Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2297



Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung trên thân hình gầy yếu của cô, muốn cô đưa ra một lời giải thích.

Trên thực tế, thứ mà giới truyền thông muốn căn bản không phải là lời giải thích, cũng không phải muốn đòi lại sự công bằng cho người mẹ kia. Bọn họ sinh ra là để đưa tin, càng giật gân càng tốt.

“Cô Minh Tâm, xin hỏi anh Gia Huy đâu? Người mẹ kia khàn cả giọng lên án tố cáo là anh ấy tàn nhãn giết người, vì sao lại là cô ra mặt làm sáng tỏ chứ? Là bởi vì anh ấy chột dạ không dám đối mặt với truyền thông và cảnh sát đúng không?”

“Xin hỏi sau khi mọi chuyện bại lộ, các người có thương lượng với cảnh sát không? Các người có thẳng thắn nhận tội về vụ án này không?”

“Minh Tâm, con của cô mất đi, loại tâm trạng này tất cả mọi người đều có thể thấu hiểu, nhưng các người lại đi cướp đoạt đứa con của người khác. Trên đời này còn có công lý không?”

“Bình thường các người vẫn thường xuyên làm từ thiện, vậy mà giờ lại làm ra hành động của bọn giặc cướp, còn tước đoạt một mạng người. Xin cho mọi người một lời giải thích!”

Một loạt micro màu đen đung đưa trước mắt, ai ai cũng hung hăng hùng hổ.

Nếu là trước kia thì cô đã sớm sợ hãi và run rẩy, đứng ngồi không yên từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay, cô biết mình không thể ngã, một khi ngã xuống thì Cố Gia Huy phải làm sao đây?

Vì người mình yêu, bản thân cô phải càng thêm kiên cường và dũng cảm mới đúng.

Cô cầm micro, đứng dậy và đi đến trước mặt truyền thông.

Khương Tuấn sợ có bạo động nên muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị Hứa Minh Tâm cản lại.

Đúng lúc này, bên ngoài có người ném chai nước khoáng lên, la hét giết người thì phải đền mạng.

Nước trong đó không nhiều lắm, va trúng người cũng không đau nhưng khiến ai nhìn vào cũng thấy hả hê.

Đám phóng viên nhịn cười, cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

€ô hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng như được phủ một màn sương lạnh lẽo.

Cô cầm lấy micro, giọng nói vang vọng khắp cả hiện trường.

“Khương Tuấn, cho bảo vệ bắt lấy người đó, lát nữa đi làm biên bản sau”

“Sao tội phạm giết người như cô lại kiêu ngạo thế chứ?”

Người đó giận dữ quát lên, những người còn lại cũng đồng thanh nói theo.

Một tội phạm giết người nên bị người ném rau thối, trứng thối vào mặt. Nhưng Hứa Minh Tâm lại không thừa nhận chuyện này.

“Nếu tôi phạm pháp thì tự có chế tài luật pháp! Tại sao cô lại thể hiện thù hận cá nhân ở đây? Nói khó nghe là tôi cũng không có hại người nhà cô nên cô không có quyền lên án tôi!

Cô thể hiện thù hận cá nhân chỉ để chính mình được xả giận, vì sao tôi phải thừa nhận?”

“Hơn nữa cảnh sát chỉ kêu chúng tôi hợp tác phối hợp điều tra chứ không định tội, các người công khai tuyên bố chúng tôi là hung thủ giết người, là người giành đứa bé, các người dựa vào cái gì mà định tội cho tôi?”

“Đám người cầm micro chính là người làm truyền thông, đám người cầm điện thoại di động hay máy tính chính là anh hùng bàn phím sao? Các người có thể thay mặt luật pháp à?

Tôi và anh ấy quang minh lỗi lạc chưa từng làm chuyện gì, tại sao phải trả giá vì hành vi của các người?”

Mỗi một chữ cô nói ra đều khiến mọi người kinh sợ.

Chẳng ai nghĩ tới bên trong thân thể yếu đuối của Hứa Minh Tâm lại chứa đựng lực lượng lớn như vậy.

Cô không nghĩ tới vốn là buổi họp báo chiếu mạng lại bị âm thầm đưa lên màn hình led lớn nhất ở quảng trường.

Trên quảng trường vây đầy người, mỗi một người đều ngửa cổ nhìn Hứa Minh Tâm ứng đối buổi họp báo đó như thế nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.