Khả Lạc đưa mắt nhìn giảng viên đang giảng bài phía trước, xung quanh là các bạn học đang chăm chú ghi chép tư liệu, cô cúi đầu hì hục chép lại những điều giảng viên nói. Hồi lâu, tiết học cũng kết thúc, vừa hay tiết đó lại là tiết cuối trong ngày, Khả Lạc thu xếp tập sách rời khỏi trường, trên đường đi, cô lên tiếng hỏi:
– Tiểu Cửu, nhà nguyên chủ ở đâu?
Tiểu Cửu bối rối đáp:
– Ta không rõ nữa, ngươi mau kiếm một nơi thích hợp để tiếp nhận cốt truyện đi.
Khả Lạc đưa mắt nhìn ngó xung quanh, quyết định đi đến quán cà phê gần đó, ngồi vào bàn, Khả Lạc nói:
– Cho ta cốt truyện của nam nữ chủ trước, sau đó hẳn truyền thông tin về nguyên chủ.
– Hảo đát. – Tiểu Cửu lên tiếng.
Nữ chủ ở thế giới này tên Tịnh Nhi, được coi là hoa khôi của trường đại học, cô ấy từng yêu thầm giảng viên vật lí, cũng tức là người mà nguyên chủ nhắc đến, nhưng khi biết được giảng viên đã yêu đương với nguyên chủ thì cô ấy có chút nản lòng, may mắn sao gặp nam chủ Cao Minh Viễn. Nam chủ vốn là học bá của trường, hai người bắt đầu từ mức bạn bè tiến đến người yêu, chuyện tình giữa hoa khôi và học bá viết nên từ đây.
Khả Lạc nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày hỏi với Tiểu Cửu:
– Còn nguyên chủ và người giảng viên đó?
Tiểu Cửu tiếp tục truyền nội dung thế giới này cho Khả Lạc.
Nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt hiện đang sống cùng bà ngoại, cha mẹ cô đã ly hôn khi cô mười tuổi. Vũ Lạc Nguyệt cũng được xem là học bá của trường đại học này, thành tích xuất sắc, tình tình hiền lành, tiếc là cô đã phải lòng chính giảng viên của trường mình, nguyên chủ từ bỏ liêm sĩ, cố gắng theo đuổi người mình thích, lâu dần vị giảng viên đó cũng xiêu lòng, chấp nhận tình cảm của cô. Khi nguyên chủ tốt nghiệp cũng là lúc hai người tiến đến hôn nhân, tưởng chừng là hạnh phúc viên mãn, nào ngờ lại là âm u mây mù.
Vị giảng viên vật lí Lâm Chính Thần đó chuyển đến trường nguyên chủ dạy học, cuộc đời anh gặp khá nhiều thử thách, vừa tròn năm tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn ngay ngày sinh nhật của anh, sau đó anh đến sống cùng dì họ. Năm mười hai tuổi thì trở về nhà cũ sống tự lập, dì họ anh chỉ chu cấp tiền hàng tháng. Lâm Chính Thần có thể coi là tuổi trẻ tài cao, 27 tuổi lấy bằng tiến sĩ, từng nhảy hai lớp, học thạc sĩ và tiến sĩ cũng rất nhanh, chưa từng bị vướng môn nào. Sau khi chấp nhận tình cảm của nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt, hai người cùng nhau trải qua vài năm đại học, khi nguyên chủ tốt nghiệp thì anh theo ý cô từ bỏ công việc, trở về chăm lo gia đình thay cô. Cuộc sống vốn dĩ êm đềm, nhưng sau đó nguyên chủ mải mê theo đuổi sự nghiệp, ước mơ mà lãng quên đi tình cảm, Lâm Chính Thần thuở nhỏ vốn đã thiếu hụt tình cảm, tưởng chừng gặp được ánh sáng của đời mình nhưng nguyên chủ lại lần nữa đẩy anh vào hố sâu, Lâm Chính Thần mắc chứng trầm cảm, tự uống thuốc ngủ tự vẫn.
Khả Lạc tiếp thu cốt truyện xong, thầm thở dài:
– Lâm Chính Thần cũng thật đáng thương.
Tiểu Cửu gật gật đầu tán thành với lời của Khả Lạc, cô suy tư một lát, lên tiếng hỏi:
– Ta xuyên vào lúc nào vậy?
Tiểu Cửu vươn móng vuốt trắng nõn ra, xèo hai móng nhọn, đáp:
– Xuyên vào lúc nguyên chủ vừa lên năm hai đại học, ngày mai Lâm Chính Thần sẽ chuyển đến dạy.
Khả Lạc hơi bất ngờ:
– Nhanh vậy sao.
Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, Khả Lạc nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu, thắc mắc hỏi:
– Lâu rồi không thấy có nhiệm vụ ẩn nhỉ?
Tiểu Cửu cười xấu, nham hiểm nhìn Khả Lạc:
– Thế giới này có đấy, đó là công lược nam phụ.
Cô hơi nhíu mày, ậm ừ một hồi thì lên tiếng:
– Công lược Lâm Chính Thần sao?
– Bingo, đáp đúng rồi. – Tiểu Cửu nói.
Khả Lạc lúc này mỉm cười ung dung, nói:
– Vậy thì khỏe rồi, một công đôi việc, vừa hoàn thành nhiệm vụ ẩn lại đáp ứng nguyện vọng của nguyên chủ luôn.
Nói rồi cô đến thanh toán tách cà phê rồi trở về nhà ngoại của nguyên chủ. Bước vào nhà, Khả Lạc lên tiếng:
– Bà ơi, cháu về rồi đây.
Bà ngoại từ phòng khách đi ra, cười hiền nhìn Khả Lạc:
– Nguyệt bảo bảo của bà về rồi à, mau mau vào đây bà rót nước cho uống.
Khả Lạc tiến đến đỡ bà, ngoan ngoãn nói:
– Bà mau ngồi nghỉ đi, để cháu xuống bếp nấu vài món.
Bà ngoại nhẹ vỗ vỗ bàn tay Khả Lạc:
– Hảo, hảo.
Loay hoay một hồi lâu thì Khả Lạc và bà ngoại cũng đã dùng xong bữa trưa, thấy bà đã vào phòng ngủ trưa, Khả Lạc cũng về phòng ngủ của nguyên chủ. Bước vào phòng, Khả Lạc tấm tắc:
– Không hổ danh học bá, phòng toàn sách và sách.
Phòng của nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt không quá lớn, nhưng cũng chứa được hai kệ sách nhỏ, cùng một cái bàn học, Khả Lạc bước đến mở tủ quần áo, ngoài đồng phục trường ra thì quần áo của nguyên chủ rất đơn giản, cô chọn lấy đại một bộ quần áo rồi đi tắm rửa. Lát sau, Khả Lạc mới quay lại phòng ngủ, cô đứng ngắm ngía bản thân trước gương, nguyên chủ dáng người khá cân đối, gương mặt cũng coi là ưa nhìn, nhưng không quá nổi bật, có điều đôi mắt Vũ Lạc Nguyệt rất linh động, môi cũng khá đẹp, là dáng môi trái tim điển hình.
Cảm thấy mình đã ngắm đủ rồi, Khả Lạc lấy vài cuốn sách bài tập ngồi vào bàn học bắt đầu giải đề, Tiểu Cửu sững sờ, lên giọng nói:
– Ngươi đến để thực hiện ước nguyện của Vũ Lạc Nguyệt, chứ không phải để giải đề toán, lí, hóa.
Khả Lạc đang cúi đầu tập trung giải đề, nghe vậy chỉ đáp:
– Lâu rồi ta chưa xem lại các dạng bài ở đại học, ngươi mau để ta tiếp thu kiến thức cái đã.
Tiểu Cửu không nói gì thêm, nó bay lơ lửng xung quanh Khả Lạc, miệng thầm lẩm bẩm:
– Toàn số với kí tự, thêm cả một đống công thức, nhìn hoa cả mắt.
…****************…
Giải Viên: thật ra lúc đầu mị khá đau đầu với Lâm Chính Thần, bởi mị cảm thấy 27 tuổi lấy bằng tiến sĩ là trẻ lắm rồi á:>>
# Bạn mị lại nói 27 tuổi là già rồi:))
Cũng hơi đúng đấy, nhưng mà hắn ta mới 24, 25 tuổi có bằng tiến sĩ thì lương tâm mị cắn rứt lắm:)
## Còn mọi người nghĩ thế nào:)??