Tập đoàn Chu thị…
Trong căn phòng Chủ tịch bấy giờ đang mang một không khí tĩnh lặng đến mức tạo cho người khác cảm giác bí bách, căng thẳng mỗi khi đặt chân vào.
Chỉ riêng một mình Chu Hoàng Yên lại quá đỗi quen thuộc với điều này, ông càng không phải sợ điều gì mà phải dè dặt.
Vẫn trong phong thái trầm tĩnh như mọi lúc, ông bước vào căn phòng quyền lực ấy với tâm thế ung dung, tự tại, điềm nhiên ngồi vào bàn trà, tự tay rót cho bản thân một ly sau đó nhâm nhi nhẹ nhàng từng chút rồi mới cất lời:
“Chuyện hôn ước ba đã bàn bạc với Vũ Thiên Ân xong xuôi cả rồi. Con xem sắp xếp thời gian để đưa tiểu Hi đi chụp ảnh cưới đi.”
Người đàn ông ngồi bên bàn làm việc từ lâu đã nhận ra sự xuất hiện của Chu Hoàng Yên, nhưng anh vẫn lẳng lặng ngồi đó, không màn đến sự có mặt của ông, nhưng anh vẫn trầm giọng đáp lời:
“Hình như con chưa từng nói sẽ đồng ý lấy Vũ Thiên Hi làm vợ, ba tự sắp xếp vậy ba thay con làm chú rể luôn đi.”
“Chu Chí Viễn, mày ăn nói vậy mà nghe được à? Đúng là chả ra cái thể thống gì.”
Chỉ với một câu nói nhẹ nhàng thôi, ấy vậy mà lại khiến Chu Hoàng Yên nổi giận, ông đặt mạnh tách trà trên tay lên bàn, trừng trừng ánh mắt không hài lòng nhìn về phía Chu Chí Viễn, nhưng thái độ của anh thì vẫn dửng dưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Trước giờ chuyện gì ba cũng tự ý sắp đặt. Lần này cũng như vậy, nhưng thời thế đã khác rồi ba à! Con đã nói cả đời này sẽ chỉ có duy nhất một người vợ là Lâm Nhã Tịnh. Còn Vũ Thiên Hi, nếu ba thích như vậy thì ba nạp cô ta làm thiếp đi, con không ngại gọi một tiếng dì đâu.”
“Mày…”
“Con biết ba cũng không làm được điều đó đâu. Chứ nếu được thì 18 năm qua ba đâu có cô đơn một mình như thế. Ba một lòng chung tình với mẹ, vậy thì riêng mặt này là con giống ba nhất rồi còn gì.”
Chu Hoàng Yên còn chưa kịp nói gì vì bị chọc tức thì Chu Chí Viễn lại bồi tiếp thêm vài câu, còn có cả một nụ cười nửa miệng nhạt nhẽo khi dứt lời, khiến Chu Hoàng Yên tức đến mức hô hấp sắp sửa không thông.
“Mày…mày dám ăn nói xấc xược như thế à?”
“Cái này là ba ép con.”
Nam nhân tiêu sái điềm nhiên nhún vai, cất giọng trả lời một cách nhẹ tênh.
Lần này Chu Hoàng Yên đã thật sự bị chọc giận đến mức tái phái bệnh tim. Ông cứ trừng mắt nhìn người đàn ông, nhưng tay phải lại ôm lấy ngực trái mà thở gấp. Lời ông muốn nói ra cũng bị cơn tức giận làm cho nghẹn cứng ở cổ họng.
Nhận thấy tình hình không ổn, Chu Chí Viễn mới vội vàng chạy tới thì Chu Hoàng Yên đã ngất lịm.
“Ba…ba…”
– —————
Bệnh viện H…
Nhận được tin báo Chu Hoàng Yên phải cấp cứu vì bệnh tim tái phát, Dương Đình Quân và Vũ Thiên Hi liền tức tốc chạy vào bệnh viện.
Cả hai không hẹn nhưng lại tới cùng lúc, vừa đến trước phòng bệnh đặc biệt thì đã nhìn thấy Chu Chí Viễn trầm mặc ngồi bên ngoài.
“Viễn, bác trai thế nào rồi?”
“Anh Viễn, ba không sao chứ?”
Cùng lúc nhận được hai câu hỏi, nhưng người đàn ông căn bản chỉ nghe lọt tai mỗi câu hỏi của Dương Đình Quân, nên cả một ánh mắt dành cho người phụ nữ cũng không hề có.
“Hiện tại thì ổn rồi.”
“Vậy sao cậu không vào trong với ông ấy mà lại ngồi đây?”
“Ông ấy không muốn gặp tôi. Vả lại tôi vào đó không khéo lại chọc giận ông ấy.”
Chu Chí Viễn điềm đạm đáp lời xong thì đứng dậy, ung dung đút tay vào túi quần. Từ đầu tới cuối vẫn xem Vũ Thiên Hi như không khí không hề tồn tại trong tầm mắt.
“Có phải anh phản đối hôn sự của chúng ta nên mới khiến ba tức giận tới mức tái phát bệnh tim đúng không?”
Vũ Thiên Hi nhíu mày, nghiêm giọng chất vấn người đàn ông, dáng vẻ thích tạo nét của cô vô tình lại khiến nam nhân ấy càng thêm chán ghét.
“Chuyện của tôi, cô có tư cách quản sao?”
Không nhìn thì thôi, nhưng tới lúc nhìn thì thứ mà Vũ Thiên Hi nhận được chỉ là một ánh mắt sắc lạnh, đầy sự ghét bỏ từ người đàn ông ấy, điều đó ngay lập tức khiến cô trở nên e dè, ánh mắt nao núng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em…em…”
Trong khi Vũ Thiên Hi còn đang ngập ngừng nói chưa xong câu nào thì Chu Chí Viễn đã thản nhiên rời đi, thấy vậy Dương Đình Quân cũng nhanh chóng đi theo sau, để lại một mình người phụ nữ ngỡ ngàng đến đơ cả cơ mặt, chỉ biết trơ mắt nhìn theo, trong lòng không ngừng hậm hực.
“Chu Chí Viễn, anh được lắm. Anh càng không muốn thì tôi càng phải có anh cho bằng được, anh cứ chờ đó mà coi.”
– —————
“Viễn, chờ đã…”
Chu Chí Viễn vừa mở khóa xe ô tô thì đã nghe thấy giọng Dương Đình Quân từ phía sau vọng tới, nên anh cũng tạm thời không mở cửa xe nữa mà lại đứng tựa lưng vào chiếc xế hộp của mình, chờ đợi nam nhân ấy đến gần hơn thì anh mới lên tiếng:
“Nếu là vì chuyện hôn sự thì tôi không muốn nghe.”
“Cậu cương quyết từ chối sao? Bác trai cũng bị cậu chọc giận tới mức bệnh tim tái phát rồi, nếu cậu vẫn không nhường một bước tôi chỉ sợ mối quan hệ của hai người sẽ rạn nứt mất.”
“Trước giờ tôi nhường nhiều rồi, lần này để ông ấy nhường tôi một lần đi. Tính ra tôi vẫn còn thiệt thòi hơn nhiều đấy chứ.”
Người đàn ông khẽ cười nhạt. Dĩ nhiên trong thâm tâm anh đã cương quyết sẽ không thỏa hiệp trước vấn đề này. Vì anh không cho phép bản thân trở thành một kẻ phụ bạc.
“Viễn à, ba cậu có bệnh trong người đấy. Cậu không được làm liều như thế đâu, dù sao thì tiểu Tịnh cũng…”
Mới nói được một nửa thì Dương Đình Quân đã nhận được ánh mắt sắc bén như dao của nam nhân đối diện nên liền lập tức ngậm miệng lại, đến nửa từ cũng không dám nói ra thêm.
“À ờ thì… Tôi không có ý đó, tôi chỉ lo cho sức khỏe của bác trai thôi. Cả cậu nữa, nhỡ chẳng may xảy ra bất trắc gì thì có hối hận cũng không kịp đâu.”
“Chuyện tôi làm, tôi tự chịu trách nhiệm. Không cần cậu lo.”
Lạnh nhạt bỏ lại một câu xong, Chu Chí Viễn liền lên xe rời đi ngay, không để Dương Đình Quân kịp nói thêm lời nào, vậy nên anh chỉ biết dõi ánh mắt không hề an lòng nhìn theo.
“Không yêu thì thôi mà yêu rồi thì mất cả lí trí. Tôi mà không lo được thì cũng chả có nhiều lời làm gì đâu.”