Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát

Chương 9: Thương Vũ chết rồi, chị là Lam Tư Diệp, em gái của Lam Thiên Ân



“Đêm nay nhất định sẽ phát sốt. Cô Lăng đừng vì nóng nực trong người mà bám lấy Tử Khiêm nhà chúng tôi để hạ hoả nhé.”

Lời nói của Hạ Vãn Triều thật sự rất khó nghe, vô tình đã chọc vào niềm tự tôn của cô.

Bả vai vừa được người đàn ông trước mặt băng bó xong, một giây sau trên khuôn mặt của anh ta đã hằn đỏ một vệt bàn tay.

“Xem ra cậu Hạ có chút hiểu lầm. Tôi không phải loại phụ nữ lăng loàng mà cậu miêu tả.” Lăng Tiêu Nhiên dù lòng có chút khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười. Nụ cười một mực chế giễu tên đàn ông trước mặt.

Thương Vũ lúc này thấy tình thế không ổn liền tiến đến đỡ cô đứng lên.

“Cậu Hạ, cậu Mạc, bọn tôi có việc đi trước. Sau này không hẹn gặp lại.” Thương Vũ cố tình lơ đi người đàn ông ở phía cửa mà nhanh chóng đưa Lăng Tiêu Nhiên ra khỏi đây.

Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu cứ một mực dây dưa nhất định sẽ chuốt hoạ vào thân.

Vừa ra đến cửa, Lục Tô Thời từ lâu đã đứng đây đợi sẵn. Vốn tính sẽ giúp cô trở về, không ngờ vừa đưa tay ra liền bị một chữ “cút” cùng với đôi mắt sắc lạnh của cô làm điếng người.

“Lăng Tiêu Nhiên, cô lăn lại đây cho tôi.” Bỗng lúc này, Mạc Tử Khiêm nói từ trong nhà vọng ra.

Cô gái này quả thật có chút thú vị, thế nhưng tất cả chỉ có vậy. Dung túng quá cho một cô gái cũng không phải là một điều tốt. Nuôi một con thú cưng thì khi hư phải phạt, khi ngoan phải thưởng.

Thế nhưng Lăng Tiêu Nhiên vẫn mặc kệ mà một mực quay đầu không thèm nhìn lại.

“Con mẹ nó, lão Hạ, cậu đúng là báo mà. Thế mà lại để con mèo nhỏ nhà tôi tuột mất.”

(…)

Lăng Tiêu Nhiên và Thương Vũ ở cùng với nhau suốt mấy ngày liên tiếp. Chẳng biết vì sao nhưng dù cho Lục Tô Thời đã cố gắng tìm kiếm, như muốn đào ba tấc đất nơi Hà thành này vẫn không tìm ra được chổ ở hiện tại của bọn họ.

Lúc này, ở ngoài vùng ngoại ô có một căn biệt thự.

“Nhiên, em đúng là tài thật. Người tìm chúng ta nhiều như thế vậy mà vẫn không tìm ra.” Thương Vũ có chút cảm thán. Cô vừa gọt táo vừa nhìn cô gái trước mặt.

Xem ra em gái cô thật sự đã lớn, đã trờ thành người cô có thể dựa vào rồi.

“Ừ, Andrew làm hết đấy. Cậu ta vừa về nước nên em tìm cho cậu ta chút việc. Đám quân nhân đó giờ đây chắc đang đau đầu về tên ngoại quốc đó rồi.” Lăng Tiêu Nhiên vẫn thản nhiên thú nhận. Trước mặt các chị, cô chẳng hề có tý phòng bị. Dù sao bọn họ đều luôn sẵn sàng bảo vệ cô.

“Đúng rồi, mấy tin tức vài ngày trước là như thế nào vậy? Chị thấy bọn họ đều bêu xấu em, dạo này hay đi gây sự lắm sao?”

“Mấy chuyện vặt vãnh thôi, bọn họ đều điên khùng đến không chữa được cơ mà.” Có lẽ vì không muốn nhiều lời cho chuyện này nên Lăng Tiêu Nhiên chỉ đáp một cách hời hợt.

“Vài ngày sau em có show diễn đấy, người mẫu đại tài Cung Kiều Hân cũng đã được em mời tới. Chị Vũ, chị tham gia chứ?” Lúc này, Lăng Tiêu Nhiên mới bẻ lái câu chuyện sang qua một hướng khác.

“Em còn dụ được chị ấy cơ á? Giỏi đấy, lâu ngày không gặp đương nhiên phải đi chứ.” Thương Vũ nghe đến đây liền ngạc nhiên.

Cung Kiều Hân, người lớn nhất trong cả đám bọn họ, cũng là người duy nhất tìm lại được gia đình của mình.

Cung gia là một gia đình quyền quý nhiều đời. Vinh hoa phú quý sớm đã hưởng đủ, vậy mà năm đó vô tình làm lạc mất cô con gái cưng khiến họ cả dòng tộc chấn động.

Sau khi tìm trở về được liền cưng như trứng, hứng như hoa. Không tiếc bất cứ thứ gì chỉ cần cô ấy vui vẻ.

Sau đó Cung Kiều Hân liền tham gia giới giải trí rồi đường đường chính chính trở thành một nữ minh tinh nổi tiếng. Cuộc đời của cô ấy hệt như trong những cuốn tiểu thuyết thiếu nữ khiến con người ta say đắm.

Nhận được sự đáp ứng, Lăng Tiêu Nhiên không đáp lại mà nghiền ngẫm một số chuyện.

Nếu đúng như thời điểm ở kiếp trước, tại show thời trang này Thương Vũ chắc chắn sẽ bị tên họ Lục kia tóm được. Sau đó… không còn sau đó nữa, cô ấy bị đem về nhà riêng Lục Tô Thời liền cắt đứt tất thảy liên lạc với bọn cô. Chỉ biết sau đó một năm, cô ấy bị giết chết là do người nhà họ Lục.

“Chị Vũ, chị có muốn sống một cuộc đời bình thường. An an tĩnh tĩnh mà sống qua ngày không?” Lăng Tiêu Nhiên vừa nói, vừa giương đôi mắt nóng rực như vừa quyết định một chuyện gì đó quan trọng.

“Nhiên, em nói gì đấy?” Thương Vũ nghe đến đây có chút sững người. Khó tin nhìn người con gái trước mặt.

“Nếu chị muốn, em sẽ giúp chị, mọi người sẽ giúp chị. Chị từ bỏ thân phận cũ, bỏ hết tất thảy những gì có liên quan để phá kén trở thành một con người khác cũng không phải là một chuyện gì quá xấu đâu.” Lăng Tiêu Nhiên đưa ra ý kiến của mình.

Bọn họ lớn lên với nhau, nhìn thấy Thương Vũ suốt ngày phải xông pha mặt trận làm mấy chuyện nguy hiểm, các cô thật sự có chút không nỡ.

“Nhiên, em nghĩ đôi tay nhuốm đầy máu của chị muốn rửa liền có thể rửa sạch sao? Mọi thứ không đơn giản như em nghĩ, chị…”

“Chị không muốn?”

“Muốn…”

Không đợi Thương Vũ nói hết, Lăng Tiêu Nhiên đã lên tiếng. Dù sao cũng chẳng ai muốn trở thành người xấu, là con gái ai cũng thích hoa chứ chẳng thích súng.

Đã đến lúc Thương Vũ phải rủ bỏ quá khứ điêu tàn để viết một trang mới cho cuộc đời của mình.

Đây là bước đầu trong kế hoạch thay đổi quỹ đạo của cuộc đời cô. Sẽ chẳng ai phải chết, sẽ chẳng ai phải nguy hiểm vì cô cả.

“Được, từ nay Thương Vũ đã chết. Chị là Lam Tư Diệp, là con gái thứ hai của Lam gia, là em gái của Lam Thiên Ân”

“Thiên Ân? Không phải chứ, Nhiên em…” Thương Vũ có chút khó tin. Đó là nhân vật không phải dạng vừa, hơn thế nữa còn là người của Lam gia, rốt cuộc con bé này…

“Không sao, em tự có sắp xếp. Chị phải nhớ rõ lời em nói, Thương Vũ chết rồi, chị là Lam Tư Diệp, em gái của Lam Thiên Ân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.