Khả Lạc đang yên đang lành nằm trong lòng Chương Sơ Mặc thì bị tiếng bụng kêu đả động đến, cô quay đầu úp vào eo của anh, vành tai vì xấu hổ mà ửng đỏ.
Chương Sơ Mặc phì cười liền đỡ cô ngồi dậy, anh đưa tay vuốt ve cằm cô, mềm nhẹ lại đầy cưng chiều:
– Muốn ăn gì không?
– Ai nấu? – Cô trêu ghẹo hỏi.
– Tôi.
Khả Lạc liếc liếc nhìn anh, vẻ mặt tràn trề không thể tin được, cô ngẫm lại bát mì anh nấu liền mất hứng ăn. Thấy vẻ mặt kì thị của cô, anh trầm tư một lát thì nói:
– Sủi cảo tôi làm không tồi đâu.
Nghe vậy cô phấn chấn ra mặt, một phần cũng muốn xem lời này của anh là thật hay giả:
– Chị muốn ăn sủi cảo nhân thịt dê.
Cô xèo tay ra liệt kê:
– À cả sủi cảo nhân tôm nữa, sò điệp cũng muốn.
Chương Sơ Mặc nhếch mép, giọng từ tốn lên tiếng:
– Chị ăn sủi cảo nhân giẻ lau không?
Khả Lạc mạnh bạo thụt cùi trỏ vào bụng anh, giận dỗi mà quay lưng rời đi, anh đành bất lực cười cười đi theo cô.
Cô dựa vai vào vách tường, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn bóng lưng bận bịu gói sủi cảo của anh, tay cô khoanh lại, lên tiếng:
– Sơ Mặc, đợi cậu rời khỏi nhóm sát thủ gì đó thì chúng ta chuyển đến nơi khác được không?
Tay gói sủi cảo của anh chợt lệch sang một bên, cái sủi cảo vì vậy mà lòi nhân ra ngoài, anh lẳng lặng đổi cái vỏ khác bao cục nhân lại, tiếp tục nghe cô vẽ ra bức tranh tương lai:
– Chúng ta chuyển đến nơi nào yên bình chút, tốt nhất là không có chiến tranh, nơi đó có một vườn trái cây cùng một đàn gà, sống một cuộc sống tự túc tự cấp.
Chân mày Chương Sơ Mặc nhàn nhạt dãn ra, anh nhẹ gật đầu:
– Được, chị đợi tôi, không lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi Thượng Hải.
Tối hôm đó, anh không ngủ mà nhanh chóng rời khỏi nhà đi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng. Liếc nhìn cô gái còn say giấc trên giường, anh thầm quyết tâm phải giữ cái mạng để quay về.
Lúc anh rời đi, Tiểu Cửu thay Khả Lạc đến âm thầm giúp đỡ anh, nó không nói việc ám sát Đàn Tư cho cô nghe mà tự mình hành động, coi như lấy công chuộc tội, bởi vì Tiểu Cửu biết chỉ chốc lát nữa thôi Khả Lạc sẽ có thể phát điên lên.
Lúc Khả Lạc biết chuyện thì cũng là lúc anh bị thương quay về nhà, vết thương ấy không nặng lắm, viên đạn chỉ sượt qua eo, cánh tay và mặt anh cũng có vài vết thương nhỏ.
Chăm sóc cho anh cả đêm, thấy anh đã ngủ say thì cô mới lên tiếng gọi Tiểu Cửu:
– Sao ngươi không cho ta biết việc này?
Tiểu Cửu né tránh câu trả lời, nhanh chóng kể công:
– Ta giúp nam chủ chắn ba viên đạn, còn vết thương ngay eo của nam chủ là do xui thôi.
Khả Lạc nheo mắt, cô hỏi:
– Vậy nhiệm vụ ẩn hoàn thành rồi phải không?
Tiểu Cửu ậm ừ không đáp, lát sau giọng nói nũng nịu như bóp ra đường mật vang lên:
– Lạc Lạc bảo bối, nếu ta nói nhiệm vụ ẩn chưa khai phá hết thì sao?
Cô sởn da gà trước giọng nói của Tiểu Cửu, nghe hết câu nói càng ớn lạnh hơn:
– Tiểu Cửu Nhi, ngươi nói đùa hay nói giỡn vậy?
Tiểu Cửu xà vào lòng Khả Lạc, nài nỉ, hối lỗi lên tiếng:
– Lúc đầu ta không để ý kĩ, nhiệm vụ ẩn thật ra còn một cái nữa.
Thấy cô im lặng, lớp lông dày mịn của hồ ly run rẩy, giọng lắp bắp nói tiếp:
– Ngươi bây giờ chỉ cần khiến nam chủ vừa yêu vừa hận nữa là hoàn hảo rồi.
Khả Lạc chậm rãi nhấc Tiểu Cửu ra khỏi người mình, Tiểu Cửu nhìn cô, cười cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ:
– Ngươi yên tâm, dù sao hiện tại nam chủ thích ngươi như vậy, thậm chí có thể gọi là yêu ngươi, thì chắc sẽ không đến nỗi giết ngươi đâu há.
Cô không biết bản thân lúc này chứa bao nhiêu cảm xúc, có sợ hãi, có tức giận, có bất lực, có hối lỗi. Cuối cùng cảm xúc cũng tan biến, chỉ còn lại sự xỉa xói:
– Hơ hơ, đó là khi Chương Sơ Mặc không biết Bạch Mộng Hy chính là Lăng Hy thôi.
Nếu anh biết cô là người năm đó thì cái gọi là tình yêu ấy có còn không? Hay chỉ còn thứ gọi là thù hận?
Khả Lạc cúi đầu nhìn Chương Sơ Mặc còn đang mệt nhọc chìm trong giấc ngủ, Tiểu Cửu lại nhìn chằm chằm cô, bất giác nói:
– Tình là mê luyến, nếu gặp đúng người sẽ là thiên đường.
Cô nhìn chân mày anh nhíu lại đầy đau đớn vì vết thương, khóe môi khổ sở cong lên:
– Tình là bi ai, không gặp đúng người sẽ là địa ngục, đau đến tận xương tủy.
Vốn là chăm sóc nam chủ, quanh đi quẩn lại cũng phải tổn thương anh ta. Tiểu Cửu không rõ Khả Lạc có đang dao động hay không, nó lạnh nhạt đánh thức cô:
– Đừng thương hại nam chủ, theo như cốt truyện, Chương Sơ Mặc giết chết cha mẹ nguyên chủ, còn nguyên chủ Lăng Hy thì bị chôn sống. Ta không rõ cuối cùng Chương Sơ Mặc có lựa chọn trả thù nữa hay không, nhưng ngươi cũng phải cẩn trọng tí.
Khả Lạc vươn tay xoa xoa thái dương, thứ cô cần giải quyết bây giờ là biết được bí ẩn năm đó, đồng thời bảo vệ ba mẹ nguyên chủ khỏi nam chủ.
Thật mệt tâm!