Một buổi lễ đính hôn được tổ chức trước sự chứng kiến và thành tâm chúc mừng từ tất cả những quan khách đến tham dự, cuối cùng cũng được diễn ra một cách suôn sẻ, đúng như ý muốn của người phụ nữ.
Tiệc vừa tàn, khách khứa lần lượt ra về cũng là lúc Linh Lan quay trở ra sau xuyên suốt nhiều giờ ôm toilet vì những cơn đau bụng liên tục hoành hành khiến cô đứng ngồi không yên.
Vừa ló mặt ra ngoài cô đã giật mình khi bắt gặp Thuần Tố Ni đứng trước cửa toilet chờ sẵn với gương mặt lạnh tựa như băng.
“Quản lý…em xin lỗi, không hiểu sao tự dưng em lại đau bụng quá chừng nên phải ôm cái toilet suốt mấy tiếng qua. Em biết em mới vào làm mà như vậy là không được, nhưng mà cái này là em bị rơi vào thế khó chứ không phải trốn việc đâu. Chị rộng lượng có thể xem như hôm nay em xin nghỉ bệnh có được không?”
Trong khi cô gái đang khép nép cúi đầu với biểu cảm hối lỗi trước sự thiếu chuyên nghiệp trong công việc của mình thì phía đối diện Thuần Tố Ni đã bật cười.
“Tôi đến để hỏi thăm cô thế nào chứ không có ý trách phạt. Nhưng mà nhìn sắc mặt của cô bây giờ chắc là ổn rồi đúng không?”
Bấy giờ người con gái mới thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa trút được một nỗi lo nặng nề xuống khỏi bả vai, cô ngẩng mặt lên nhìn Thuần Tố Ni, miệng nhỏ mỉm cười, ríu rít cất lời:
“Vậy mà chị cứ hầm hầm làm em cứ tưởng…”
“Cô tưởng cái gì?”
“Dạ không có gì ạ! Giờ em ổn rồi, để em xuống phụ mọi người thu dọn bữa tiệc nha!”
Linh Lan cười tươi một cái sau đó định nhanh chân bước đi nhưng đã bị Thuần Tố Ni níu lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Thiên Kim Nô
2. Thư Tỏ Tình
3. Chiết Ánh Trăng
4. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
=====================================
“Khoan đã! Chị có việc này giao cho em.”
“Việc gì vậy chị? Trông nét mặt chị có vẻ nghiêm trọng nha…”
“Em còn nhớ căn phòng 209 lúc nãy chị kêu em mang rượu lên đó không?”
“Dạ có, nhưng mà lúc em mang rượu tới thì trong phòng không có ai hết. Có vấn đề gì hả chị?”
“Ừm, khách trên đó muốn ăn mì gói. Nhưng mà hôm nay khách sạn được bao trọn rồi nên đầu bếp không có đi làm. Chỉ có tiếp tân với đội phục vụ bên nhà hàng chúng ta thôi, cứ tưởng đâu tiệc tàn rồi là xong việc nhưng khổ nỗi lại có một vị khách trong bữa tiệc đặt phòng ở lại. Giờ ngoài phòng tân hôn của chú rể và cô dâu ra thì 209 là phòng duy nhất có khách qua đêm. Mà vấn đề ở đây là vị khách đó ăn gì không ăn lại đòi ăn mì tôm mới khổ chứ. Nếu đặt ở ngoài thì lúc thức ăn đến đây là hết ngon rồi, cho nên…”
“Cho nên ý chị là kêu em xuống bếp nấu cho vị khách đó một phần mì đúng không?”
“Đúng vậy!”
Thấy Thuần Tố Ni cứ nói dong dài mãi cũng không đi vào trọng tâm vấn đề nên Linh Lan liền giúp cô đi thẳng vào mục tiêu cần triển khai.
“Tưởng chuyện gì khó chứ cái đó thì dễ mà. Chị để đó em làm cho.”
“Vậy giao cho em nha, phục vụ cho vị khách đó xong thì em có thể về được rồi, vì đến 9 giờ tối là có nhân viên trong khách sạn trở lại với công việc, nên không cần tới chúng ta nữa.”
“Vâng ạ! Chị làm việc của chị đi, còn vị khách đó cứ để em lo cho!”
“Ừm, vậy chị đi trước!”
Thuần Tố Ni để lại cho Linh Lan một nụ cười nhã nhặn rồi mới rời đi. Sau đó cô gái ấy cũng nhanh chóng tìm lối vào phòng bếp để tiến hành nấu mì theo yêu cầu của vị khách bí ẩn.
Cùng lúc này tại căn phòng 209, chỉ tồn tại một chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng tạt qua lớp cửa kính ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ.
Bên chiếc ghế sofa sang trọng bấy giờ là hình ảnh của một người đàn ông mang vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, anh đang ngồi tựa lưng vào thành ghế, để gương mặt tiêu sái của một kẻ say xỉn đối mặt với trần nhà, đôi mi tâm nặng nhọc khép hờ như đã ngủ.
Ánh sáng yếu ớt vô tình khắc họa vào khuôn mặt nam nhân đẹp không góc chết, anh như một mỹ nam khí chất ngút trời, chỉ bằng gương mặt nam thần đã khiến biết bao trái tim thiếu nữ phải tan chảy, ấy vậy mà lúc này chiếc áo sơ mi trắng trên người anh lại được mở hẳn ba cúc trên, để lộ ra vòm ngực săn chắc, ẩn hiện sau lớp áo, tạo nên hình ảnh lôi cuốn không cưỡng được.
*Cốc cốc cốc…*
Không gian vốn dĩ đang tĩnh lặng, lại chợt vang lên âm thanh từ phía cửa phòng, thế nhưng người đàn ông vẫn không hề phản ứng, vì anh biết rằng cửa phòng chỉ đang khép hờ.
Mãi đến vài giây sau thì cánh cửa ấy dường như đã được ai đó đẩy vào, sau đó là từng tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào mỗi lúc một gần.
“Đừng bật đèn.”
Cô gái chỉ vừa chạm tay vào công tắc điện thì đã nghe thấy giọng nói trầm khàn được phát ra từ cổ họng của một người đàn ông. Nghe vậy cô cũng không dám làm trái ý, mặc dù trong lòng đang có chút lo sợ nhưng cô vẫn tiếp tục bước vào sâu bên trong, đến khi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông bên sofa thì mới nhỏ nhẹ cất lời:
“Tôi mang thức ăn lên cho anh đây ạ! Do thấy cửa không có đóng kín, mà gõ cửa cũng không được hồi âm nên mới t…”
“Đặt xuống đó đi.”
Không đợi cô gái nói hết câu thì người đàn ông đã lạnh nhạt chen ngang. Thấy nam nhân này lạnh lùng như vậy cô cũng không dám nhiều lời nên nhanh chóng đặt khay thức ăn gồm mì và trà lên bàn, sau đó quay trở lại vị trí ban đầu đứng yên ngay ngắn.
*Phù…*
Người đàn ông bất giác thở ra một hơi dài, cũng từ đó mà mùi rượu nồng nặc tỏa ra xộc thẳng vào cánh mũi cô gái khiến cô khẽ nhăn mặt vì mùi hương khó chịu. Nhưng khi thấy nam nhân ấy đã ngồi dậy thì cô lập tức giãn các cơ mặt ra, để gương mặt trở về trạng thái tự nhiên nhất, tránh làm khách hàng không vui.
Thế nhưng ngược lại khi thấy cô gái vẫn còn đứng mãi ở đó thì người đàn ông đã cau mày, anh giương đôi mắt vô cảm nhìn về phía cô, vốn định lạnh giọng lên tiếng đuổi đi thì nào ngờ khi mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, anh đã trở nên ngây dại.
“Tiểu Tịnh…”