Cố Gia Huy vội vàng đi tới đỡ ông, anh phát hiện ông cực kỳ gầy.
“Phó Minh Tước, rốt cuộc anh đã làm gì bố tôi?”
“Tôi không làm gì cả”
“Vậy sao ông ấy lại thành ra thế này?”
“Khụ khụ, không liên qua đến cậu ấy, bố rất khỏe, bố chỉ mệt mỏi” Cố Đình Sâm ra mặt nói chuyện giúp Phó Minh Tước khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
“Chàng trai, cậu về đi”
Ông xua tay thúc giục Phó Minh Tước rời đi, sợ Cố Gia Huy gây phiền phức cho anh ta.
Anh ta gật đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Minh Tâm.
Mà cô lại rũ mắt xuống vội vã tránh đi.
Đời này cô không muốn gặp lại Phó Minh Tước nữa.
Anh ta là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, anh ta cũng là đao phủ gián tiếp hại chết con cô!
Phó Minh Tước thu lại ánh mắt, ánh mắt trở nên máu lạnh vô tình, anh ta lên xe rời đi.
“Bố, rốt cuộc bố sao vậy?”
“Khụ khụ, bố không sao, dẫn Thanh Viên tới phòng bố, bố muốn làm quen với nó.”
“Thanh Viên?” Cố Gia Huy càng ngày càng không hiểu nổi ông cụ.
Ông cụ dường như đã già đi rất nhiều tuổi, không còn sức mở miệng nói chuyện nữa, nhưng một khi nhắc tới Thanh Viên, hai mắt mờ đục của ông cụ lại như phát sáng.
Cố Gia Huy không hỏi thăm gì nhiều, chỉ dắt cậu ta qua đó.
Cố Đình Sâm nằm trên giường, ông không còn sức đứng dậy nữa, Thanh Viên đứng bên cạnh giường giương đôi mắt tò mò nhìn ông. Ánh mắt cậu ta dần dần dời sang đống đồ ăn vặt để trên bàn, trong mắt lóe lên tia khát vọng, nhưng tại một nơi xa lạ khiến cậu ta có chút dè dặt và cẩn thận.
Cố Đình Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, ông nở nụ cười hiền lành: “Muốn ăn à?” Thanh Viên gật đầu, nhưng một giây sau lại lắc đầu nguầy nguậy.
“Không muốn ăn sao?” “Muốn ăn, nhưng mà Minh Tâm nói không được tùy tiện ăn đồ của người khác, vậy là không lễ phép” “Cậu đúng là một đứa nhỏ nghe lời, nhưng mà những đạo.
lý này không phải nên do bố mẹ của cậu dạy sao? Sao cậu lại nói là nghe Minh Tâm nói?” “Bởi vì..” Cậu ta xoắn xuýt các ngón tay, cuối cùng vẫn nói ra sự thậ mẹ tôi không thích tôi, nên họ chưa bao giờ dạy cho tôi những điều đó, bọn họ chỉ biết đánh tôi mắng tôi thôi.
Chỉ có Minh Tâm và anh cả đối xử tốt với tôi nhất, cho tôi ăn ngon, cho tôi quần áo mới, còn dạy tôi biết rất nhiều thứ nữa” “Cậu còn nhớ họ tên đầy đủ của mình không? Cậu tên là Thanh Viên, vậy họ của cậu là gì?” “Họ… họ là cái gì?” “Anh cả cậu gọi là Phó Minh Tước, vậy cậu chắc là Phó Thanh Viên, mẹ cậu đặt cho cậu cái tên này, là đang oán hận ai đây? Mọi chuyện thành ra nông nỗi này, sao có thể đổ oán hận lên đầu cậu chứ?” Cố Đình Sâm thở dài khe khẽ, ông cũng không biết quyết định năm đó của mình là đúng hay sai nữa.