Do bất ngờ bị trọng lực kéo mạnh xuống lại không nằm trong tư thế phòng bị trước nên người đàn ông đã theo đà mà ngã xuống người Lâm Nhã Tịnh.
Phần thân trên của cả hai vô tình va chạm vào nhau, khiến anh bất ngờ phải trợn to mắt lên vì kinh ngạc, nơi con tim bé bổng vô thức đập mạnh liên hồi.
“Ở đây có ma… Đừng bỏ tôi một mình nha, tôi sợ lắm…”
Lâm Nhã Tịnh cứ ôm lấy cánh tay của người đàn ông như đang trấn giữ báu vật. Đôi mắt biếc long lanh vẫn khép chặt không chịu mở ra, đôi môi anh đào từ khuôn miệng nhỏ nhắn chỉ nhỏ nhẹ thầm thì một vời lời nỉ non bên tai Chu Chí Viễn.
Bấy giờ Chu Chí Viễn thật không biết cô gái này là bất tỉnh thật hay đang giả vờ để lợi dụng anh đây?
“Chậc chậc… Sao mùi hương tình ái tự nhiên lại nồng nàn thế này nhỉ?”
Chứng kiến cảnh tượng quá sức gần gũi giữa Chu Chí Viễn và một cô gái là chuyện mà trước nay người bạn thân như Dương Đình Quân chưa từng nhìn thấy. Giờ có cơ hội chứng kiến tận mắt thì trong lòng anh cảm thấy hả hê vô cùng. Tự dưng cảm thấy bản thân đã làm ra một việc gì đó rất tốt, rất có ích cho người anh em của mình.
Còn ai đó bị trêu thì liền nổi giận. Anh dứt khoát đứng dậy, còn mạnh bạo rút tay ra khỏi vòng tay của Lâm Nhã Tịnh khiến cô giật mình. Nhưng khi vừa mở mắt ra, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh là Chu Chí Viễn thì cô nàng lại bật người ngồi dậy một cách nhanh chóng, không ngại ngần liền dang tay ôm lấy nam nhân ấy vào lòng, và bắt đầu một màn khóc lóc nỉ non với dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
“Cái đồ khó ưa này, tôi đã nói là nhà anh có ma rồi mà…hic… Nó vừa xuất hiện đòi lấy mạng của tôi kìa…huhu…”
Vừa ôm, cô nàng vừa khóc, nước mắt nước mũi cứ chảy ra dính tèm lem vào áo sơ mi của người đàn ông, anh nhìn thấy thôi mà đã nhăn mày, cau mặt, ngay lập tức liền đẩy Lâm Nhã Tịnh ra xa.
“Ma đâu mà ma. Là cái tên tiểu tử thối này dọa cô đấy. Đã nhát gan rồi còn bày đặt xem phim ma, phiền phức chết đi được.”
Cáu gắt lớn tiếng xong, người đàn ông mang theo gương mặt đầy vạch đen đi thẳng lên lầu, anh cứ nhìn xuống áo sơ mi bị dính nước mắt nước mũi của Lâm Nhã Tịnh mà càng thêm bực bội.
Là một người ưa sạch sẽ, trước nay làm gì có cô gái nào được chạm vào anh ngoại trừ cái đêm bị chuốc thuốc rồi làm liều ấy. Vậy mà nay lại có người dám để cái thứ bẩn như nước mũi dính vào áo thì đó chắc hẳn đã là một chuyện gì đó rất kinh khủng đối với riêng anh.
“Sao tự nhiên lại mắng người ta, còn nổi giận nữa. Tôi có làm cái gì anh đâu cái đồ khó ưa kia…”
Khi không bị mắng oan ức đương nhiên là Lâm Nhã Tịnh đã sửng người ra và thôi luôn việc khóc lóc. Cô mở to mắt lên nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy mà trong lòng ấm ức vô cùng.
Từ đầu tới cuối chỉ riêng mỗi Dương Đình Quân là lẳng lặng đứng phía sau che miệng cười khúc khích như vừa được xem xong một trích đoạn hài tình cảm.
Bấy giờ khi Lâm Nhã Tịnh suy nghĩ lại những gì Chu Chí Viễn nói thì cô mới nhận định lại được mọi chuyện và bắt đầu chuyển tầm mắt quay lại phía sau lưng, giương đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dương Đình Quân, cơ thể mảnh mai cũng bắt đầu rời khỏi sofa để đứng dậy, chân bước từng bước thật chậm về phía người đàn ông duy nhất còn ở lại.
“Hóa ra là do anh bày trò làm tôi sợ để anh ta có cơ hội mắng tôi.”
Trạng thái này của Lâm Nhã Tịnh đã khiến nam nhân đang cười kia vội dập tắt nụ cười trên môi, thay vào đó là sắc thái dè dặt, cứ cô tới một bước thì anh lại lùi một bước, môi miệng bắt đầu lắp bắp.
“Tiểu…Tiểu Tịnh…Anh…anh không có cố ý đâu…Anh…anh xin lỗi mà…”
Là một cô nàng có cá tính mạnh, dĩ nhiên Lâm Nhã Tịnh sẽ không phải nao núng trước bất cứ ai, miễn là cô không sai trái. Cho dù đó có là thiếu gia giàu có như Dương Đình Quân.
“Dương thiếu gia, ANH CHỌC CHẦM NGƯỜI RỒIII…”
*Bụp.*
Sau tiếng hét chói tai của người con gái là một nắm đấm đã trực tiếp giáng thẳng vào mắt của người đàn ông, khiến anh ta kêu gào trong đau đớn.
“Tiểu Tịnh… Em đánh anh thật hả, đánh thế này thì còn gì là nhan sắc của anh nữa đây…”
Nghe tiếng hét lớn, Chu Chí Viễn vừa thay xong quần áo lại phải vội vàng chạy xuống vì không thể nào yên tâm về hai con người này.
Anh cứ lo Dương Đình Quân sẽ bắt nạt Lâm Nhã Tịnh, nhưng có lẽ là anh biết mình đã lo lắng dư thừa vì khi xuống tới nơi nhìn thấy Dương Đình Quân đang lấy tay che bên mắt trái, còn Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu cười đắc chí thì anh đã hiểu ai mới là kẻ cần được lo lắng ngay lúc này.
“Chu Chí Viễn, vợ cậu đánh tôi!”
Vừa nhìn thấy Chu Chí Viễn thì Dương Đình Quân đã lập tức mắng vốn, Lâm Nhã Tịnh cũng quay lại nhưng là giương ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội nhìn anh.
“Con người tôi có ân sẽ trả, có thù ắt báo. Ai kêu bạn anh dọa tôi ngất xỉu trước làm gì, một cú đấm như vậy là còn quá nhẹ rồi đó.”
Không những không sợ mà Lâm Nhã Tịnh còn dõng dạc tuyên bố hình phạt dành cho Dương Đình Quân là thích đáng. Nói xong cô còn nghiễm nhiên quay trở lại sofa tiếp tục xem nốt bộ phim còn đang dang dở.
Hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau, Chu Chí Viễn nhún vai tỏ vẻ đồng tình với Lâm Nhã Tịnh rồi cũng đi qua sofa ngồi xuống, để lại Dương Đình Quân trợn to mắt nhìn theo vì tức, vì không thể tin nổi người anh em của mình vậy mà lại không nói tiếng nào bênh vực mình.
“Viễn, ý cậu vậy là sao đây? Vợ, à không, người của cậu đánh tôi đó!”
“Thì cậu cũng nghe rồi đó. Có thù ắt trả, nghiệp này là do cậu tự tay gieo xuống nên hậu quả tự thân gánh lấy là đúng rồi còn kêu la gì nữa.”
Cứ nghĩ cố gắng cứu vớt cú chót để vớt vát lại được chút mặt mũi, nhưng nào ngờ Dương Đình Quân anh lại bị người bạn tốt tiếp tục dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt. Ấm ức này anh có muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
“Được! Hai người hay lắm, hùa nhau ức hiếp bổn thiếu gia. Vậy thì bổn thiếu gia ăn vạ ở đây luôn, đến khi nào mắt hết bầm, hết đau thì mới rời đi. Để coi ai thiệt thòi, ai phiền phức thì biết. Hừm…”
“Cứ tự nhiên, dù sao tôi cũng không có ở nhà cả ngày!”
Chu Chí Viễn hờ hững buông lơ một câu nói sau cùng thì đứng dậy, đi về phía người anh em của mình, vỗ vỗ vai anh ta vài cái rồi mới thật sự rời đi.
Bấy giờ Lâm Nhã Tịnh cũng quay lại nhìn Dương Đình Quân, miệng cười thật tươi kèm lời nói:
“Hoan nghênh Dương gia ở lại!”