bên, báo cáo chuyện này cho Giang Hải biết.

Cúp điện thoại, hai nhân viên ninh hỏi nên xử lý như thế nào với ba người này.

Hạ Phi nói: “Bảo bọn họ nôn tiền ra, sau đó đánh gãy chân, đuổi ra khỏi Thành phố Giang Tư.”

Dựa theo tính tình của Hạ Phi, không hợp liền một đao muốn giết người.

Ở cao ốc văn phòng của tập đoàn Uyển Như.

Giang Hải đang điều hòa khi tức, Tần Hiên vội vã chạy tới.

“Anh Giang, anh tìm tôi?”

Giang Hải gật đầu một cái, đưa cho Tần Hiên một tờ giấy: “Anh sắp xếp một chút, nhất định phải làm cho sạch sẽ đấy.”

Tần Hiên không lập tức trả lời mà nhìn vào nội dung trên tờ giấy, một hồi lâu mới trịnh trọng gật đầu.

“Giao cho tôi, không thành vấn đề.”

“Chẳng qua là…”

“Anh Giang, làm như vậy cũng quá mạo hiểm. Một khi có cái gì không hay xảy ra, tính mạng các anh em không bù lại được.”

Giang Hải lắc đầu một cái: “Anh cho là đây là một công nghệ nhỏ sao?”

Tần Hiên hiểu, gật đầu một cái xoay người chuẩn bị rời đi.

Dưới lầu, bên trong quán cà phê nhỏ do tập đoàn Uyển Như mở ra tự kinh doanh, đang có mấy người ngồi tán gẫu.

Ở tập đoàn Uyển Như, yêu cầu về thời gian làm việc cũng không quá nghiêm khắc. Công việc luôn cần một hiệu suất cao, nhưng khi không bận rộn, hoàn toàn có thể an nhàn một chút.

Thậm chí, Cố Uyển Như còn khích lệ nhân viên, xuống dưới lầu uống một ly cà phê, tiền do công ty tự trả.

Tần Hiên mới ngồi xuống, mấy quản lý cấp trung không lâu sau đã đặt ly trà xuống nhanh chóng rời đi.

Một thanh niên đeo mắt kính dầy, nhìn có vẻ đần độn, ngây ngô đang nhìn ly cà phê, một hớp cũng chưa uống.

Tần Hiên đứng dậy ngồi đối diện với anh mắt đó, thấp giọng nói mấy câu.

Người đeo kinh cũng dùng giọng rất nhỏ nói lại.

Cùng lúc đó, ở bên trong nhà máy sản xuất ở Thành phố Giang Thành.

Bùi Dương nhìn dòng sản phẩm mới chạy ra khỏi dây chuyền sản xuất, mặt nở nụ cười thỏa mãn.

So với việc tự nghiên cứu, dựa theo bản vẽ có sẳn để sản xuất, thì đơn giản hơn nhiều.

Chỉ cần lô hàng này đưa ra thị trường, thị phần ở Thành phố Giang Thành của tập đoàn Uyển Như sẽ mất hết.

Sau này, cho dù muốn tìm lại sản phẩm của tập đoàn Uyển Như cũng quá khó khăn.

“Anh Bùi.” Ung Tiểu Ni nhẹ giọng nói: “Thật ra thì, chúng ta còn có thể nâng cao lợi nhuận lên hai lần.”

“Hửm?” ánh mắt Bùi Dương sáng lên.

Ung Tiểu Ni nói: “Loại sản phẩm này, quan trọng nhất là linh kiện nòng cốt bên trong, trừ cái này ra, bên ngoài chỉ là trang sức mà thôi. Chúng ta không cần phải dựa theo nguyên mẫu yêu cầu, làm ra sản phẩm y chang.”

“Ý cô là dùng nguyên liệu rẻ hơn để thay thế?” Bùi Dương hiểu ra, trên mặt nở nụ cười.

“Được, cứ làm như vậy đi.”

Hai người bèn nhìn nhau cười, lúc này, Khúc Hằng một đường chạy như bay tiến thẳng vào

“Anh Bùi, Có tin mừng, có tin mừng…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.