“Tất cả mọi chuyện sau này thì cứ để sau này nói. Có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác.” Lăng Tiêu Nhiên vừa nói vừa nhâm nhi bữa tối của mình, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Cô út, đừng đùa thế nữa, tôi…” Andrew lúc này đã há hốc mồm kinh ngạc. Anh ta thật sự không ngờ cô nhóc ngày nào lại có can đảm làm loại chuyện này.
“Chị Hân, tiễn khách giúp em.”
Thế là Andrew đã bị đá ra ngoài. Đúng chính là đá ra ngoài theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
“Nhiên à, thật ra em…” Thương Vũ lúc này có chút đắn đo lên tiếng.
Cô biết cô em út của mình dạo này hoạt động đơn lẻ vô cùng nhiều, bên ngoài đã tồn tài không biết bao nhiêu thế lực. Thế nhưng có một số chuyện, cô ấy vẫn không dám đánh cược.
“Chị Vũ, chị yên tâm. Từ nhỏ mọi người đã bảo vệ em, em nhất định sẽ không để mọi người chịu thiệt.” Lăng Tiêu Nhiên dùng bữa xong liền đi lên phòng.
Cung Kiều Hân và Thương Vũ nhìn nhau mà chẳng biết làm thế nào. Trong đám bọn họ, cô nhỏ này có lẽ là người khó khống chế nhất, vốn đã cứng đầu mà còn máu liều nhiều vô cùng.
Lăng Kiều Nhiên lên đến phòng, vừa tắm xong liền ra ban công châm một điếu thuốc.
Nhường như từ lúc cô trở lại, cuộc đời xung quanh đã có vô vàn biến đổi. Cùng với Mạc Cẩn Nhạc ly hôn, có thể giúp được Thương Vũ tránh khỏi số phận của mình. Cũng chẳng biết tương lai phía trước rồi sẽ ra sao, vậy nhưng cô sẽ bảo vệ tất cả.
Bỗng cô nhìn thấy một đám người đang đứng lén la lén lút trước cửa biệt thự.
Lăng Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày. Gương mặt xinh đẹp nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc này không được hành động lỗ mãng.
Rõ ràng nơi đây đã chẳng còn an toàn nữa, đám người đó rốt cuộc là ai.
Lăng Tiêu Nhiên từ từ xuống lầu, Thương Vũ và Cung Kiều Hân vẫn còn ngồi đó.
“Em đi đâu đấy?”
“Ngoài kia có người, em đi đổ rác.” Lăng Tiêu Nhiên bình tĩnh, không nhanh không chậm mà đáp. Nếu như đứng đó suy nghĩ mãi thì vô cùng hại não, chi bằng đường đường chính chính ra ngoài.
Ngoài cổng, đám người mặt đồ đen kín từ đầu đến chân đang giả vờ đứng trò chuyện cùng nhau hút thuốc.
Lăng Kiều Nhiên tiến đến, mỉm cười chào hỏi một cái rồi không nhanh không chậm mà hạ gục từng tên một.
Ba bốn tên đàn ông lực lưỡng vậy mà được cô nhẹ nhàng đem vào nhà.
Cung Kiều Hân và Thương Vũ bước ra liền thấy cảnh này thì có chút ngoài ý muốn, ngạc nhiên mà nhướng mày.
“Ai đây?” Thương Vũ đi đến, một chân đá đá vào tên nằm dưới đất.
Bọn họ trùm đồ kín như thế chắc hẳn bên trong có dấu hiện nhận dạng nào đó đi.
Áo khoác một tên được cởi ra. Quả đúng không sai, trên cổ tay hắn được in hình một con rắn hổ màu đen.
“Nói đi, các cậu là người của ai?” Cung Kiều Hân cảm thấy chuyện này qủa thật có chút vấn đề nên cũng lên tiếng hỏi.
Bọn họ không đáp, cô Lăng cảm thấy có tra hỏi nữa cũng chỉ là tốn công vô ích. Cô liền bắt trói bọn họ lại rồi tiêm vào người chúng một liều an thần.
“Khuya rồi, mọi người ngủ trước đã. Bọn họ sẽ không thể trốn được, cứ để chúng ở đây.” Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng. Cô không bộc lộ rõ cảm xúc của mình, vậy nhưng ai cũng có thể thấy, cô đang vô cùng khó chịu.
Căn nhà này tạm thời không còn an toàn nữa, tốt nhất bọn họ nên cẩn thận hơn một chút.
(…)
Sáng hôm sau, lúc Lăng Tiêu Nhiên xuống sảnh thì đã thấy người kia ngồi an vị mà dùng bữa, đám người kia vẫn chưa tỉnh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Lăng Kiều Nhiên.
“Alo”
“Là tôi, đám thuộc hạ của tôi em bắt làm gì đấy? Muốn làm chị dâu của chúng sao?” Mạc Tử Khiêm đầu dây bên kia ngả ngớn tra hỏi.
Đám người hôm qua được bọn họ phái đi đã bặt vô âm tín, trợ lí báo lại rằng đám sâu bọ đó đã bị phát hiện và bắt giam.
Anh thật sự muốn biết phản ứng của con nhím nhỏ này khi biết được sự thật mọi chuyện.
“À, thì ra là người của anh sao? Mạc thiếu, rốt cuộc anh cần gì?” Lăng Tiêu Nhiên cười khẽ, chỉ là có chết cô cũng chẳng ngờ người đứng sau lại là anh ta.
Đêm qua cô đã được cấp dưới cung cấp, biểu tượng con rắn đen chính là dấu hiệu của một tổ chức vi pháp.
Bọn họ giết người, cướp của, làm đủ thứ mọi chuyện nhưng vẫn thong dong ngoài vòng pháp luật là bởi mỗi lần thu được hàng, bọn họ đều giao kẻ xấu cho cảnh sát.
Bọn họ nếu nói là người tốt cũng không đúng, nhưng người xấu cũng chẳng thể chấp nhận.
Nói tóm lại chính là tên nằm trung gian. Gây thù với tất cả mọi người.
“Cảm thấy một đứa con gái như em ở nơi biệt thự hoang vắng đó không an toàn lắm, nên tôi cố ý phái người qua đó bảo vệ em. Ai mà có ngờ lại bị em phát hiện rồi bắt giữ cơ chứ.” Mạc Tử Khiêm vẫn rất trơn tru mà đưa ra ý kiến của mình.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Lăng Tiêu Nhiên đã không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện xàm xí như thế nữa.
“Đền bù tổn thất cho tôi, Song Kiệt Luân ngày kia có một bữa tiệc. Ngày hôm đó em đi với tôi đi?”
“Được.”