Sau khi mạnh ai nấy ăn tối xong, tự dẹp rửa xong xuôi rồi thì cả hai định gặp mặt nhau tại phòng khách để bàn chuyện hợp đồng, nhưng nào ngờ vừa ra tới phòng khách đã có một vị khách không mời mà đến, đúng lúc cùng bước vào.
“Trùng hợp nhỉ? Hai vợ chồng vừa mới ăn tối xong à, có còn dư xíu nào không cho bổn thiếu gia đây ăn ké với.”
“Chả thấy ai xin ăn trực mà xưng vương xưng bá như cậu.”
Chu Chí Viễn hờ hững bỏ lại một câu thì ung dung đút tay vào túi quần, chân bước về sofa ngồi xuống.
Lâm Nhã Tịnh nhìn người đàn ông vừa mới đến này, lục lọi trong trí nhớ một hồi cũng xác định được nam nhân này chính là Dương Đình Quân, anh em tốt, bạn bè chí cốt của Chu Chí Viễn mà cô đã gặp qua trong lễ cưới.
Khẽ cười chào hỏi Dương Đình Quân một cái theo phép lịch sự xong thì Lâm Nhã Tịnh cũng đi đến sofa nhưng mà là ngồi ở một vị trí riêng biệt với Chu Chí Viễn, Dương Đình Quân cũng thong thả theo sau.
“Cơ mà tôi hỏi thật, nhà cậu có gì ăn không? Chứ tối qua đi mấy tăng tới sáng mới về rồi lại lăn đùng ra ngủ, ngủ dậy thì thấy nhớ cậu quá nên chạy sang thăm luôn, chưa kịp ăn uống gì cả.”
Dương Đình Quân nhe răng cười nịnh, mưu mô được ăn ké vẫn chưa từng từ bỏ.
“Không! Vừa ăn xong, thức ăn thừa đem bỏ cả rồi. Lát nữa cậu ra ngoài ăn đi.”
Chu Chí Viễn thẳng thừng tuyên bố, làm ai đó nghệch mặt thất vọng ra, thầm than thở:
“Chờ chút nữa thì đói chết mất.”
Nhìn điệu bộ như trẻ con của Dương Đình Quân mà Lâm Nhã Tịnh không khỏi buồn cười. Cô chưa từng gặp qua nam nhân nào lại đáng yêu như thế này, mà lại còn là một thiếu gia giàu có nữa cơ chứ.
“Anh ăn mì tôm không? Tôi nấu cho một gói ăn đỡ đói trước, rồi lát nữa ăn thêm sau. Chứ bây giờ trong nhà hết thức ăn thật rồi, cả đồ sống cũng không còn để nấu nữa.”
“Được được! Nhưng mà có làm phiền em không?”
“Chút chuyện nhỏ á mà! Anh ngồi nói chuyện với Chí Viễn đi, chờ tôi chút nha!”
“Cảm ơn em nhá!”
Dương Đình Quân nhìn theo Lâm Nhã Tịnh đã rời đi mà cười còn nói lời cảm ơn vọng theo, ánh mắt nam nhân cảm kích vô cùng.
“Chả hiểu nổi cuộc sống của cậu thế nào.”
Chu Chí Viễn không hài lòng mà phê phán một câu, bấy giờ mới thu hút ánh mắt của Dương Đình Quân.
“Thì ngày đi làm, tối đi bay, tửu sắc quay quanh, cuộc sống tự do tự tại, thoải mái biết là bao nhiêu. Ai như cậu, suốt ngày cắm đầu vào công việc rồi lại về nhà, rủ đi xả stress cũng không đi, gái không thích, rượu cũng không mê, đúng là vô vị.”
“Thì cậu hướng ngoại quen rồi nên thấy đó là niềm vui, tôi thì hướng nội nên phải thế chứ sao.”
“Cổ lổ sỉ thì có chứ ở đó mà hướng nội. Không hiểu sao tôi lại làm bạn với cậu hơn 20 năm qua được luôn, giờ nghĩ lại mới thấy mình thật là siêu phàm.”
“Vớ vẩn. Rốt cuộc tới đây là vì chuyện gì?”
Bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa của Dương Đình Quân, Chu Chí Viễn thờ ơ chuyển sang chủ đề khác, rồi thì thong thả thưởng trà giải nhiệt.
“Ờ xém tí thì quên mất. Vũ Thiên Hi có gửi cho cậu thứ này, là quà cưới gì đó mà tôi quên mất tới giờ mới nhớ nên vội sang đây đưa cho cậu nè.”
Dương Đình Quân không ngại ngần ném về phía Chu Chí Viễn một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, cũng may người đàn ông ấy nhanh nhạy nên dễ dàng bắt lấy một cách dễ dàng.
“Tôi đoán chắc là nhẫn rồi. Nhưng mà không hiểu sao Vũ Thiên Hi lại vội vàng sang Pháp như vậy, đến tiệc cưới của người yêu mà còn không tham dự. Đúng là khó hiểu.”
“Ăn nói hàm hồ.”
Chu Chí Viễn trầm giọng khẽ mắng Dương Đình Quân một câu xong thì ném lại chiếc hộp lên bàn, chẳng thèm mở ra xem.
“Cái gì hàm hồ? Mà sao cậu không mở ra xem, là quà cưới đấy! Biết đâu bên trong là kim cương đá quý gì đó thì sao?”
“Ai là người yêu của cô ta, bớt ăn nói linh tinh lại đi.”
Bị mắng lần hai, Dương Đình Quân đã có vẻ hơi bị quê nên nét mặt cũng trở nên thiếu mất tự nhiên.
“Không thích thì thôi, làm gì căng.”
“Tới rồi tới rồi, mì tôm nóng hổi vừa thổi vừa ăn!”
Đúng lúc bầu không khí đang ngột ngạt thì Lâm Nhã Tịnh mang theo một nguồn năng lượng vui vẻ quay trở ra cùng với bát mì bốc khói nghi ngút trên tay.
“Anh ăn đi, thử xem mùi vị có khác với mì tôm bình thường không. Còn một cái trứng duy nhất tôi khuyến mãi thêm cho anh luôn đó.”
Đặt bát mì tỏa hương thơm lừng xuống trước mặt người đàn ông đang trong cơn đói kia xong, Lâm Nhã Tịnh cười nói vui vẻ, sau đó ngồi vào vị trí gần với Chu Chí Viễn, háo hức chờ xem nhận xét của Dương Đình Quân.
“Wow, vừa thơm lại còn hấp dẫn nữa! Tiểu Tịnh, cảm ơn em nha! Anh ăn ngay đây, đói quá rồi.”
Còn gì hạnh phúc bằng khi đang trong cơn đói mà có người dâng đồ ăn lên tới tận mặt thế này. Dương Đình Quân đã vô cùng phấn khích, nói xong liền tiến hành ăn ngay và luôn.
Hai người đối diện lặng lẽ nhìn con “ma đói” kia không ngừng ăn một cách ngon lành.
Không biết mì có ngon hay không mà Dương Đình Quân say sưa ăn trong tâm thế vô cùng thưởng thức, đến cả người xưa nay cực kỳ ghét mì tôm như Chu Chí Viễn cũng cảm thấy tò mò.
“Này, anh có muốn ăn không?”
Thấy người đàn ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào Dương Đình Quân đang ăn nên là Lâm Nhã Tịnh liền nghiêng người về phía Chu Chí Viễn, khẽ hỏi anh một câu.
Thế nhưng cô lại nhận được thái độ lạnh nhạt và ánh mắt hết sức thờ ơ của đối phương.
“Trong mì tôm không có dinh dưỡng, cũng không có lợi cho sức khỏe, nên nó không thuộc trong danh sách thực đơn của tôi và cũng là món ăn tôi ghét nhất.”
Và với một câu trả lời là một màn lý giải về bài học dinh dưỡng của người đàn ông thì càng khiến cô nàng tuột mood. Cô bĩu môi một cái, trong lòng thầm nghĩ:
“Không tốt cho sức khỏe mà bà đây lớn được chừng này à! Có khi tôi ăn mì còn nhiều hơn anh ăn cơm nữa chứ ở đó mà chê khen…hừm.”