Sau khi mọi thứ ổn thoả, anh đưa bố mẹ về còn bản thân lái xe tới nhà riêng. Hứa Nguyên Khải đi tới ban công tựa mình vào lan can châm vội một điếu thuốc. Mùi hương dẫu biết độc hại nhưng lại gây nghiện này làm anh khó có thể từ bỏ, khói thuốc cũng theo hơi thở mà thoát ra ngoài không khí vẽ lên một bóng hình quen thuộc. Hai ngày nữa, sẽ nhanh thôi…
…
Quả thực thời gian này gấp gáp quá, gấp đến nỗi bây giờ đây cô đang ngồi trên bàn trang điểm với chiếc váy cưới anh tùy tiện chọn hôm trước. Ngắm nhìn bản thân trước gương, cô chẳng thể vui vẻ nổi. Chiếc váy kia cũng nhanh chóng được ướm lên người, trong mắt Hứa Nguyên Khải có lẽ nó chỉ là một chiếc váy rẻ tiền nhưng với cô nó lại thật kiêu sa, kiêu sa tới mức Trương Cẩm Ngọc cảm thấy bản thân không xứng.
…
Khi cô xách váy bước về phía anh đã là chuyện của hai tiếng sau, khách khứa bên dưới rất đông, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên chúc mừng. Bố mẹ anh nhìn hai đôi trẻ khẽ bật cười thành tiếng, đây chính là điều mà ông bà muốn thấy nhất, cuối cùng nó cũng trở thành sự thật.
Trái ngược với biểu cảm vui vẻ của mọi người, tâm trạng Hứa Nguyên Khải hiện tại vô cùng phức tạp, mặt anh chẳng biểu lộ một chút nào gọi là hứng thú với chuyện này. Vốn dĩ cứ nghĩ cưới một cô gái khác sẽ lay động được Diệu Hy nhưng nhìn xem, đến một động tĩnh còn chẳng thấy.
Ánh mắt vô tình chạm vào trên khuôn mặt của Trương Cẩm Ngọc, anh càng cảm thấy chán ghét. Lẽ ra người sánh vai với anh hôm nay là Diệu Hy chứ không phải một kẻ hám danh hám lợi như Trương Cẩm Ngọc.
– Cô dâu và chú rể hãy trao nhẫn cho nhau để thể hiện tình yêu trăm năm hạnh phúc nào.
Một cặp nhẫn chuẩn bị vội vã, không hoa văn, không hoạ tiết được mở ra. Cô đưa tay lấy một chiếc đeo lên ngón áp út cho anh, bên dưới tiếng vỗ tay reo hò vang lên chúc mừng. Đến lượt anh, anh nhìn chiếc nhẫn rồi cố tình nán lại lâu hơn một chút sau đó thất vọng nhìn xuống phía dưới sân khấu. Có phải thật sự cô ấy sẽ không tới không?
Bóng dáng đó! Chẳng lẽ…
Hứa Nguyên Khải lập tức đánh rơi hộp nhẫn cưới, anh lao xuống phía khán đài chạy về hướng có nghi vấn kia. Hạo Nam chạy vội cản anh lại:
– Hứa Nguyên Khải, cậu nên nhớ hôm nay là ngày cưới của cậu và Nancy, người khác không liên quan đến, tất cả đều là quá khứ rồi. Cậu không được bỏ cô ấy lại một mình, cậu có nghe không?
– Hạo Nam, cậu bỏ ra, tôi không quan tâm, người kia chắc chắn là cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ tôi.
Hạo Nam nghe những lời anh vừa nói thì tức giận cho anh một cú đấm, với anh mà nói Trương Cẩm Ngọc từ nhỏ đã rất khốn khổ rồi, tại sao đến khi lớn ông trời lại để cô ấy va phải một người lụy tình như Hứa Nguyên Khải chứ. Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, ai cũng đều thắc mắc khó hiểu hành động của chú rể nên tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn dần. Anh không để tâm, đẩy Hạo Nam ra rồi chạy về phía bóng hình kia để xác nhận.
Chỉ là anh nhận nhầm thật rồi, cô ấy thật sự không để tâm đến anh, cô ấy đã bỏ đi…
Hứa Nguyên Hoàng thấy con trai vẫn còn mê muội ả diễn viên kia thì tức giận, lập tức bắt anh quay trở lại hoàn thành nghi thức nhưng anh không nghe lời, bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Trời chợt đổ mưa giữa trời đông, mưa lạnh lùng thấm vào làn da đã đỏ ứng lên vì rét của cô, mưa lấy từng giọt nước đâm vào trái tim của cô. Ngày cưới của cô lại trở thành trò cười của thiên hạ, chẳng lẽ cuộc đời của cô vốn dĩ đã định sẵn chỉ toàn là xui xẻo sao?
Trương Cẩm Ngọc nhặt hộp nhẫn lên nắm chặt, cô đứng bất động dưới mưa mặc cho không gian dưới sân khấu đầy hỗn loạn. Chợt Trần Huệ Như chạy tới khoác cho cô một chiếc áo khoác:
– Con khoác tạm cho đỡ rét, đi thôi mẹ đưa con về nhà. Thằng Khải này đúng là đáng đánh mà.
Cô mỉm cười tự an ủi bản thân rồi theo bà ra xe, chiếc Mercedes-Maybach nhanh chóng khuất dạng.
Khi tất cả chỉ còn lại đống đổ nát, có một người đàn bà khắc khổ vẫn đứng dưới mưa lặng lẽ rơi nước mắt, bên cạnh bà là hai đứa con gái nhỏ bật khóc nhìn theo chiếc xe chở chị gái rời xa. Trong lòng người đàn bà ấy thầm hỏi một câu hỏi có sẵn câu trả lời “Liệu rằng lựa chọn của con bé có thật sự là đúng đắn không?”.
…
Trong màn đêm tĩnh mịch, Trương Cẩm Ngọc ngồi trong bóng tối trầm tư đợi “chồng” trở về. Dẫu biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân trên giấy tờ nhưng trong lòng cô vẫn dấy lên một nỗi chua xót. Một người con gái ai chẳng muốn được gả cho người mình yêu, khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy nhất sánh vai cùng chàng hoàng tử trong mộng cùng bước vào lễ đường. Ấy thế mà đến cả một điều tưởng chừng như ai cũng có được đó thì đến ngay cả một “đám cưới giả” trọn vẹn cô cũng chẳng xứng đáng để nhận.
Tiếng cửa phòng chợt mở, Hứa Nguyên Khải trở về trong bộ dạng áo quần xộc xệch, trên người nồng nặc mùi rượu loại mạnh chỉ ngửi thôi đã choáng váng.
Trương Cẩm Ngọc chạy tới đỡ lấy thân thể loạng choạng suýt ngã kia thì bị anh đẩy mạnh ngã xuống nền đất lạnh. Anh quát lớn
– Cô là kẻ vô dụng, Trương Cẩm Ngọc cô vô dụng lắm cô biết không? Chỉ mỗi chuyện khiến cô ấy trở về bên tôi cô cũng không làm được…Cút đi, đồ vô dụng.
Những câu nói kia như những con dao găm xuyên thẳng vào trái tim cô. Nỗi ám ảnh thủa bé mỗi khi bố say rượu mắng chửi mẹ lại hiện hữu trong tâm trí. Thời gian đã qua lâu, cô cứ nghĩ bản thân đã quên được rồi nhưng hoá ra chỉ cần tái hiện lại thì đó vẫn là nỗi ám ảnh kinh hoàng như mới hôm qua vậy.
– Phải, tôi vô dụng, tôi biết lỗi của tôi rồi, tất cả là do tôi.
Khi xưa, mỗi lần như thế mẹ cô hay chống đối bố nên ông lần nào cũng đánh mẹ không thương tiếc vậy nên khi bản thân gặp hoàn cảnh tương tự cô thà rằng hạ mình xuống còn hơn là để cảnh khủng khiếp năm xưa tiếp tục giáng xuống đầu mình.
Trương Cẩm Ngọc lập tức chạy về phía cửa mở chốt chạy vội ra bên ngoài.
Rầm!!!
Anh chắn ngay trước cửa, khoảng cách giữa hai người gần tới mức nghe thấy cả hơi thở. Cô sợ hãi van xin:
– Đừng đánh tôi, tôi xin anh, tôi biết lỗi rồi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm theo anh mà, xin anh đừng đánh tôi.
Bàn tay to lớn của anh khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ bé của cô, ánh mắt giận dữ ban nãy cũng dịu hơn rất nhiều. Hành động này cô có cảm giác Hứa Nguyên Khải như đang nâng niu trân quý một bảo vật vậy.
– Em đừng khóc, anh đau.
Hoá ra, hoá ra là anh nhận nhầm cô thành người yêu của anh. Lúc này Trương Cẩm Ngọc chợt ngưỡng mộ, ngưỡng mộ người con gái không biết trân trọng anh. Anh đã yêu cô ấy tới mức nào để ngay cả khi trong cơn say đến tổn thương cô ấy cũng không nỡ vậy.