Quay trở về nhà sách, Khả Lạc nhìn cô gái đối diện, mềm giọng nói:
– Ước nguyện của cô đã được hoàn thành rồi.
Doãn Lạc thút thít, cô giơ tay lau đi những giọt nước mắt:
– Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cô.
Khả Lạc điềm nhiên, vừa gần gũi lại xa cách nói:
– Không cần cảm ơn, dù sao cô cũng phải đánh đổi một thứ với tôi mà.
Doãn Lạc có chút lo lắng, cô ấp úng hỏi:
– À, vậy thì tôi có thể đưa cô thứ gì? cô nói đi, tôi nhất định sẽ đưa cho cô liền.
Khả Lạc mỉm cười, đôi tay ngọc ngà của Khả Lạc chạm nhẹ trán Doãn Lạc, yêu mị nói:
– Tôi muốn sự cố chấp trong tình yêu của cô.
– Sự cố chấp của tôi ư?
– Phải, cố chấp yêu một người dù biết họ không yêu mình, cố chấp vì họ mà làm mọi thứ.
Doãn Lạc khép đôi mắt lại, như buông bỏ mọi chấp niệm, nói:
– Tôi chấp nhận.
– Hảo.
Nói rồi, Khả Lạc ra hiệu, Tiểu Cửu nhanh chóng thanh tẩy cơ thể nữ phụ Doãn Lạc, một làn khói sáng bay vào lọ thủy tinh, mờ mờ ảo ảo.
Doãn Lạc chuẩn bị đi luân hồi, cô cúi chào Khả Lạc và Tiểu Cửu, cô mỉm cười, nụ cười đầy sự vui vẻ, mãn nguyện và tươi sáng.
Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ ngày càng khuất xa, Khả Lạc tay cầm lọ thủy tinh ban nãy, thầm chúc:
– Mong nữ phụ lần này biết cách buông bỏ, buông bỏ tình cảm không cần thiết, điều này vừa tốt cho người khác lại tốt cho bản thân cô ấy, hạnh phúc nhé.
Mỗi một vị khách của tiệm đều là một điều đáng quý mà tiệm sách ” Nhân Sinh Mộng ” luôn luôn trân trọng.
………………….
Như thường lệ, Khả Lạc sắp xếp lại những cuốn sách, Tiểu Cửu thống kê lại các nhiệm vụ từ trước, nó vui mừng:
– Yeee, điểm hảo cảm của nam phụ Quân Hàn thật cao, cứ tiếp tục như vầy ta chắc chắn có thể khôi phục nguyên hình, thật vui sướng đến mức lông tơ ta dựng lên luôn này.
Khả Lạc nhướng mày, trêu ghẹo:
– Ngươi trông thật giống con nhím, xấu.
– Cút đi.
Tiểu Cửu giận dỗi, nói tiếp:
– Hứ, ngươi mới là nhím, cả họ nhà ngươi là nhím, bổn hồ ly đây cao quý, mĩ miều như vậy, sao có thể giống nhím được.
– Hơ hơ, ừ thì cao quý.
Khả Lạc cười khinh miệt, cô còn nhớ vụ con hồ ly này ăn dưa trong khi cô còng lưng ra làm nhiệm vụ đấy.
Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên
” leng keng leng keng “
Tiểu Cửu lên tiếng gọi:
– Lạc Lạc, có nhiệm vụ mới.
– Ta tới liền.
Vị khách nhân bước vào tiệm sách, cô gái lần này có chút gầy ốm, gương mặt tú lệ, thánh khiết như một đóa hoa bách hợp, bước đi của cô chút khập khiễng, không vững vàng. Cô gái ngoan ngoãn chào Khả Lạc và Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói, giọng cô trong trẻo như dòng nước mát, nhưng gương mặt cô đầy sự u tối, đau khổ:
– Xin hỏi đây là nơi thực hiện nguyện vọng có phải không ạ?
– Phải.
Tiểu Cửu ôm đuôi lại, ngồi an ổn bên cạnh Khả Lạc, nói.
Tiểu Cửu hỏi cô gái đó:
– Khách nhân, cô tên gì?
– Tôi là Tiêu Hạ Nhiên, Nhiên trong ” một đời an nhiên “
– Nói đi, lí do cô đến đây.
Vị khách nhân này bỗng nức nở, nước mắt cô rơi lã chã trên gương mặt nhỏ, cô gái nói với giọng cầu xin:
– Tôi xin cô, cầu xin cô trả thù giúp tôi, tôi thực sự rất mệt mỏi với mọi thứ.
Khả Lạc nhìn cô gái, nhẹ giọng nói:
– Nói cho tôi nghe nguyện vọng của cô đi, Hạ Nhiên.
Tiêu Hạ Nhiên thút thít, dần nói ra nguyện vọng của bản thân:
– Tôi mong cô có thể giúp tôi trả thù Tiết Dung, cô ta không những chèn ép tôi trong công việc, mà thậm chí còn thuê người đẩy mẹ tôi từ cầu thang xuống, bà ấy vốn đã có tuổi, do cú ngã đó mà bà đã xa rời tôi mãi mãi.
Khả Lạc thắc mắc hỏi:
– Sao cô biết cái chết của mẹ cô là do cô gái Tiết Dung đó đứng sau bóng tối gây nên.
– Tôi biết chứ, tôi từng nghe cô ta gọi cho một người nào đó, cô ta nói là đã chuyển số tiền rồi, cô ta còn khen người kia giết mẹ tôi rất gọn gàng nữa.
Khả Lạc gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, cô nói với Tiêu Hạ Nhiên:
– Tôi có thể giúp cô, nhưng cô phải trả cho tôi thứ tôi muốn.
– Vâng, tôi nhất định sẽ trả ơn cho cô.
– Nào, nói rõ lại những nhiệm vụ mà cô yêu cầu đi?
– Tôi mong cô giúp tôi báo thù Tiết Dung và thay tôi có được tình cảm của người…đó.
Vừa dứt lời, Tiêu Hạ Nhiên bỗng phun một ngụm máu, té xỉu trước mặt Khả Lạc và Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu hoang mang, bay đến phía Tiêu Hạ Nhiên, quay đầu nhìn Khả Lạc nói:
– Linh hồn cô gái này quá yếu ớt.
– Đưa cô ấy vào không gian đi để dưỡng sức cho linh hồn đi.
Móng hồ ly của Tiểu Cửu chạm nhẹ vào tay Tiêu Hạ Nhiên, linh hồn cô biến mất.
Khả Lạc nhìn Tiểu Cửu, hỏi:
– Tại sao linh hồn cô ấy lại yếu hơn người khác thế?
– Ta đã dò xét cơ thể cô ấy rồi, sức khỏe cô ấy yếu hơn người thường nên linh hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngươi yên tâm, cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi.
– Cứ để cô ấy nghỉ ngơi đi, chỉ cần khi nhiệm vụ hoàn thành, hẳn kêu cô ấy dậy.
Tiểu Cửu nói với giọng nũng nịu:
– Hảo đát~ nghe ngươi hết.
Da gà Khả Lạc sởn lên, cô nhìn con hồ ly đang cười niềm nở trước mắt:
– Ngươi nói chuyện bình thường đi, giọng ngươi gớm chết mọe.
– Thứ mất dạy.
Nghe thấy giọng đanh đá, cao ngạo của Tiểu Cửu, Khả Lạc thở phào, cười nói:
– Truyền tống ta đến thế giới của Tiêu Hạ Nhiên đi.
– Được.