Lúc Khả Lạc về phòng, điều đầu tiên cô làm là tắm rửa, tiện thể soi gương vài tiếng.
Nhìn cô gái trong gương, Khả Lạc chỉ muốn bóp mũi cho tắt thở chết luôn. Nguyên chủ Trương Linh Đan là đang giảm cân hay vì vấn đề gì thế này?
Cả một thân thể chỉ toàn là da bọc xương, eo mảnh khảnh như có thể bị bóp gãy bất cứ lúc nào, ngực nhỏ, mông không có. Gương mặt nhỏ nhắn, gò má hóp vô, cằm nhọn, ngũ quan không quá tinh xảo, nếu so với nữ chủ thì đúng là thua xa. Đôi mắt hai mí bình thường, ít ra lông mi còn khá dài. Điểm nổi bật nhất trên gương mặt Trương Linh Đan có lẽ là môi, đôi môi trái tim xinh xắn, căng mọng, mỗi tội lại hơi tái mét.
Khả Lạc nghiên cứu một hồi, cảm thấy ngũ quan này khá hợp với các kiểu trang điểm. Vẽ đuôi mắt dài ra một tí sẽ là cô nương nhà lành, dịu dàng. Vẽ đuôi mắt xếch lên sẽ thành cô nàng nổi loạn, hung hăng.
Cô quyết định rồi, nhiệm vụ cấp thiết bây giờ là vỗ béo cơ thể. Bình thường toàn là giúp nguyên chủ giảm béo, bây giờ cô lại phải làm ngược lại.
Lạ lẫm thật…
Tối hôm đó, Khả Lạc lết qua phòng khác ngủ, với lí do thích đáng là đang giận dỗi, Bùi Du cũng không thể ngăn cản.
Mãi đến sáng hôm sau, anh trở mình, vươn tay ôm lấy người bên cạnh, nhưng cảm xúc đáp lại là một khoảng hư không.
Bùi Du vác gương mặt hờ hững xuống lầu, thấy bóng dáng cô gái đang ngồi ăn trên bàn, khóe môi anh mới cong lên một độ cung hoàn chỉnh:
– Chào buổi sáng.
Khả Lạc gật đầu ậm ừ đáp lại liền tiếp tục ăn uống, đây có lẽ là buổi sáng mà cô ăn nhiều nhất từ trước đến giờ.
Bùi Du ngồi đối diện cô, anh nhấp một ngụm sữa bò, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, mỉm cười nói:
– Em rốt cuộc cũng chịu ăn uống lại rồi, có thèm ăn gì thì cứ nói với dì bếp làm cho em.
Thấy cô không đáp, nụ cười trên môi anh vẫn giữ vững, chỉ là ý cười trong mắt đã sớm tan thành khói, anh chậm rãi dùng bữa.
Lúc anh chuẩn bị đi làm, cô mới dừng bữa ăn lại, lên tiếng:
– Trưa anh có về không?
Bùi Du vừa xỏ giày xong, anh quay đầu nhìn cô, nụ cười như tắm gió xuân, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của cô đánh hạ:
– Có gì về sớm kí đơn ly hôn. Có lẽ trước 12 giờ trưa thì sẽ có người đưa đơn đến nhà.
Anh hơi nhíu mày, nhấp môi đáp:
– Chắc là trưa anh sẽ có ca phẫu thuật nên không về.
Bùi Du nghiêng người thêm một chút, trực tiếp đối diện với ánh mắt của cô, nụ cười vẫn vương trên môi, lên tiếng:
– Lời đồn ở bệnh viện đều là giả, em không cần tin bọn họ. Đơn ly hôn anh sẽ không kí, chúng ta vẫn đang rất yên ổn kia mà, cần gì phải làm lớn chuyện.
Khả Lạc quay đầu, lấy nĩa đâm vào miếng thịt bỏ vào miệng. Anh bất lực cười cười, quay người ra khỏi nhà.
Tiểu Cửu thấp thỏm không yêu, mặc dù ly hôn vẫn có thể công lược được, nhưng lại ít có khả năng tiếp xúc với nam chủ thì độ khó lại càng cao hơn.
Khả Lạc như biết nỗi bất an của Tiểu Cửu, cô lên tiếng:
– Ngươi yên tâm, nam chủ hiện tại sẽ không chọn ly hôn đâu.
Cô ăn xong thì đánh một giấc ngủ ngắn, tỉnh dậy thì kiếm điện thoại gọi rủ người cùng nhau ăn trưa.
Tề Thanh Tử đứng trên đôi giày cao 7 cm, khí thế không thua bất kì người nào ở trong phòng họp. Kết thúc cuộc họp, không khí căng thẳng vẫn chưa lui thì tiếng chuông điện thoại vang lên, mọi người còn đang trong phòng họp liền được chứng kiến cảnh nữ cường nhân lật mặt. Tề Thanh Tử điều chỉnh không nổi khóe miệng, trực tiếp cười vui vẻ:
– Tiểu tâm can, nhớ tớ rồi à?
Khả Lạc bật cười, hùa theo trêu ghẹo:
– Nhớ cậu rồi. Liệu cậu có muốn cho tớ một cơ hội mời cậu đi ăn trưa không?
Tề Thanh Tử vừa định đồng ý thì bắt gặp cảnh cậu trợ lí khóc lên khóc xuống, cô trừng mắt nhìn cậu ta:
– Được thôi.
Vừa cúp điện thoại, cô cáu gắt quát:
– Gọi tên đối tác đó đến liền đi. Cho hắn bàn bạc nửa tiếng thôi.
Cậu trợ lí khóc trong lòng nhiều chút, ba chân bốn cẳng liên hệ với đối tác mau đến công ty.
Sếp à, cô lương thiện với chúng tôi một chút đi!!!
Đừng phân biệt đối xử như thế chứ!!
Cô nheo mắt nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ hẹn mà chẳng thấy mặt đối tác. Cậu trợ lí run run đứng cạnh, Tề Thanh Tử liếc cậu ta, cậu vừa nghe cuộc điện thoại thì lên tiếng:
– Ông ấy nói đợi ông ấy năm phút nữa.
Cô lấy điện thoại ra coi thời gian, bấm thời gian chạy đúng năm phút. Giây cuối cùng chấm dứt nhưng vẫn chưa thấy người, cô dứt khoát rời đi.
Cậu trợ lí lẽo đẽo theo Tề Thanh Tử ra xe thì thấy sếp mình gọi điện thoại, loáng thoáng thấy ba chữ “Tiểu Tâm Can”, cậu không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy sếp cậu lại lấy điện thoại ra bấm năm phút, cậu ngập ngừng nói:
– Sếp, cô đối xử như vậy với người yêu luôn sao?
Tề Thanh Tử khinh miệt liếc cậu ta một cái, môi đỏ khẽ nhấp:
– Năm phút để đến chỗ cô ấy.
Nói rồi cậu ngơ ngác nhìn chiếc xe phóng nhanh. Gió thổi tóc cậu bay phấp phới, cậu giơ ngón tay cái lên.
Sếp, cô thật dũng mãnh!!!