Diệu Hy ngẩn người ra một lúc lâu, cô biết ngay là anh ta tìm cô với mục đích này mà. Nếu như nói sớm hơn vài ngày trước thì có lẽ cô đã ngu ngốc đồng ý rồi, cũng may ông trời không muốn cho cô phải sống khổ. Diệu Hy cố gắng áp dụng nghiệp diễn của mình vào thực tế, nặn ra vài giọt nước mắt khó xử:
– Anh…sao đột nhiên lại bất ngờ vậy? Em còn chưa kịp suy nghĩ gì nữa.
– Vậy chẳng lẽ lấy anh không phải ước muốn cả đời của em sao?
Nực cười thay cho hai chữ ước muốn cả đời, Diệu Hy mím môi không biết nên trả lời thế nào thì đúng lúc tới trường quay, cô lắc đầu tỏ vẻ đắn đo nói với anh:
– Em xin lỗi, chuyện này đột ngột quá em vẫn cần thời gian để suy nghĩ em sẽ trả lời anh sau.
Chẳng để Hứa Nguyên Khải kịp định thần thì cô ả đã mở cửa xe chạy nhanh ra ngoài. Anh không nghĩ nhiều nữa mà lái xe đến công ty vì trong thâm tâm anh tin rằng dù cô gái của anh có đưa ra quyết định thế nào thì kết quả vẫn là đồng ý mà thôi.
…
Hạo Nam lờ mờ tỉnh dậy, rượu làm đầu óc hắn choáng váng, chẳng biết đêm qua về nhà bằng cách nào nữa. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn xem giờ thì dòng chữ cuộc gọi nhỡ của “Nancy” hiện lên, hắn lập tức bấm máy gọi lại.
– Gọi gì đấy? Hôm qua đi quẩy.
Đầu dây bên kia im lặng không trả lời khiến Hạo Nam càng suốt ruột:
– Trương Cẩm Ngọc, rốt cuộc cậu có nói không hay để tôi tắt máy.
Cô hít thở sâu lấy hết can đảm hỏi hắn:
– Quán bar cậu hay tới có tuyển tiếp rượu nữa không?
Giọng cô bạn thân vừa cất lên đã khiến hắn giật nảy mình ngồi dậy, tỉnh luôn cả men rượu còn chập chờn lưu lại đêm qua. Hắn vẫn luôn biết cô thiếu tiền nhưng chưa bao giờ đường cùng ngõ cụt lao tới quá bar, đây là lần đầu tiên.
– Cậu cần bao nhiêu, tôi giúp cậu, đừng đi đến đó, tôi là khách quen làm sao không hiểu được ở trong ấy nguy hiểm thế nào chứ! Bỏ ý định ấy đi.
– Lần này cậu không giúp nổi đâu.
Hạo Nam gấp gáp chất vấn:
– Bao nhiêu mà không được, tôi vẫn còn, cậu cứ nói đi, tôi đưa cho cậu lo liệu hết.
– Năm tỉ cậu lo được chắc?
Hắn nghe thấy giá tiền im lặng một lúc lâu, đúng là không giúp được thật nhưng nếu để một cô gái như Trương Cẩm Ngọc túng quẫn tới mức vào bar làm tiếp rượu thì hắn thật sự xót bởi những ai làm tiếp rượu sớm muộn cũng bị những kẻ đầu trâu mặt ngựa trong đó gạ gẫm lên giường để kiếm hơn, hắn không muốn cô bạn của mình phải chôn vùi vào đống đổ nát đó, cô ấy còn tương lai…
– Đừng mà, tôi biết tôi không thể lo được nhưng vào đó là hủy đời cậu đấy cậu biết không? Tôi không giới thiệu cho cậu đâu.
Giọt nước mắt lăn dài trên khoé mi, cô biết chứ, bản thân cô cũng đâu có muốn nhưng đã hết cách rồi, thà rằng hủy bỏ tương lai của bản thân còn hơn là để mẹ và các em gặp nguy hiểm. Trương Cẩm Ngọc cắn răng hỏi lại hắn lần cuối:
– Vậy cậu có xin quản lý chỗ đó được không? Nếu không được thì tôi đi xin chỗ khác.
Khuôn mặt hắn bất lực, biết rằng sự cố chấp này không thể thay đổi nên đành thở dài quy thuận:
– Được rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu, nhưng cậu chỉ được phép tiếp rượu thôi biết chưa.
Cô cười buồn chẳng rõ tương lai
– Được.
…
Lý Cường là một người bạn của Hạo Nam cũng là quản lý của Elixir Club nên khi hắn giới thiệu Lý Cường không do dự mà đồng ý.
Lần đầu Lý Cường nhìn thấy cô đã bị hút hồn, bởi cô gái trước mặt hắn tuy chẳng son phấn nhưng lại có khuôn mặt khả ái vô cùng, chỉ cần trang điểm một chút cũng khiến mấy tên khách Vip trong đây điêu đứng, Hạo Nam đúng là bạn tốt. Có điều cô ta chỉ làm tiếp rượu thì cũng thật tiếc, chắc hắn phải tìm mọi cách sáp nhập cô vào dàn mĩ nữ nơi này mới được.
– Tôi biết cậu đang nghĩ gì, dám để cô ấy đi làm cái khác ngoài tiếp rượu thì đừng trách. – Hạo Nam nhìn cặp mắt đang đầy thèm khát kia mà cảnh cáo.
– Uổng vậy. – Lý Cường xụ mặt đầy tiếc nuối nhìn cô.
Những ngày đầu làm việc, Trương Cẩm Ngọc bị âm thanh sôi động ở đây doạ sợ khiến cô nhất thời không thể thích ứng nổi nhưng đã đâm lao thì đành phải theo lao giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Tiến độ làm việc của cô chậm hơn so với những người khác, họ đã làm ở đây lâu năm nên biết chiều khách, ngọt ngào một chút là được khách lớn bo cho rất nhiều, có điều đây lại là việc vô cùng khó khăn với cô, dù Lý Cường có nói bao nhiêu lần Trương Cẩm Ngọc vẫn khó khăn như ngày đầu học việc.
– Tiền thì muốn mà không chịu chiều khách thì ai bo cho cô, dù cô có xinh đẹp nhưng người lúc nào cũng như khúc gỗ hỏi xem đàn ông nào dám lại gần.
Cánh môi mím chặt không chịu nhả, cô thật sự phải đi tới mức này sao?
Tiếng của đám đàn ông nhao nhao mời gọi cô nhân viên là cô tới rót rượu, họ thấy một bông hoa dại đẹp thì không ngần ngại lập tức muốn hái nó nhưng rồi khi nó ủ rũ héo tàn lại nhẫn tâm vứt bỏ. Số phận của cô bây giờ có khác gì bông hoa rừng mới lạ kia chứ!
– Cơ hội của cô đó, cố mà nắm vững.
Trương Cẩm Ngọc bưng khay có hai chai Whisky đắt tiền ra phía mấy vị khách đó nhẹ nhàng đặt xuống, cô rót rượu vào ly thủy tinh khẽ mời người doanh nhân trạc năm mươi tuổi. Hắn nhìn cô đầy thèm khát như hổ đói, bàn tay thô tục cố ý chạm lên đùi non.
Khuôn mặt cô lập tức biến sắc, gẩy bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người mình
– Xin chú đừng làm như vậy!
Chắc có lẽ đó đã là câu nói lịch sự nhất mà cô dành cho gã đàn ông ngồi cạnh. Vậy mà trái ngược với thái độ từ chối thẳng thừng kia hắn càng lúc lại càng lấn tới. Eo bị ôm chặt đến khó thở, đùi bị sờ soạng đến phát sợ.
– Em phải ngoan thì anh mới bo chứ, bướng bỉnh như vậy không dễ thương chút nào, hay đêm nay đi với anh em muốn bao nhiêu anh cũng chiều. Người em thơm thật đấy!
Lời nói dung tục được thốt ra từ một doanh nhân người diện vest bảnh bao, khí chất ngút trời. Thật đáng kinh tởm. Đầu óc Trương Cẩm Ngọc như muốn nổ tung, trái tim đập mạnh trong kinh hãi, cô dùng hết sức bình sinh vùng ra khỏi người hắn chạy vội vào nhà vệ sinh. Ngay khoảnh khắc này đây cô thật sự muốn chết quá nhưng cô phải nhịn, còn một tuần nữa thôi là đến thời hạn một tháng rồi, có phải chỉ còn cách lao vào bùn tanh thôi không?
…
Từ phía xa Hứa Nguyên Khải chứng kiến hết cảnh tượng ban nãy. Ban đầu còn tưởng là không phải Trương Cẩm Ngọc nhưng sự thật lại tát cho anh một cái đau. Ấn tượng của anh về cô gái này ban đầu vô cùng tốt, những tưởng là một cô gái đàng hoàng đứng đắn hoá ra lại làm cái nghề ghê tởm thế này. Cô ta so với Diệu Hy của anh đúng thật đến một cọng tóc cũng không bằng!