Nghe nhắc tới tên mình, Triệu Liên Hân càng thêm run sợ. Cô cũng muốn quỳ xuống van xin nhưng nhìn thấy mọi người xung quanh đang đứng nhìn thì lại do dự không muốn hạ mình. Nhưng phía người đàn ông thì lại chẳng kiên nhẫn được bao lâu.
“Xem ra cô không biết điều bằng bạn của cô rồi!”
“Chu tổng, người muốn đánh vợ anh là Tần Ái Nghi chứ không phải tôi. Tất cả mọi chuyện đều không hề liên quan gì tới tôi, đúng không tiểu Tịnh?”
Đúng là bạn thân, nhưng mà là thân ai nấy lo. Đụng chuyện mới biết ai bạn, ai là bè. Lúc vinh quang thì chị chị em em, miếng bánh cũng chia hai. Còn lúc sa cơ lỡ vận rồi thì họa ai nấy gánh, giờ thì Tần Ái Nghi mới ngỡ ngàng nhận ra bộ mặt thật của người bạn thân lâu năm.
“Triệu Liên Hân, mày đúng là cái thứ không ra gì. Chính mày là người khởi xướng mọi chuyện mà giờ lại nói không liên quan là sao? Vừa rồi ai đã nói Lâm Nhã Tịnh có mùi của ăn mày, con không phải là lời lẽ được phát ra từ miệng của mày sao Triệu Liên Hân?”
Với sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, Tần Ái Nghi đã đứng dậy không tiếc lời chất vấn Triệu Liên Hân, nhưng đối phương cũng không phải hạng dễ bắt nạt nên chẳng ngại miệng đối chất.
“Nhưng người bắt Lâm Nhã Tịnh phải phục vụ là mày, xem Lâm Nhã Tịnh là nhân viên quèn bán hàng thuê là mày, người muốn đánh cô ta cũng là mày. Những chuyện đó liên quan gì tới tao?”
“Được, hay cho câu hỏi liên quan gì tới mày. Vậy thì tao cho mày biết thế nào mới là không liên quan nè.”
*Chát, chát.*
“Tần Ái Nghi, mày dám đánh tao hả?”
*Chát, chát.*
“Mẹ kiếp, hôm nay tao nhất định cho mày một bài học nhớ đời về cái tội bán đứng bạn bè.”
Thế rồi hai cô gái cùng hội cùng thuyền bỗng dưng lại lao vào đánh nhau. Chẳng biết là thật hay đang diễn nhưng mỗi một cú đánh của họ đều rất mạnh, không ngại túm tóc, quật ngã đối phương, đánh đến đầu bù tóc rối vẫn không dừng lại.
“Để họ tự tàn sát lẫn nhau đi, chúng ta về thôi!”
Trong lúc này Lâm Nhã Tịnh lại khẽ nói với người đàn ông bên cạnh mình một câu. Thật sự mà nói thì cô chẳng có nhã hứng đứng đây nhìn màn đấu đá của hai người bọn họ.
“Nhưng em còn chưa chọn được bộ nào mà?”
“Em mặc gì cũng được, anh tự quyết định đi ha!”
Nói xong, không cần biết Chu Chí Viễn có đồng ý hay không thì Lâm Nhã Tịnh đã trực tiếp rời đi, để lại một mình người đàn ông dõi mắt nhìn theo, sau đó anh lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhất nhìn về phía hai cô gái vẫn còn đang đánh đấm nhau gần đó.
Dĩ nhiên anh sẽ không xen vào, và anh cũng sẽ rời đi theo sau cô gái của mình. Nhưng trước khi đi anh lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, rất nhanh sau đầu dây bên kia đã truyền tới tín hiệu có người trả lời:
[Chu tổng, có gì sai bảo?]
“Sáng ngày mai tôi muốn thấy tin tức hai Tập đoàn Tần thị và Triệu gia phá sản, nằm ngay trang đầu.”
Động vào ai chứ đừng động vào người của Chu Chí Viễn. Nếu không muốn tán gia bại sản, thân bại danh liệt!
—————-
Vốn cứ tưởng đi mua sắm trong vui vẻ, nhân cơ hội được nới gần khoảng cách với nhau hơn. Nào ngờ giữa đường lại nhảy ra hai con kì đà cản mũi còn gây rối làm hại chẳng mua được gì lại phải mang theo tâm trạng chẳng tốt đẹp quay trở về nhà.
Vừa về đến nhà thì Lâm Nhã Tịnh đã đi thẳng lên phòng, đóng kín cửa. Suốt một đoạn đường dài ngồi trên xe cô không nói gì dẫu chỉ là một từ, cô như vậy nên tâm trạng của Chu Chí Viễn cũng ảnh hưởng theo.
Người con gái mang theo bầu tâm sự ra ban công đứng. Trời vẫn nắng gắt gao, nhưng những cơn gió mùa thu ập tới như thể giúp cô xoa dịu nỗi lòng một phần nào đó.
Cô buồn không phải vì những lời lẽ sỉ vả của Tần Ái Nghi và Triệu Liên Hân. Mà cô đang nghĩ đến thân phận thấp kém của bản thân, chỉ sánh bước với anh trên một đoạn đường rất ngắn đã gây ra không ít phiền toái cho anh. Thân thế nghèo hèn của cô rồi sẽ ảnh hưởng đến địa vị cao sang của anh. Cô cũng muốn vui vẻ đi bên anh, nhưng nhìn lại ánh mắt khinh thường mà mọi người dành cho mình thì lại trở nên tự ti, mặc cảm.
Thời gian sau này cô phải làm sao đây? Tiếp tục ở lại đây giả vờ vô tâm vô tình hay tìm cách ra đi để trốn tránh tình yêu của anh?
Làm vợ của anh, cô nào xứng!
“Vẫn còn buồn vì chuyện vừa rồi sao?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông bất ngờ truyền tới khiến Lâm Nhã Tịnh thoáng giật mình, vội quay lại nhìn thì đã thấy Chu Chí Viễn đứng phía sau, thấy cô, anh đã khẽ mỉm cười.
“Không có. Nhưng sao anh lại vào đây, cũng không gõ cửa luôn! Tôi thấy anh càng ngày càng mất lịch sự rồi đó.”
Dù tâm trạng có tệ đến mức nào đi chăng nữa thì cô cũng không muốn để ai nhìn thấy, nên bất cứ lúc nào, đối với ai cũng tỏ ra tràn đầy năng lượng.
“Anh có gõ nha, gõ mấy lần luôn nhưng em có nghe đâu. Sợ em làm chuyện gì dại dột nên anh tự ý đi vào luôn.”
Chu Chí Viễn giương ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội trông đáng yêu vô đối đến nổi Lâm Nhã Tịnh cũng phải nén cười.
“Tôi làm sao mà phải làm chuyện dại dột. Suy nghĩ vớ vẩn.”
“Thì anh thấy từ trung tâm về tới giờ em có nói tiếng nào đâu. Sợ em buồn rồi làm liều.”
“Tôi không có phải loại người yếu đuối bị người ta nói này nói kia rồi suy nghĩ bi quan đâu. Có ngu mới đi tự sát vì những lời lẽ của thiên hạ.”
Lâm Nhã Tịnh chu môi lên mà đáp trả. Nhìn cô vui tươi lại như thường thì Chu Chí Viễn cũng nhẹ lòng, cũng vui theo.
“Vậy thì tốt. Thế bây giờ chắc là có tâm trạng thử quần áo rồi đúng không?”
Vừa nói người đàn ông vừa khoác tay qua vai cô gái, hành động thân mật này lại khiến Lâm Nhã Tịnh bất giác đỏ mặt.
Và cô nào dễ dàng cho anh tự ý phóng túng như thế nên đã nhanh chóng lấy cái tay của nam nhân ấy ra khỏi vai mình rồi mới hỏi:
“Thử quần áo gì? Lúc nãy đâu có chọn được bộ nào?”
“Không chọn được ở đó thì chọn ở nhà. Anh sai người mang tới vài chục bộ cho em chọn, nếu không vừa ý thì lại mang thêm cái khác tới. Khi nào em chọn được thì thôi, với cả chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu tóc cũng đang trên đường tới rồi. Em chuẩn bị đi, anh xuống bảo họ mang quần áo lên cho em chọn.”
Một loạt câu nói của người đàn ông đã đưa Lâm Nhã Tịnh đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác. Anh vậy mà lại muốn chuyển cả cái trung tâm thời trang về nhà cho cô tha hồ chọn lựa ư? Nam nhân này có cần bá đạo đến thế không?
“Vậy nha, anh xuống gọi họ mang trang phục lên cho em.”
Nói xong Chu Chí Viễn đã cười một cái rất tươi rồi mới quay lưng đi, nhưng sau đó lại lần nữa quay lại khẽ nói vào tai cô thêm một câu:
“Đừng xưng tôi với anh nữa! Xưng bằng em như lúc ra ngoài đi, bà xã nhỏ!”