Trương Cẩm Ngọc tỏ vẻ khó chịu, cái tên mặt sắt này lắm chuyện thế nhỉ, đã bảo làm được là chắc chắn là được mà. Cô nhìn anh ta một cái rồi lấy ra trong túi xách một chiếc túi nhỏ, đó là găng cánh tay chống tia UV in họa tiết hình xăm độc đáo phong cách Halloween, người ngoài nhìn qua sẽ nghĩ Trương Cẩm Ngọc cô xăm hình rồng phượng luôn chứ chẳng đùa. Hứa Nguyên Khải khó hiểu thắc mắc
– Cô đang làm trò gì vậy?
– Đang làm gái hư theo ý anh
Nói rồi cô đeo cả hai chiếc găng vào cánh tay, nhìn qua thôi đã thấy hổ báo rồi. Trương Cẩm Ngọc cởi áo khoác ngoài, bây giờ cô không khác gì một đứa con gái hư hỏng đua đòi.
Hứa Nguyên Khải cười thầm, gật đầu tán dương sự chịu chi của cô gái ngồi cạnh, đã làm tới mức này bố mẹ anh không muốn không đồng ý cũng chẳng được.
Bước xuống xe, Hứa Nguyên Khải lịch thiệp mở cửa cho cô. Trương Cẩm Ngọc cũng biết màn kịch bắt đầu từ đây nên bám lấy cánh tay anh, nhìn anh vô cùng trìu mến, cả hai khoác tay nhau đi vào đại sảnh. Mọi người đi đường nhìn họ, ai ai cũng há hốc miệng bởi có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời họ thấy một người đàn ông điển trai phong độ đi cùng một cô gái như xã hội đen, trông cặp tình nhân này giống như một đôi đũa lệch, nhìn thế nào cũng không xứng.
Trương Cẩm Ngọc cố nhịn cười, cô mà cười bây giờ thì mọi công sức hỏng bét mất. Rảo bước nhanh vào đại sảnh, Trương Cẩm Ngọc choáng ngợp trước sự xa hoa nơi này. Cô chưa từng đến những chốn sang chảnh của giới thượng lưu, cũng chưa từng đặt chân tới những địa điểm nổi tiếng vậy nên khi sánh vai cùng Hứa Nguyên Khải dù là đóng kịch Trương Cẩm Ngọc cũng có chút run rẩy bởi vốn dĩ những chốn này đâu phải dành cho một kẻ quê mùa như cô. Nếu ngoài cửa đã kinh ngạc rồi thì đi vào nhà hàng bên trong càng khiến Trương Cẩm Ngọc phát ngất, cô đứng không vững nữa rồi, cảm giác chói mắt quá, có lẽ đây chính là hào quang chăng?
– Cô đứng thẳng lên, tự tin một chút.
Có giọng nói trầm ấm của người đàn ông bên cạnh trấn an, cô bớt căng thẳng đôi chút, chợt cảm thấy có gì đó không đúng
– Anh nói ra mắt bố mẹ anh thôi mà, sao ở đây nhiều bàn ăn thế?
– Cô bị ngốc à, tôi nói ra mắt bố mẹ tôi nhưng cũng đâu có nghĩa là cả họ hàng bạn bè của bố mẹ tôi cũng không đến đâu?
Tên chết bầm này! Cô thật muốn lao lên tát cho anh ta mười phát. Hoá ra giá tiền cao là đi với cái khó khăn này.
– Cô đang chửi tôi đấy à?
Sao anh ta biết được hay vậy, Trương Cẩm Ngọc nhìn Hứa Nguyên Khải như muốn hỏi, rõ ràng miệng cô đâu thốt ra lời nào vậy mà suy nghĩ lại bị anh ta đọc hết.
– Tôi giỏi nhất là đọc vị người khác
– Xì, ăn nói xà lơ.
– Chuẩn bị tới lúc rồi, giữ vững tinh thần đi.
– Yên tâm, cứ để tôi thể hiện.
Thở mạnh ra một hơi, cô theo anh đi lên sân khấu. Hứa Nguyên Khải cầm lấy micro giới thiệu dõng dạc
– Thưa bố mẹ, cô chú và các vị khách quý đang có mặt tại đây, cháu xin giới thiệu đây là Cẩm Ngọc, người yêu của cháu, cũng là người cháu sẽ lấy làm vợ.
Lời nói vừa dứt, bên dưới đã nghe rõ bao tiếng xì xào to nhỏ, nghe thoáng qua cũng đoán được họ đang đánh giá một cô gái qua vẻ bề ngoài. Hứa Nguyên Hoàng- bố Hứa Nguyên Khải thì tối mặt lại. Ông cũng không ngờ thằng con trời đánh này chỉ vì do ông không đồng ý nó và con nhỏ Diệu Hy ở bên nhau mà nó dám mang về cho ông một đứa con gái trông hư hỏng thế này đây. Cố nhịn cơn tức giận xuống, thế nào đi nữa ông cũng nhất quyết không chấp nhận con nhỏ Diệu Hy kia.
Đôi tình nhân trên sân khấu xuống dưới chúc rượu mọi người, Trương Cẩm Ngọc cầm ly rượu một cách thô thiển, âm thanh vượt quá mức cho phép mời ”ba mẹ bạn trai”.
– Cháu chào hai bác, cháu là người yêu của anh Khải, cháu kính hai bác một ly.
Chưa kịp để Hứa Nguyên Hoàng và vợ ông định hình, cô uống cạn ly rượu như uống một cốc nước lọc, uống xong còn không quên khà một tiếng rõ to. Khách khứa nhìn cô đánh giá, có người thậm chí còn bĩu môi khinh thường.
Trương Cẩm Ngọc tỏ ra bản thân rất mê rượu, đi mời từng người một, uống cho đã đời rồi ngã luôn cả ra bàn làm đổ đống cốc chén vỡ tan tành, nhà hàng sang trọng bị cô phá nát bét.
– Ôi, cháu xin lỗi, hề hề, cháu không cố ý hihihi.
Hứa Nguyên Hoàng tức tới đỏ mặt, ông không thể nhẫn nhịn được nữa quát lớn
– Trời ơi, mày dẫn cái thứ của nợ này về cho tao làm gì hả thằng kia, cút, cút hết đi.
Cô bá vai bố của anh, mặt đỏ như gấc, nấc theo từng cơn
– Bác đuổi vậy…hức…là không nể mặt cháu rồi đó, bác làm mất mặt người yêu cháu đó, cháu không…hức…cho phép bác làm thế.
Hứa Nguyên Khải kéo cô lại, cười gượng nhìn bố mình. Anh biết chắc ông đang rất tức giận, nhất định anh phải cho ông biết nếu như ông không chấp thuận Diệu Hy thì chắc chắn sẽ phải chấp nhận một cô con dâu tương lai hư hỏng.
– Cô mới làm mất mặt người yêu cô đó, cô nhìn cô xem từ đầu đến cuối có chỗ nào ra dáng một người con gái không? Người thì xăm trổ, quần áo thì thiếu vải, thật chẳng ra thể thống gì. Nguyên Khải, bố không bao giờ chấp nhận con bé này đâu, con đưa nó đi ra khỏi đây đi.
Lúc này, Hứa Nguyên Khải không giấu được nụ cười, đây chính là điều mà anh mong muốn, như vậy anh và cô ấy sẽ được bên nhau. Thế nhưng câu nói tiếp theo lại khiến anh đứng hình
– Nhưng không có nghĩa bố sẽ đồng ý con với cái đứa làm diễn viên kia. Con nên nhớ con với nó là không thể nào. Còn giờ đưa con nhỏ thiếu giáo dục này đi cho khuất mắt bố, nhìn thôi đã thấy toát ra sự vô học.
Dù câu nói của bố anh như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô nhưng biết được kế hoạch thành công nên Trương Cẩm Ngọc thấy nhẹ nhõm vô cùng. Đây rõ ràng là việc nhẹ lương cao mà. Hứa Nguyên Khải toan định đưa cô rời khỏi thì giọng nói của một người phụ nữ cất lên
– Khoan đã, mẹ đồng ý cho hai đứa lấy nhau.