Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 89: Thế giới 4: CHINH PHỤC LÃNH ĐẠM GIẢNG VIÊN (8)



Lúc này, vị giảng viên kỉ luật của trường đi đến phía Khả Lạc đang đứng, nghiêm túc lên tiếng:

– Bạn gọc Vũ sẽ làm bài thi vật lí lại, bây giờ bạn học có thể về nhà ôn bài, sáng mai sẽ vào thi, nhiêu đó thời gian có đủ không?

Khả Lạc nghe xong thì nhướng mày, cười lễ phép đáp:

– Không cần phiền vậy đâu, bây giờ em làm bài thi cũng được.

Vị giảng viên kỉ luật ấy có chút bất ngờ, tính khuyên cô nên ôn tập lại nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Khả Lạc thì không nói nên câu, gật gật đầu nói:

– Tất cả giảng viên môn vật lí tập trung ra đề liền, một giờ sau bạn học Vũ sẽ bắt đầu thi lại.

Khả Lạc ngồi trong phòng giáo viên, dáng vẻ như đang trầm tư suy ngẫm điều gì đó, trong tâm thì đang trò chuyện cùng Tiểu Cửu:

– Ta chưa kịp làm gì hết mà trường đã cho ta cơ hội rồi, dễ dàng vậy sao?

Tiểu Cửu ung dung lên tiếng đáp:

– Là Lâm Chính Thần xin hiệu trưởng cho ngươi thi lại đấy.

Cô nhẹ gật đầu, thầm cảm thấy mối quan hệ của Lâm Chính Thần quả thật rất rộng, Khả Lạc hơi nghiêng đầu, hỏi:

– Tiểu Cửu Nhi, bạn học Trịnh là ai?

Tiểu Cửu giật giật khóe miệng, cô học chung với người ta hai tháng rồi mà không nhớ tên người ta, nó đáp:

– Trịnh Lệ Lệ, ngồi song song với bàn của nữ chủ Tịnh Nhi đấy, ngươi nhớ ra chưa?

Khả Lạc thả hồn liên tưởng, chốc lát sau mới nhớ ra, cô kêu Tiểu Cửu lại gần, lên tiếng:

– À, nhớ rồi. Tiểu Cửu, ngươi giúp ta điều tra một việc.

Con hồ ly vểnh lỗ tai lên, lắng nghe Khả Lạc thầm thì nói nhỏ, Tiểu Cửu gật đầu:

– Vậy ta đi làm liền đây.

Cô ngồi chờ đợi hồi lâu thì cũng có đề, sau khi dành ra xíu thời gian để đọc đề thì cô liền cầm bút lên, nhanh chóng giải từng câu hỏi trên đề, các giảng viên đứng gác xung quanh hơi kinh ngạc, chỉ hơn nửa tiếng một tí thì Khả Lạc đã lên tiếng:

– Em làm xong rồi.

Một nam giảng viên vật lí đến thu bài của cô, sau đó cùng các giảng viên vật lí chấm bài của cô. Cô ngồi trên ghế chờ đợi kết quả, lát sau thì một giảng viên chấm bài lên tiếng:

– Bài này hoàn toàn chính xác.

Các vị giảng viên đều trầm trồ, nửa tin nửa ngờ, trố mắt nhìn nhau, giảng viên kỉ luật lúc này tiến đến nhìn Khả Lạc:

– Thay mặt trường xin lỗi vì đã vu oan cho bạn học Vũ. Lát sau, chúng tôi sẽ phát thông báo nói rõ kết quả của sự việc này và sẽ có hình phạt cho người đã tố cáo sai sự thật.

Khả Lạc cũng không quá để bụng việc này, dù sao nhà trường cũng không đến nỗi tệ, cô nhẹ gật đầu nói thanh cảm ơn rồi đi về lớp học của mình. Trên đường đi, Tiểu Cửu chợt xuất hiện, ghé bên tai Khả Lạc thỏ thẻ nói chuyện gì đó, cô nghe xong thì vẻ mặt khinh miệt.

Lúc vừa đến cửa lớp thì cô thấy nữ chủ đang đứng chờ sẵn, Tịnh Nhi tiến đến nắm lấy tay Khả Lạc, hạ giọng nói nhỏ:

– Chuyện hồi sáng là do Trịnh Lệ Lệ làm, cậu mau đòi quyền lợi cho mình đi, báo cáo trường để cậu ấy có một hình phạt nhất định, đừng có nhân nhượng.

Khả Lạc cười mỉm, nhìn nữ chủ, cô lên tiếng:

– Cảm ơn, tớ trước giờ chưa từng nhân nhượng với những người hại mình.

Nói rồi, tay cô hơi xoay nhẹ, tránh khỏi cái nắm tay của nữ chủ, cô bước vào lớp, lúc này lớp đang ở tiết tự quản, Khả Lạc tiến thẳng đến bàn của Trịnh Lệ Lệ:

– Bạn học Trịnh, lý do khiến cậu vu khống, bôi nhọ danh dự của tôi là gì?

Trịnh Lệ Lệ nhếch mép, chẳng có tí hối lỗi nào cả, ngạo mạn nói:

– Tớ chỉ giỡn tí thôi mà, làm gì mà căng thế.

Khả Lạc cười nhẹ, hướng mắt nhìn xuống bụng của Trịnh Lệ Lệ, hét to đến mức tiếng của cô vang khiến hai lớp bên cạnh cũng nghe thấy:

– Trịnh Lệ Lệ đang mang thai, đứa bé không phải là con của bạn trai cô ấy.

Trịnh Lệ Lệ lúc này sững sờ, cô ta không ngờ tới Khả Lạc lại làm như vậy, tức giận quát:

– Vũ Lạc Nguyệt, cô đang nói cái quái gì đó.

Khả Lạc nhún vai, nhìn dáng vẻ ngang nhiên của Khả Lạc càng làm Trịnh Lệ Lệ tức điên:

– Cô tin tôi xé nát cái miệng cô không hả?

Khả Lạc cầm lấy cây bút bi trên bàn của Tịnh Nhi, nhẹ giọng lên tiếng nói:

– Tớ mượn viết cậu một tí nha, lát tớ sẽ bù lại sau.

Nữ chủ liên tục gật đầu:

– Ừ cậu lấy đi.

Cô cầm chặt lấy cây viết, hướng thẳng vào mặt bàn trước mặt Trịnh Lệ Lệ, như đang dằn mặt cô ta, Khả Lạc cúi đầu ghé gần tai Trịnh Lệ Lệ:

– Chẳng phải tôi nói rất đúng sao. Trước khi bôi nhọ danh dự người khác, cậu nên xem lại danh dự mình như thế nào đi.

Trịnh Lệ Lệ hơi run rẩy, nhìn ánh mắt đe dọa của Khả Lạc, cô ta thầm nhủ: ” Việc mình mang bầu sao cô ta có thể biết được? “

Cô ta chỉ vừa mang thai một tháng rưỡi, bụng còn chưa to sao Khả Lạc có thể nhận ra. Thật ta, ban đầu Khả Lạc chỉ hơi nghi ngờ thôi, sau đó mới kêu Tiểu Cửu đi điều tra.

Sau hôm đó, Trịnh Lệ Lệ bị đình chỉ học tập một tuần, việc Khả Lạc nói đã sớm đến tai bạn trai Trịnh Lệ Lệ, cơn ghen bùng lên khiến anh ta quyết định bắt cô ta đi xét nghiệm ADN của đứa nhỏ, sự thật được phơi bày, đứa nhỏ đó không phải là con của anh ta mà là con của một đàn anh khối trên, anh quyết định chia tay cô. Trịnh Lệ Lệ cũng không buồn bã gì nhiều, cô ta đến gặp ba của đứa nhỏ trong bụng, mang hi vọng anh ta sẽ phụ cô chăm sóc đứa bé, vì gia đình anh ta biết chuyện nên liền ép anh phải cưới cô ta, vị đàn anh đó vốn không có tình cảm gì nhiều với cô ta, vậy nên hôn nhân giữa hai người càng lúc càng có nhiều mâu thuẫn, xung đột. Mẹ của anh ta cũng không quá vừa mắt với Trịnh Lệ Lệ, bắt ép cô ta phải nghỉ học về nhà chăm con, chăm sóc gia đình và phụng dưỡng vợ chồng bà ta.

Nhìn nét mặt hoảng loạn rối rắm của Trịnh Lệ Lệ, Khả Lạc ung dung về bàn mình ngồi xuống, cây bút của Tịnh Nhi cũng đã bị gãy ngòi, cô liền lấy cây bút của mình đưa cho nữ chủ. Ngoài phòng, Lâm Chính Thần và Trạch Bạc Nhan đã thấy hết mọi chuyện, hiệu trưởng thở dài lên tiếng:

– Hư một cái bàn rồi.

Lâm Chính Thần mắt dõi theo Khả Lạc, nghe ông nói vậy thì đáp:

– Để cháu đưa tiền cho bác.

||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||

Trạch Bạc Nhan vỗ vỗ lưng anh, cười nói:

– Thôi khỏi, lão già này chưa cần tiền của thằng nhóc như mi đâu.

Lâm Chính Thần im lặng không đáp, chợt anh suy nghĩ ra điều gì đó liền chạy nhanh rời đi, bác hiệu trưởng thắc mắc nhìn theo bóng lưng anh, thở dài rồi xoay người đi. Lát sau, anh quay lại lớp, anh đưa mắt nhìn cô, vừa khéo lúc này Khả Lạc nhìn ra cửa lớp, anh đưa tay vẫy kêu cô ra ngoài. Khả Lạc đứng dậy bước nhanh ra ngoài, cô lên tiếng hỏi:

– Lâm lão sư, thầy gọi em ra đây có chuyện gì sao?

Anh đưa một hộp viết hai mươi cây cho cô, nghiêm túc nói:

– Viết. Ban nãy tôi thấy viết bị gãy nên đi mua cái mới cho em.

Khả Lạc nhận lấy hộp viết trên tay anh, khéo mắt hơi giật giật, cười dịu đáp:

– Cảm ơn Lâm lão sư, thầy thật tốt.

Anh hơi cười nhẹ, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ, nói:

– Không cần cảm ơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.