“Cô Lăng, anh Mạc, cả hai có đồng ý với thoả thuận ly hôn này không?”
“Đồng ý.” Lăng Kiều Nhiên chậm rãi đáp.
Người đàn ông trước mặt vẫn không lên tiếng, nét lạnh lùng đó vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh tú kia.
Lăng Kiều Nhiên cười nhạt. Mối tình niên thiếu đến đây cũng nên kết thúc rồi, một thời oanh oanh liệt liệt bên nhau mặn nồng để rồi khi phong ba kéo đến mọi thứ đều đã trở thành bọt biển. Đây là giải thoát cho chính cô cũng như là người đàn ông trước mặt.
“Anh Mạc!” – Có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, Lăng Thiếu Phàm cuối cùng cũng gỡ bỏ chiếc mặt nạ là một vị luật sư hiền lành, điềm tĩnh, thấu tình đạt lí kia xuống.
“Ừ.” Mạc Cẩn Nhạc tay nắm chặt điện thoại, mắt dán vào màn hình không buông.
Ngày hôm đó, Hà Thành chấn động với tin tức nhà thiết kế đại tài Lăng Kiều Nhiên của thành phố bọn họ đã ly hôn với cậu hai nhà họ Mạc, Mạc Cẩn Nhạc. Cả hai ly hôn để lại muôn vàn tiếc nuối, tiếc cho mối tình thời trung học gần mười năm, tiếc cho đôi tiên đồng ngọc nữ của Hà Thành. Nhưng còn có cách nào khác sao?
Chiều hôm đó, trời mưa như suối, như muốn tiếc thương cho cặp đôi trẻ. Chỉ là Lăng Kiều Nhiên chẳng hề có chút bất mãn nào. Ngược lại, được giải thoát khỏi hào môn thế gia đó quả thật là cô vô cùng vui sướng.
“Người độc thân thường cười như con dở như em đấy à?” Lăng Thiếu Phàm đứng bên cạnh nhìn em gái mình với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Không hẳn, nhưng mà trở thành chú chim sẻ tự do thì phải vui chứ.” Lăng Kiều Nhiên chẳng kiềm nổi niềm vui mà nở nụ cười vui.
Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai hiểu được mình hơn chính bản thân mình cơ chứ?
Tỉnh lại sau một vụ tai nạn, cô nhận ra hình như mình đã trở về với những năm hai mươi tuổi. Cái độ tuổi mà những giông tố cuộc đời cô bắt đầu ập đến.
Người đàn ông mình tin tưởng nhất lại ngoại tình, bạn bè thân thiết dần dần cũng vì cô mà bỏ mạng, đến cả người anh trai yêu quý cũng chẳng thể qua khỏi. Lần lượt những người cô yêu thương nhất đều bỏ cô mà đi. Lần này sẽ không như thế, cô sẽ chẳng để ai phải rời xa mình nữa.
Mà việc đầu tiên Lăng Kiều Nhiên cần làm sau khi trở lại này chính là ly hôn. Trong mắt cô không chứa được những thứ dơ bẩn, diệt cỏ phải diệt tận gốc, muốn chồng mình không ngoại tình, muốn mình không bị cắm sừng thì các giải quyết tốt nhất chính là ly hôn.
“Đúng rồi, anh nghe bảo “chính thất” nhà họ Mạc sắp trở về đó. Tên chồng cũ đó của em xem ra không có cửa rồi.” Lăng Thiếu Phàm ngồi kế bên chầm chậm chẹp miệng.
“Chính thất? Con trai người vợ quá cố của ông Mạc đấy à?” – Lăng Kiều Nhiên nghe thế thì ngạc nhiên mà hỏi lại. Dù sao ở kiếp trước, cô cũng chỉ gặp người này có một lần. Nhan sắc đúng là khiến người ta ngất ngây nhưng tâm tư lại sâu đến độ khiến con người ta phải phiền lòng.
“Ờ, thế thì chồng cũ của em hết đường tranh đoạt rồi. Nghe bảo tên đó từ nhỏ mặc dù bị quăng qua nước ngoài nhưng lại là tâm can bảo bối của nhà họ Mạc. Chẳng cần biết cậu ta giỏi ra sao, chỉ một chữ Mạc trong tên cũng đã khiến người ta phải khiếp sợ rồi.”
Lăng Kiều Nhiên nghe thế cũng không đáp lại. Dù sao chuyện này cũng đâu liên quan đến cô? Đám danh giá vọng tộc đó cứ tiếp tục đấu đá với nhau vậy đi, đừng làm phiền người con gái xinh đẹp là cô đây kiếm tiền. Bọn họ cứ đấu đá, cô cứ việc xinh tươi như hoa, đâu dính dáng gì đến nhau?
Chỉ là có đánh chết cô cũng không ngờ, tên “chính thất” kia sau này khi bước vào đời cô lại biến nó thành một mớ hỗn độn. Làm cho muốn tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
oOo
Hà Thành hôm đó náo động khi đón tiếp vị thái tử của Mạc gia từ nước ngoài trở về.
“Tử Khiêm, cuối cùng con cũng về rồi.” Mạc Đình Phong, gia chủ hiện tại của Mạc gia nhìn con trai trước mặt mà không khỏi hoài niệm.
Dường như đôi mắt đỏ ấy đã trở thành một phần không thể thiếu, cả Mạc Tử Khiêm và mẹ anh ấy đều có một đôi mắt rất thu hút ánh nhìn.
Mạc Đình Phong nhìn anh. Đôi mắt kia làm ông nhớ lại người vợ quá cố kia, người phụ nữ giữ lấy trái tim ông cả đời. Chỉ tiếc là bọn họ có duyên không có nợ, chỉ tiếc là chiếc ghế phu nhân nhà họ Mạc không thể bỏ trống.
“Ba.” Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, Mạc Tử Khiêm chẳng biết nên đối mặt thế nào. Dù sao ông ta ngoại tình với người đàn bà khác là thật, nhưng ông ta yêu thương hai mẹ con cậu cũng là thật. Yêu hận đan xen, không phân rõ ràng.
“Tốt, về là tốt rồi, về là tốt rồi. Về rồi thì nhà họ Mạc sau này chính là của con, cả cái Mạc phủ hay bất kì sản nghiệp nào thuộc quyền sở hữu của ba cũng sẽ là của con.” Có lẽ là vì ân hận, vì nỗi niềm chưa nguôi đối với mẹ cậu nên Mạc Đình Phong luôn muốn cho anh những thứ tốt đẹp nhất.
Tưởng Kiều đứng từ đằng xa nghe thấy câu này, sự ghen ghét liền lộ rõ trên mặt. Rõ ràng Mạc Cẩn Nhạc cũng là con trai nhà họ Mạc nhưng chưa từng được đối xử như thế, làm một người mẹ, bà đương nhiên không chút cam lòng.
“Tử Khiêm, con cuối cùng cũng trở về.” Nhưng dù có bực tức khó chịu đến cỡ nào, bà cũng có thể làm gì khác sao? Có trách thì trách tính tình đứa con trai của bà lãnh đạm, không thể làm cho ba nó yêu thích đi.
“Dì.” Mạc Tử Khiêm cũng khiêm tốn đưa mắt nhìn, chỉ là trong mắt ngập tràn sự khinh rẻ. Khí chất vương giả được tôi luyện từ nhỏ làm cho cậu dù mặc trên người một bộ thường phục vẫn làm đối phương có phần nhún nhường.
“Con trở về rồi thì sau này đây chính là nhà của con.” Tưởng Kiều vẫn cố mang cho mình một chiếc mặt nạ nhân nghĩa mà nở một nụ cười.
“Ba, dì Tưởng, lần này tôi trở về là để đòi lại tất cả những gì thuộc về mẹ tôi. Một chút gia sản của Mạc gia này chẳng đủ để tôi để vào mắt. Các người hãy chống mắt lên nhìn cho kĩ, chính tay tôi sẽ phá nát cái sản nghiệp này.” Mạc Tử Khiêm chẳng kiên dè ai mà lên tiếng. Với anh, tình cảm với người ba đó chẳng có chút gì gọi là sâu nặng, trong trí óc đến năm hai mươi bảy tuổi này chỉ đọng lại những hình bóng của mẹ mà thôi.
oOo
Tối hôm đó, tại Tiếu Hà Quán, khu phố trụy lạc của Hà Thành, nơi các cậu ấm cô chiêu vào vùng tiền. Lăng Kiều Nhiên sau khi trở lại làm chú chim sẻ tự do liền tự thưởng cho mình một buổi tiệc bung xoã. Chỉ là buổi tiệc này mang yếu tố riêng tư một tí, riêng tư đến nỗi chỉ có mỗi mình cô.
“Cô em kia thân hình bốc lửa thật.”
“Mẹ nó, đừng có trèo cao, vừa nhìn đã biết là dạng tiểu thư có gia thế.”
“Tao cược với mày mười triệu, cô ta là gái làng chơi vào dụ dỗ mấy công tử nhà giàu.”
Mặc kệ lời đàm tiếu xung quanh, Lăng Kiều Nhiên vẫn ngồi đó mà nốc rượu. Từ ly này đến ly khác, chỉ là đầu óc cô càng uống lại càng tỉnh, có lẽ đây là diễm phúc của chính mình đi.
Bỗng rơi vào tầm mắt cô một người đàn ông. Anh ta trông rất đẹp, đẹp như tượng. Vẻ đẹp nam tính ấy đủ sức bẻ cong bất cứ ai dù là tiêu chuẩn cao nhất. Đặc biệt là đôi mắt đỏ như máu kia, trong vô cùng thu hút.
Có vẻ như anh ta cũng nhìn về phía cô, dù sao ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống này cũng khá là đặc biệt đi. Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, tên đàn ông đó chẳng phải là vị “chính thất” vừa được cô bàn luận lúc chiều sao?
Người nhà họ Mạc tên nào cũng không tốt, vừa tính đến việc bỏ đi thì phục vụ đem đến cho cô một ly rượu. Là loại rượu nhẹ, dành cho nữ, kèm theo một lời nhắn.
“Bé cưng, em làm ông đây cứng lên rồi.”
Đọc xong cô liền đưa ra một cảm nghĩ sâu sắc.
“Tên đàn ông thô tục, anh nên đi giao phối đến chết đi.”