“Hả?”
Trịnh Thư Ý đứng im nhìn chằm chằm Thời Yến, cố gắng nhớ lại, “Vậy… là trước đó nữa hả anh?”
Cô đảo mắt, tự lẩm bẩm một mình, “Chắc là hồi đại học nhỉ? Không thể sớm hơn được, em vào đại học mới đến Giang Thành.”
Thời Yến xua tay với cô.
Trịnh Thư Ý hoàn hồn, “Sao thế anh?”
“Em về đi.”
Thời Yến nâng cửa kính xe lên, ra vẻ đuổi người.
Trịnh Thư Ý chặn cửa lại hỏi tới cùng, “Anh nói cho em biết đi mà, em không nhớ nổi.”
Nghe thấy câu “không nhớ nổi” kia, Thời Yến bỗng thấy đúng là buồn cười khi anh tự dưng nhắc lại chuyện này.
Anh gỡ từng ngón tay của Trịnh Thư Ý ra khỏi cửa xe.
“Nhớ không ra thì đừng nhớ nữa.”
…
Mặc dù Thời Yến không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, nhưng Trịnh Thư Ý cứ canh cánh trong lòng trong suốt quãng đường về nhà, lúc ngồi trêи giường vẫn tiếp tục suy nghĩ thật lâu.
Cô nghĩ, nếu cô đã từng gặp Thời Yến thì nhất định cô sẽ không quên.
Nhưng Thời Yến không chịu nói cho cô biết, mà cô lại không có cách nào cạy miệng anh.
Trịnh Thư Ý ngả người lên giường, nhìn đăm đăm lên trần nhà, ngọn đèn chùm phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến những hạt bụi li khiêu vũ ở bên trong.
Cô nhìn một lát, khóe môi bỗng chốc cong lên, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Phòng bếp Trịnh Thư Ý mặc dù được chuẩn bị đầy đủ thiết bị, nhưng cô rất ít khi nấu cơm, trong tủ lạnh chỉ có thức ăn nhanh, túi gạo đặt trong tủ chứa đồ còn chưa mở ra.
Không biết vì sao mà từ sau khi từ bệnh viện trở về, Trịnh Thư Ý cảm thấy dường như bệnh tình của mình đột nhiên đã khỏe hơn rất nhiều.
Cơn sốt đã hạ từ lúc nào, cả người cũng trở nên thoải mái hơi, một chén cháo trắng không nêm gia vị cô cũng có thể ăn một cách ngon lành.
Sau bữa ăn, Trịnh Thư Ý đi vòng vòng quanh phòng khách một lát, thậm chí cô còn cảm thấy mình có thể đi làm ngay lập tức.
Nhưng mà…
Trịnh Thư Ý ngồi xuống sofa duỗi chân ra, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
Cô chỉ muốn nằm ở nhà nghỉ ngơi, không phải suy nghĩ nhiều, phải như vậy mới không uổng phí bầu không khí mát mẻ sau mưa ngày hôm nay.
…
Rất nhanh đã đến năm giờ, Tần Thời Nguyệt gửi tin nhắn đến: Chị đỡ hơn chưa?
Trịnh Thư Ý trở mình, bắt chéo chân trả lời tin nhắn của Tần Thời Nguyệt.
Trịnh Thư Ý: Chị khỏe rồi.
Trịnh Thư Ý: Hôm nay cám ơn em nhé.
Tần Thời Nguyệt: Hả?
Tần Thời Nguyệt: Cám ơn em chuyện gì?
Trịnh Thư Ý: Không có gì, cám ơn em đã quan tâm đến chị.
Tần Thời Nguyệt: Chị khách sáo quá, chị đang làm gì thế?
Trịnh Thư Ý: Không làm gì hết, đang nghỉ ngơi một lát.
Tần Thời Nguyệt: Thế khi nào chị giúp em đây?
Trịnh Thư Ý chợt nhớ ra chuyện cô nhóc từng nói lúc trước, vội vàng mở danh bạ tìm tên Dụ Du.
Ngay khi ngón tay khẽ lướt xuống, trong đầu cô bỗng nhớ ra một chuyện, cả người cứng đờ.
Ặc, mấy ngày trước cô nghĩ cả đời này mình và Thời Yến sẽ không gặp nhau nữa, cho nên đã hủy kết bạn với anh.
Thế thì chuyện mà hôm nay anh nhắc ở trêи xe chẳng lẽ là chuyện này ư?
Không, chắc chắn là không phải đâu.
Chỉ khi anh chủ động nhắn tin cho cô mới phát hiện ra mình bị hủy kết bạn.
Mà nếu như anh phát hiện thật, thế thì sao anh lại có thể bình tĩnh nhắc chuyện này với cô.
Trịnh Thư Ý vừa an ủi bản thân vừa chột dạ cắn cắn ngón tay.
Trịnh Thư Ý: Em gửi Wechat cậu út em sang cho chị trước đã.
Tần Thời Nguyệt:???
Tần Thời Nguyệt: Không phải chị có rồi ư?
Trịnh Thư Ý: À, chị lỡ tay xóa lộn mất rồi.
Tần Thời Nguyệt: Chị, em đâu phải con nít ba tuổi, làm sao tin mấy lời này. [Mỉm cười]
Tần Thời Nguyệt: Chị uống say cỡ nào mới có thể xóa lộn người chứ.
Trịnh Thư Ý: Em đừng hỏi nữa.
Tần Thời Nguyệt nghe lời không hỏi nữa, ngoan ngoãn gửi Wechat của Thời Yến sang.
Vì đơn phương hủy kết bạn cho nên không cần phải chờ xác nhận, sau khi Trịnh Thư Ý bấm vào nút “thêm vào danh bạ”, Thời Yến lại quay trở về danh sách bạn tốt của cô.
Ngoại trừ không còn lịch sử trò chuyện ra thì mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn khung chat trống trơn, Trịnh Thư Ý lại cảm thấy khó chịu.
Suy nghĩ một lát, Trịnh Thư Ý dè dặt gửi sang một nhãn dán.
Trịnh Thư Ý: Ngẩn người.GIF
Không ngờ Thời Yến lại trả lời rất nhanh.
Nhưng vẫn là phong cách lạnh lùng như trước.
Thời Yến: Em rảnh lắm à?
Trịnh Thư Ý:…
Trịnh Thư Ý: Em không rảnh, em đang suy nghĩ nghiêm túc một chuyện, muốn hỏi anh đây.
Thời Yến: Em nói đi.
Cô cầm điện thoại, giống như một nữ sinh vừa mới biết yêu, khóe miệng cong cong, gõ từng chữ một.
Trịnh Thư Ý: Mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì thế?
Cô không hẳn nghiêm túc hỏi chuyện này.
Trịnh Thư Ý biết, anh có hơi thích mình.
Nhưng khi chờ đợi anh trả lời lại, trong lòng cô vẫn mang theo chút mong chờ.
Vài phút sau, bên kia mới có động tĩnh.
Thời Yến: Điềm đạm.
Trịnh Thư Ý: “…”
Thời Yến: Đoan trang.
Trịnh Thư Ý: “…”
Thời Yến: Nghiêm túc.
Trịnh Thư Ý: “…”
Vài giây sau, Trịnh Thư Ý mặt không đổi sắc gõ chữ gửi sang.
Trịnh Thư Ý: Phóng viên xuất sắc của tạp chí Kinh tế và Tài chính, tính tình điềm đạm, chuyên ngành đoan trang, hành văn nghiêm túc.
Trịnh Thư Ý: Em thấy mẫu người lý tưởng của anh chính là em đó.
Thời Yến: Thật ư?
Trịnh Thư Ý không hiểu tự dưng anh lại giở tính thế này là có ý gì.
Ngay sau đó, Thời Yến gửi mấy ảnh chụp lại màn hình sang.
Trịnh Thư Ý không có lịch sử trò chuyện, nhưng anh có.
Tấm thứ nhất là ảnh chụp màn hình Trịnh Thư Ý gửi liên tiếp năm meme.
Trong tấm ảnh chụp màn hình thứ hai:
Trịnh Thư Ý: Ngày âm u của Mạc Văn Úy, Ngày nắng của Châu Kiệt Luân, Ngày mưa của Tôn Yến Tư, cũng không bằng được trò chuyện cùng anh.
*Tất cả các bài hát 阴天, 晴天, 雨天, và “trò chuyện” 聊天 đều có chữ 天, Trịnh Thư Ý đang chơi chữ.
Trong tấm ảnh chụp màn hình thứ ba:
Trịnh Thư Ý: Anh thích uống nước không?
Thời Yến: Bình thường.
Trịnh Thư Ý: Thế thì anh đã thích 70% con người em rồi.
Trong tấm ảnh chụp màn hình thứ tư:
Trịnh Thư Ý: Anh biết kéo đàn violin không?
Thời Yến: Không.
Trịnh Thư Ý: Thế sao anh lại khiến cõi lòng* em xao động?
*心弦: Hán Việt là tâm huyền, huyền trong dây đàn.
Thời Yến:…
Tấm ảnh chụp màn hình thứ năm:
Trịnh Thư Ý: Trời ơi, hình như lúc nãy có động đất ấy, anh có cảm nhận được không?
Thời Yến:?
Trịnh Thư Ý: À, hóa ra không phải động đất, mà là trái tim em đang nhảy nhót mỗi khi nhớ đến anh.
Thời Yến: Im miệng.
Tấm ảnh chụp màn hình thứ sáu:
Trịnh Thư Ý: Em thấy anh gần như đã hoàn hảo rồi, duy chỉ có một thiếu sót thôi.
Thời Yến:?
Trịnh Thư Ý: Thiếu em á.
Thời Yến: Trịnh Thư Ý, đến bệnh viện kiểm tra lại đầu óc đi.
Nhìn mấy tấm ảnh chụp màn hình này, Trịnh Thư Ý như hít thở không thông.
Da đầu cô tê dại giống như đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trêи đó, ngón chân quặp xuống sàn nhà như sắp đào lên được một căn hộ ba phòng chính, hai phòng khách luôn rồi.
Gần một tháng không liên lạc với nhau, cùng Thời Yến ầm ĩ không vui một thời gian, cô đã từng đắm chìm trong tâm trạng nặng nề bi quan, nên đã quên mất cách thức ở cùng nhau lúc trước.
Lúc trước, cô… cô nói thế ư?
Mấy câu thả thính mẫu ở trêи mạng này hại người ghê gớm!
Trịnh Thư Ý: Dừng tay!
Trịnh Thư Ý: Anh đừng gửi nữa.
Đáng tiếc, Thời Yến làm như không thấy, từng tấm từng tấm ảnh chụp màn hình liên tiếp được gửi tới.
Mấy tin này không cần anh tốn công tìm kiếm, tiện tay lướt một cái là có ngay.
Đến khi mười mấy tấm ảnh chụp màn hình được gửi sang cho cô, Trịnh Thư Ý đã không chịu nổi nữa.
Trịnh Thư Ý: TC!!!
Thời Yến cuối cùng cũng dừng lại.
Thời Yến: Sao?
Trịnh Thư Ý: Nếu mà anh cứ tiếp tục gửi nữa, ngày mai anh sẽ thấy tin đầu đề là một cô gái trẻ xinh đẹp đã nhảy lầu tự tử đấy.
Thời Yến: Không xem thử em điềm tĩnh, đoan trang, nghiêm túc thế nào hả?
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô ngả người lên ghế sofa, vùi mặt vào gối, chẳng muốn nhìn điện thoại nữa.
Chẳng nói chuyện nổi nữa rồi.
Chờ mãi mà không thấy Trịnh Thư Ý trả lời lại, Thời Yến biết cô bị anh chọc quê rồi.
Anh cười cười, rõ ràng là mình đang bận, nhưng cũng ráng gửi sang vài chữ nhạt nhẽo: Em đang làm gì thế?
Vừa gửi tin nhắn đi, Trần Thịnh bước vào văn phòng, ra hiệu chỉ tay ra bên ngoài với Thời Yến.
Thời Yến đặt điện thoại xuống, đi sang phòng họp.
Khách hàng của Minh Dự Vân Sang dạo gần đây tăng vọt, trung tâm dữ liệu ban đầu không thể gánh được báo cáo tăng trưởng nghiệp vụ, nhưng nếu tự mở rộng IDC rất cần chi phí xây dựng và phí bảo trì rất cao.
Trải qua bao cuộc thảo luận của nhiều cấp quản lý, mọi người nhất trí cho rằng, phương án tối ưu nhất trong thời kỳ hiện nay chính là hợp tác trực tiếp với các công ty chuyên nghiệp, để xây dựng nền tảng điện toán đám mây tiên tiến nhất hiện nay.
Hạng mục của Minh Dự Vân Sang như một cái bánh nướng thơm ngon, vì thế có rất nhiều công ty giải pháp tài chính đang tranh nhau đấu thầu.
Tuần này, ba công ty đấu thầu cuối cùng đến đây để thuyết trình giải pháp của họ.
Đến hôm nay, đại diện của công ty cuối cùng cũng đến.
Tài liệu in sẵn đã được đặt theo thứ tự ở trêи bàn chữ U, trêи màn hình chiếu xuất hiện giao diện hiển thị khái niệm trực quan hóa.
Nhạc Tinh Châu đứng trước máy tính, đang cho chạy thử phần trình chiếu lần cuối.
Tay anh ta có hơi run.
“Anh Hồng.” Nhạc Tinh Châu nhìn lướt nhóm nhân viên của Minh Dự trong phòng họp, nói: “Em… lát nữa lỡ em thuyết trình không tốt…”
“Tự tin lên!”
“Anh Hồng” là lãnh đạo của Nhạc Tinh Châu, anh ta vỗ lên vai Nhạc Tinh Châu rồi nói, “Cậu là nồng cốt trong hạng mục lần này, đã chuẩn bị lâu như thế sao có thể thuyết trình không tốt được chứ. Cậu đừng lo lắng quá, tuy là Minh Dự Vân Sang, nhưng cậu cứ xem đây giống như mấy công ty chúng ta đã từng hợp tác, cứ bình tĩnh là được.”
Nhạc Tinh Châu có thể bình tĩnh được mới là lạ ấy.
Lúc trước anh ta chủ động muốn tham gia vào hạng mục này cũng là vì Tần Nhạc Chi, lúc ấy anh ta đang chuẩn bị phô trương thực lực của mình trước mặt “cậu út”.
Nhưng không ai ngờ tới, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hạng mục lúc trước mình cố gắng tranh giành, bây giờ anh ta lại chỉ muốn làm lính đào ngũ.
Không chờ Nhạc Tinh Châu trả lời lại, cửa phòng họp bỗng nhiên được mở ra.
Nhạc Tinh Châu vô thức quay sang nhìn, Thời Yến thong dong bước vào, sau lưng anh còn có vài người đàn ông và phụ nữ mặc âu phục nối đuôi nhau đi theo vào phòng.
Trong phòng họp bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hẳn.
Nhạc Tinh Châu có cảm giác bầu không khí xung quanh như đang dồn hết về phía mình.
Thời Yến không thèm chớp mắt, đi thẳng đến vị trí đầu tiên của bàn hình chữ U, lúc ngồi xuống, ánh mắt anh đảo sang Nhạc Tinh Châu, không có một giây phút nào dừng lại, giống như từ trước đến giờ anh chưa từng gặp người ngày.
Đây vốn dĩ là cảnh tượng mà Nhạc Tinh Châu mong đợi nhất. Nhưng không biết vì sao, anh ta lại có cảm giác bị khinh bỉ như bị giẫm vào đống tro bụi.
…
Từ khi Thời Yến bước vào phòng họp, các nhân viên vốn dĩ đang đứng trong phòng họp đều lui ra ngoài, sau đó chính là “sân nhà” của Nhạc Tinh Châu.
Thời Yến dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn người đang đứng trước màn hình chiếu.
Cho dù là lúc bình thường thì ánh mắt của Thời Yến cũng rất đáng sợ, huống chi trong lòng Nhạc Tinh Châu đang có quỷ.
Chưa đầy hai mươi phút, mồ hôi chảy dọc trêи thái dương của anh ta hiện rõ dưới ánh đèn. Hơn nữa, nội dung thuyết trình vốn dĩ đã thuộc nằm lòng mà bây giờ anh ta lại nói lắp không ngừng, liên tục phạm lỗi.
Ngay cả cậu nhân viên phụ trách âm thanh và hình ảnh ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Những người còn lại thì vội vàng quay đầu quan sát phản ứng của Thời Yến.
Tuy nhiên anh lại không hề nổi giận như bọn họ nghĩ.
Anh chỉ bình tĩnh nhìn Nhạc Tinh Châu, suy nghĩ như đã bay đến chỗ khác.
– – Dân gian hay còn gọi là thất thần.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Thời Yến thất thần trong những trường hợp thế này.
Trong phút chốc, bọn họ chẳng biết đây là may mắn hay là bất hạnh của Nhạc Tinh Châu nữa.
Mấy phút sau.
Khi Nhạc Tinh Châu nói sai số liệu lần thứ ba, bên dưới bỗng nhiên vang lên tiếng bút đặt lên bàn.
Âm thanh rất khẽ, nhưng mọi người trong phòng họp đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Nhạc Tinh Châu như chim sợ cành cong, đột nhiên không nói thành lời, căng thẳng nhìn Thời Yến.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh ta, Thời Yến gập tài liệu trước mặt lại, đứng dậy bước ra ngoài mà không thèm để lại lời nào.
Những người khác cũng lục tục đứng dậy, tựa như khi đến, đi theo anh rời khỏi phòng họp.
Ngay cả tiếng kéo ghế cũng bị tấm thảm dày nuốt chửng, trong phòng họp yên tĩnh đến mức như đang bật chế độ im lặng.
Nhạc Tinh Châu trơ mắt nhìn từng người từng người của Minh Dự Vân Sang có trật tự đi ra khỏi phòng.
Bọn họ không nói gì, cũng không hề lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nhưng cơn nhục nhã vô hình kiểu này, càng khiến anh ta khó chịu gấp trăm ngàn lần so với việc chỉ thẳng mặt anh ta mà mắng.
…
Thời Yến trở lại phòng làm việc, cảm xúc trêи mặt mới dần lộ ra.
Anh đứng trước cửa sổ sát sàn, nhất thời không biết nên cười hay nên giận.
Hôm nay, khi Nhạc Tinh Châu liên tiếp mắc lỗi trêи bục, anh lại nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên anh và Trịnh Thư Ý gặp nhau.
Tuy có hơi xấu hổ khi nói ra, nhưng không thể không thừa nhận một điều rằng, anh đã từng ghen tỵ với người đàn ông này.
Anh không nhớ rõ hôm đó là ngày nào, vốn dĩ đó chỉ là một ngày bình thường. Hôm ấy, trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm của Giang Thành có tổ chức lễ trao giải bản tin Kinh tế và Tài chính lần thứ tư, bên tổ chức là công ty vừa mới thành lập của bạn anh.
Ngày ấy Thời Yến vừa hay đang rảnh, bất chợt có hứng, anh tìm đại một chỗ ngồi vắng vẻ liền ngồi xuống.
Những tràng pháo tay mở màn cho lễ trao giải vang lên, dưới ánh đèn, MC cất giọng trong trẻo gọi tên người chiến thắng của giải Nhân vật đặc biệt của năm.
Bài báo Cuộc chiến tiền tệ của Chu Hưng Quốc đã đánh thẳng trúng vào điểm nhạy cảm của thị trường với độ chính xác của nó, khiến cái tên Trịnh Thư Ý xuất hiện nhanh chóng và thường xuyên bên tai của những đồng nghiệp trong giới.
Chỉ cần là người đã đọc bài báo này đều sẽ ấn tượng với lời văn sắc sảo nhưng lại không mất đi vẻ ấm áp của cô.
Thời Yến cũng không ngoại lệ.
Vì thế, khi MC gọi tên người chiến thắng, anh vô thức ngẩng đầu lên.
Lúc Trịnh Thư Ý đứng dậy, tiếng màn trập của máy ảnh vang lên liên tục không ngừng, mọi người tranh nhau chụp hình nhân vật mới nổi này.
Bản thân Thời Yến cũng không hề nhận ra, ánh mắt của anh vẫn luôn theo dõi Trịnh Thư Ý cho đến khi cô bước lên lễ đài.
Cô có hơi căng thẳng, nhưng vẫn rất đoan trang, phát biểu cảm tưởng khi nhận giải của mình vô cùng mạch lạc.
Lời nói của cô cũng giống như lời văn của cô, trong suốt quá trình phát biểu, cô thường dẫn thêm vài câu về hiện trạng của ngành nghề, logic rõ ràng làm người ta say mê.
Khiến người ngồi dưới khán đài cũng phải bật cười.
Thời Yến đưa tay nới lỏng cà vạt trêи cổ áo, khi cúi đầu, anh nhìn thấy hàng mi rậm như cánh quạt đang phe phẩy của cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của anh như bừng sáng.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, không ít người đi đến bắt chuyện với anh, Thời Yến dứt ra không được, nhác thấy Trịnh Thư Ý cũng đang bị người bao vây.
Chờ đến khi thoát thân được, anh bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn quanh quất đại sảnh, chợt bắt gặp bóng hình xinh đẹp kia ở ngay trước cửa chính.
Cửa tự động khép lại, Thời Yến không hề suy nghĩ vội vàng đuổi theo sau.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa, anh lại nhìn thấy Trịnh Thư Ý thân mật lôi kéo cánh tay của một người đàn ông, vui cười đi về phía bãi đỗ xe.
Bước chân anh vẫn không hề ngừng lại, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng trong lòng lại toát lên chút ghen tỵ khó tả.
Đến khi đi ngang qua hai người kia, anh nghe thấy cô gái nũng nịu nói, “Dĩ nhiên là em nhớ anh rồi, anh không nhớ em hả? À, thế thì em cũng chẳng nhớ anh đâu.”
Thời Yến khẽ cười.
Vẻ ngoài đoan trang, nhưng thực chất chỉ giả vờ thôi, đúng là xốc nổi.
Cũng chỉ thế mà thôi.
…
Thời Yến chẳng muốn nhớ lại nữa, anh ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại mở Wechat lên, trông thấy tin nhắn Trịnh Thư Ý trả lời anh cách đây hai mươi phút trước, là một tin nhắn thoại.
Anh hỏi cô đang làm gì.
Cô trả lời lại một câu, “Đang nhớ anh đó.”
Nghe hết câu này, Thời Yến ném điện thoại lên bàn.
Hoàng hôn buông lơi bên ngoài cửa sổ, trong phòng gió dìu dịu mơn man.
Bỗng nhiên anh thấy mặt mình vừa nóng lại vừa rát.