Trịnh Thư Ý đứng yên không nhúc nhích, hai tay buông thõng dưới ống quần, im lặng để Thời Yến dựa vào, mặc cho mùi rượu cứ vấn vít bên thân.
Giây phút này, Trịnh Thư Ý cũng ngỡ như mình đã uống say, không biết phải làm sao, cứ đứng đần ra như một bức tượng.
Một lúc sau, Thời Yến vẫn không có ý định cử động, dường như anh cũng đang lưu luyến hơi thở trên người cô.
Hơi thở của anh lướt qua khiến cả người Trịnh Thư Ý tê dại, càng lúc càng căng thẳng.
Rõ ràng là chẳng làm cái gì cả, nhưng bầu không khí lại trở nên quấn quýt say mê.
Trịnh Thư Ý chầm chậm nâng tay lên, mãi một lúc lâu sau mới đặt lên lưng Thời Yến.
“Rốt cuộc là anh đã uống bao nhiêu thế hả?”
Thời Yến nghĩ Trịnh Thư Ý đang giục mình, anh ngẩng đầu lên, xoa xoa cần cổ.
“Không nhiều lắm.”
Nói xong, anh đi thẳng vào trong nhà.
Chủ nhân căn nhà là Trịnh Thư Ý đang đứng đây cũng phải ngơ ra vài giây mới đi theo anh vào trong. Cô vội vàng đóng cửa lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thời Yến đã cởi nút áo sơ mi. Anh tự nhiên như đang ở nhà mình, nằm lên sofa của cô, tiện tay vứt chiếc áo khoác nồng nặc mùi rượu và mùi thuốc lá sang một bên.
Trịnh Thư Ý, “…”
Anh đúng là không khách sáo tẹo nào.
Trịnh Thư Ý lại bị một loạt hành động này của Thời Yến khiến cô lúng túng đứng đực ra ngay tại phòng khách nhà mình.
Cô nhìn quanh nhà một lượt, sau đó chậm rãi bước đến ghế sofa, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy mặt Thời Yến.
“Anh say hả?”
Thời Yến mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cô.
“Hơi hơi.”
Không biết cơn xúc động từ đâu kéo tới, cô đưa tay ra khẽ chạm vào mắt kính của anh.
Cô từng nghe người ta nói, người đeo kính thường xuyên không thích người khác chạm vào mắt kính của mình, nếu tự dưng bị lấy xuống thì họ sẽ cảm thấy bất an.
Trịnh Thư Ý nghĩ, mình đã bị Thời Yến lây cơn say mất rồi, rượu vào thì gan cũng lớn hơn, cô từ từ gỡ mắt kính của anh xuống.
Cô chỉ nghĩ, nhân lúc anh say rượu muốn xem thử dáng vẻ khi không đeo kính của anh sẽ như thế nào.
Thời Yến lại cứ nhìn Trịnh Thư Ý chăm chú, đôi mắt đượm men say lại càng sâu hơn cả ngày thường.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt mơ màng, nhưng lại mang theo ánh sáng rực rỡ.
Trịnh Thư Ý bị anh nhìn mà mặt đỏ bừng bừng, trái tim bắt đầu loạn nhịp, không biết phải làm sao để đeo kính lại cho anh.
Sau đó, cô vội phân trần hành vi của mình, “Em chỉ muốn xem thử khi anh tháo kính ra có thể nhìn rõ hay không mà thôi.”
Cô hỏi anh, “Anh cận bao nhiêu độ thế?”
Thời Yến, “Bốn độ rưỡi.”
Trịnh Thư Ý vốn không chú tâm lắng nghe lời anh nói, dù sao thì cũng chỉ báo một số liệu, cô bèn gật đầu đáp lại, “Hả, anh cận nặng vậy, bình thường anh không đeo kính thì không nhìn rõ thật ạ?”
Thời Yến khép mắt lại rồi lại mở mắt ra.
“Nhìn rõ em là đủ rồi.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Thằng cha này uống say quá rồi!
Sao anh như biến thành một người khác thế!
Nhưng cô lại rất thích một Thời Yến xa lạ thế này.
Trịnh Thư Ý nhếch môi cười, nhích lại gần anh hơn, khi hơi thở hai người không còn khoảng cách, cô đưa tay khẽ khều cằm anh.
“Ngày mai mà tỉnh rượu liệu anh có còn nhớ chuyện ngày hôm nay không?”
Thời Yến khép hờ đôi mắt, ý cười lan ra.
Không còn vẻ xa cách như bình thường, chỉ cần anh cười một cái, đuôi mắt liền khẽ nhếch lên.
Trịnh Thư Ý thấy anh của lúc này giống hệt một tên yêu tinh.
Tên yêu tinh này lại còn bình tĩnh thì thầm bên tai cô, “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Thư Ý đỏ mặt không nói lời nào.
Thời Yến khều khều cằm cô, “Em nói đi.”
“…”
Trịnh Thư Ý ngại ngùng vài giây, sau đó cô bỗng nghĩ thông suốt.
Mọi việc là do anh làm chứ không phải cô, cô có gì mà không nói được.
Thế là cô chống tay, rướn người lên trên Thời Yến, tạo dáng sao cho thật khí thế.
“Hôm nay anh đã cưỡng hôn em đó, anh có biết không?”
Nhưng biểu cảm của Thời Yến lại nằm ngoài sức tưởng tượng của Trịnh Thư Ý.
Anh nở nụ cười, ngón trỏ khẽ lướt qua bờ môi cô, “Cưỡng hôn ư? Không phải em cũng rất hưởng thụ ư?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Dưới ánh mắt sáng rực của anh, mặt cô chợt đỏ bừng lên hết sức rõ ràng.
Trời ạ.
Người khác uống say nhiều nhất chỉ là khác người một chút thôi.
Còn Thời Yến mà uống say thì xuất hiện nhân cách thứ hai luôn.
“Thời Yến?” Trịnh Thư Ý huơ huơ ngón trỏ trước mặt anh, “Anh là Thời Yến hả?”
Thời Yến nhắm mắt, khẽ “Ừ” một tiếng.
Câu hỏi nhảm nhí thế mà anh cũng trả lời, Trịnh Thư Ý lại bắt đầu nổi ý xấu. Cô nhìn anh, cất giọng dụ dỗ, “Gọi em là cục cưng đi.”
Dứt lời, Thời Yến vẫn không có phản ứng.
Ý xấu bỗng hóa thành can đảm, Trịnh Thư Ý nhéo mặt anh, lặp lại lần nữa, “Gọi cục cưng nào.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Trịnh Thư Ý, Thời Yến mở mắt, mang theo chút mơ màng quyến rũ, bờ môi mỏng mấp máy, khẽ cất tiếng gọi Trịnh Thư Ý, “Cục cưng.”
Giọng nói mang theo hương rượu thoang thoảng, dịu dàng nhưng lại đánh thẳng vào màng nhĩ của Trịnh Thư Ý.
Có tà tâm, có gan làm tặc.
Nhưng tặc lại không có.
Hô hấp Trịnh Thư Ý bị một tiếng “cục cưng” của anh làm rối loạn, cô níu chặt sofa, ý chí dần dần sa vào trong đôi mắt anh.
“Ngày mai anh có còn nhớ những lời mình đã nói không?” Trịnh Thư Ý thẫn thờ hỏi anh, “Có khi nào sau khi anh tỉnh lại lại quay về dáng vẻ cá chết kia không?”
Thời Yến cười, “Không phải em cũng thích dáng vẻ cá chết kia ư?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Nếu như có thể, cô chỉ hận không thể chuốt say Thời Yến mỗi ngày.
“Em mặc kệ.” Trịnh Thư Ý cúi đầu, “Ngày mai anh mà không nhận thì em sẽ viết bài tố anh bội tình bạc nghĩa.”
Thời Yến vẫn cười, nhưng trong mắt anh lại hiện lên một chút hung hăng.
“Thế thì lưu lại chứng cứ vậy.”
Anh vừa dứt lời, eo Trịnh Thư Ý bỗng nhiên bị anh ôm chầm lấy, anh kéo cô xuống, khiến cả người cô đổ sấp lên người anh.
Cô vốn đang nghiêng người dựa lên sofa, khi ngã sấp xuống, đầu cô áp vào bả vai của anh.
“Anh…”
Vừa mới thốt ra được một chữ, Trịnh Thư Ý bỗng cảm giác được trên cổ của mình trở nên ươn ướt.
Cả người cô cứng đờ trong nháy mắt, cô không dám nhúc nhích nên vẫn giữ tư thế hiện tại.
Sau nụ hôn khe khẽ ấy, phần da thịt bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói.
Anh vừa cắn lại vừa mút.
Trịnh Thư Ý, “…”
Cô siết chặt tay, không biết phải làm sao.
Rõ ràng cô là một người sợ đau, nhưng lại không hề đẩy anh ra, vừa thấy đau lại vừa cảm thấy thoải mái đến lạ kỳ.
Cả căn phòng trở nên kiều diễm, bầu không khí chầm chậm lưu thông, chìm chìm nổi nổi trong hơi thở của hai người.
Ánh đèn le lói điểm xuýt trong màn đêm đen bên ngoài cửa sổ, nhấp nha nhấp nháy.
Hàng chân mày của Trịnh Thư Ý theo cảm giác nơi cổ của mình, khi thì giãn ra, khi thì nhíu chặt.
Cô đã mất đi khả năng nhận biết thời gian, không biết đã qua bao lâu, đôi môi Thời Yến cuối cùng cũng rời khỏi cổ cô, ngón tay anh khẽ lướt qua dấu vết mà anh lưu lại.
“Đây là chứng cứ, giữ lại đi.”
Chất giọng khàn khàn quanh quẩn bên tai Trịnh Thư Ý, cô có cảm giác như đang bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bị nước biển nhấn chìm, trong giây lát không thể nào hít thở.
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng Thời Yến lại đưa tay đè lại, để cô tựa vào lòng mình.
“Em đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”
Lời anh như một câu thần chú, Trịnh Thư Ý bất động ngay lập tức.
Cô yên lặng nằm trên người Thời Yến, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Cảm giác nóng bỏng trên cổ Trịnh Thư Ý vẫn chưa biến mất. Theo nhịp lên xuống của lồng ngực Thời Yến, hô hấp của cô cũng chợt nhanh chợt chậm.
Người uống say rõ ràng là Thời Yến, nhưng cô lại thấy mình mới là kẻ đang say túy lúy.
Nhưng khi yên lặng ở cạnh nhau thế này, Trịnh Thư Ý nhận ra có vẻ như Thời Yến đang khó chịu.
Cô mở mắt ra, quan sát nét mặt của anh.
“Khó chịu hả anh?”
Thời Yến không đáp.
Trịnh Thư Ý đứng dậy, lần này Thời Yến không ngăn cô lại.
Cô thật sự lo cho anh, và cũng muốn để lại không gian cho mình hồi phục tâm tình.
“Em đi pha trà giải rượu cho anh.”
Bình thường Trịnh Thư Ý không thích uống rượu, dù có uống cô cũng sẽ kiềm chế, vì thế trong nhà không dự trữ đường glucose.
Nhưng mật ong lại có không ít.
Cô đi vào phòng bếp, pha một ly mật ong.
Trong ly bốc lên một làn khói trắng lượn lờ, trong lúc khuấy mật ong, Trịnh Thư Ý cứ thất thần liên tục.
Chốc chốc cô lại sờ lên gương mặt nóng bừng của mình.
Nếu như có một tấm gương ở đây, cô nghĩ có lẽ dáng vẻ của mình bây giờ hẳn là gió xuân phơi phới.
Thế thì cô càng không thể để Thời Yến nhìn thấy.
Một ly nước mật ong, Trịnh Thư Ý lại mất mười phút để khuấy.
Khi bưng ra, khóe mắt cô lướt qua tấm gương toàn thân đặt trước cửa, trong lòng khẽ động.
Trong phòng khách, Thời Yến vẫn đang nhắm mắt nằm nghỉ trên sofa.
Trịnh Thư Ý cầm ly nước mật ong, chậm rãi đi tới trước cửa. Cô ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng từ phòng khách, nhìn thấy dấu vết trên cổ mình.
Hồi ức lại ùa về, kéo theo xúc giác, thính giác, mọi thứ trở nên sinh động hơn. Cái tay đang rảnh của cô không biết phải để ở đâu.
Một lát sau, cô nâng tay lên, sờ lên cổ.
Trong lúc cô đang chìm đắm với bản thân trong gương không thể thoát ra, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một bóng người.
Không biết Thời Yến đi ra từ lúc nào. Anh cầm áo khoác trong tay đứng sau lưng cô, thông qua tấm gương, ánh mắt hai người giao nhau theo một cách thức khá là kỳ lạ.
“Em đứng ở đây gần mười phút rồi đấy, đang làm gì thế?”
Trịnh Thư Ý đáp ngay, “Em đang thưởng thức vẻ đẹp của bản thân.”
“…”
Dứt lời, Trịnh Thư Ý cũng không hề thấy ngại ngùng hay lúng túng.
Dù sao anh cũng chỉ là một kẻ say rượu, cô không cần phải nói lý với anh.
Thời Yến nghe cô nói thế cũng không đáp lại, không động đậy. Anh dựa vào tường, sóng mắt dập dờn khóa chặt Trịnh Thư Ý qua gương.
Hai người cứ duy trì trạng thái kỳ lạ một trước một sau như thế này trong một lúc.
Trịnh Thư Ý khó hiểu, “Anh đứng đây làm gì thế?”
Thời Yến nhìn cô qua gương, nhẹ nhàng đáp, “Anh đang thưởng thức vẻ đẹp của em.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Cùng một câu nói, bản thân mình nói ra thì không thấy ngại ngùng gì.
Nhưng từ miệng Thời Yến nói ra, nó lại mang theo chút ngả ngớn, lại bị bầu không khí bao phủ khiến lời nói này lập tức thay đổi hương vị.
Trịnh Thư Ý nhét ly nước mật ong cho anh, “Uống đi, uống cho mau tỉnh rượu.”
Thời Yến cầm ly lên, anh hơi ngửa đầu, uống từng hớp từng hớp, nhưng ánh mắt lại rũ xuống, nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý, ý cười như ẩn như hiện bên khóe môi.
Qủa tám Adam của anh liên tục nhấp nhô, ánh mắt lại không hề nhúc nhích, khóa chặt trên người Trịnh Thư Ý, đôi mắt sáng ngời chiếu thẳng đến hình bóng của cô.
Ánh mắt ấy không hề thuần khiết, không rõ ý tứ, tựa như đang truyền đạt một suy nghĩ nào đó.
Trịnh Thư Ý bị anh nhìn muốn bốc cháy.
Mấy người đàn ông khác khi say vào thì ngả ngớn.
Còn Thời Yến mà say thì lại phát xuân!
Trịnh Thư Ý lùi một bước, nói, “Anh ngắm đủ chưa?”
“Ngắm đủ rồi.”
Thời Yến tiện tay đặt ly nước lên bàn.
Trịnh Thư Ý thấy anh cầm áo khoác bèn hỏi, “Anh phải đi rồi hả?”
“Không muốn anh đi à?”
Dù ánh mắt của anh vẫn còn mơ màng, nhưng ly nước mật ong đã làm nhuận cổ họng, lúc nói chuyện cũng đã bình thường trở lại, “Em muốn giữ anh lại qua đêm sao?”
“Không có.” Trịnh Thư Ý xoay người đưa lưng về phía anh, lí nhí đáp, “Em đang suy nghĩ xem có nên để anh ra ngoài hay không. Dù sao anh cũng đã uống say thế này, chẳng may lạc đường, thế thì em không có bạn trai nữa rồi.”
Vừa dứt lời, Trịnh Thư Ý im lặng, nhưng hai tai lại dựng thẳng ngóng trông phản ứng của người sau lưng.
Nếu anh bảo, biểu hiện của em vẫn chưa đủ tốt, em không có bạn trai…
Thế thì ngày mai Trịnh Thư Ý có lẽ sẽ lên Phóng sự pháp luật ngay, “Nữ phóng viên Kinh tế và tài chính tại sao lại tự tay đâm tổng giám đốc? Vì tiền hay bởi vì tình?”
Khi trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh pháp chế, tay Thời Yến vòng qua sau tai cô, nắm lấy cằm cô, khẽ véo một cái.
“Sẽ không để cho em không có bạn trai đâu.”
Trịnh Thư Ý sửng sốt vài giây, ngay sau đó, ở nơi anh không nhìn thấy, cô cười tít cả mắt.
Nhưng chờ đến khi anh đẩy cửa ra, Trịnh Thư Ý lại giữ chặt anh.
“Chờ đã, anh đưa điện thoại của anh cho em.”
Thời Yến nghe lời lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho cô.
Trịnh Thư Ý cầm điện thoại rồi lại xoay người, sửa lại ghi chú của cô trong Wechat của Thời Yến.
“Được rồi, anh đi đi.”
…
Sáng hôm sau.
Trên bàn ăn trong phòng bếp đã bày sẵn bữa sáng.
Khẩu vị người nhà họ Thời đều thanh đạm, cộng thêm tối qua Thời Yến bị đau dạ dày, nên dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn cháo loãng và đồ ăn kèm cho anh.
Đợi đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, Tần Thời Nguyệt vẫn cứ cúi đầu, mái tóc xõa bung, mắt thì lèm nhèm mở không ra, giống như cô nhóc có thể ngủ trong một giây tiếp theo.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Tay chân Tần Thời Nguyệt tỉnh táo trước cả đại não, cô nhóc đưa tay chộp lấy điện thoại, đang lúc mở khóa trả lời, đôi mắt chợt trợn trừng lên.
“Cục cưng bé bỏng?”
Hồn cô cuối cùng cũng quay về với thể xác, trong phút chốc nhận ra đây không phải là điện thoại của mình.
Nhưng mà…
Chính vì không phải điện thoại của cô nên mới càng đáng sợ đấy.
Vì ở trên bàn này, ngoại trừ cô ra thì chỉ có ba người Thời Yến, Tần Hiếu Minh và Thời Văn Quang.
Tần Thời Nguyệt ngẩng phắt đầu dậy, đang định hỏi là điện thoại của ai thì bắt gặp ánh mắt sa sầm của Thời Yến.
Tần Thời Nguyệt, “…”
Cô nhóc hoảng hồn, vội đặt điện thoại xuống bàn.
Nhưng khi Thời Yến mang vẻ mặt vô cảm cầm điện thoại lên, Tần Thời Nguyệt lại như phản xạ có điều kiện mà bật thốt, “Ai là cục cưng bé bỏng của cậu thế?”
Cô nhóc vừa dứt câu, ngay cả Tần Hiếu Minh và Thời Văn Quang đều đồng loạt quay sang nhìn Thời Yến.
Trước mặt bao nhiêu người, Thời Yến lạnh lùng lườm Tần Thời Nguyệt một cái.
Cô nhóc rụt cổ, lí nhí nói, “Coi như con chưa hỏi gì hết.”
Sau đó, Thời Yến vẫn giữ nét mặt vô cảm nhận điện thoại.
Giọng của Trịnh Thư Ý truyền đến, “Anh dậy chưa ~”
Thời Yến, “Rồi.”
Trịnh Thư Ý, “Anh ăn sáng chưa?”
Thời Yến đảo qua đám người đang nhìn mình, bình tĩnh đáp, “Đang ăn.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Quả nhiên.
Vừa tỉnh rượu là quay lại cái dáng vẻ cá chết kia ngay.
Sau một hồi im lặng, Thời Yến hỏi, “Còn chuyện gì không?”
Trịnh Thư Ý, “… Không!” Cô cúp ngang điện thoại.
Tiếng máy bận vang lên, Thời Yến nhíu mày, đặt điện thoại xuống.
Hai người đàn ông ngồi trên bàn ăn vẫn đang nhìn anh.
Tần Hiếu Minh chợt bật cười, rồi lại dời mắt.
Thời Văn Quang khẽ hắng giọng hỏi, “Bạn gái hả?”
Thời Yến, “Dạ.”
Mưu cầu sinh nhai của Tần Thời Nguyệt bỗng dưng biến mất tăm, đôi mắt sáng bừng bừng, hỏi ra tiếng lòng của mọi người, “Sao hồi trước con không biết cậu út lại sến sẩm vậy nhỉ? Còn cục cưng bé bỏng nữa chứ. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“…”
Thời Yến đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn cô nhóc.
“Dạ dày con hết đau rồi à?
Tần Thời Nguyệt im bặt, đồng thời cảm nhận được một bầu không khí chết chóc đang đến gần.
Cô chột dạ nháy mắt, “Dạ, đỡ rồi, cám ơn cậu út đã quan tâm.”
Thời Yến, “Thế thì con đi làm lại đi.”
Tần Thời Nguyệt, “…?”
…
Sau bữa sáng, Thời Yến rời khỏi nhà, đi đến tòa nhà tổng bộ của Minh Dự.
Lên xe, anh nhận một cuộc điện thoại của Trần Thịnh, sau đó mở Wechat lên.
Qủa nhiên, biệt danh của Trịnh Thư Ý cũng đã biến thành “Cục cưng bé bỏng.”
Anh không nhớ chuyện xảy ra khi nào, nhưng anh có thể xác định, đây không phải là do anh làm.
Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thở dài một hơi, sau đó bấm gọi cho “Cục cưng bé bỏng.”
Mãi một lúc lâu đối phương mới nhận, giọng nói cũng rất hờ hững.
“Gì đấy?”
Thời Yến, “Em sắp đi làm hả?”
Trịnh Thư Ý, “Ừ.”
Thời Yến nghe thấy âm thanh từ bên kia có hơi ầm ĩ, lại hỏi tiếp, “Em đang ở đâu thế?”
Trịnh Thư Ý, “Chờ xe.”
Ba câu, mỗi một câu không quá hai chữ.
Thời Yến có hơi bực bội, lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Giọng anh mềm mỏng hơn, mang theo sự dỗ dành mà ngay cả bản thân anh cũng không hề nhận ra.
“Sao thế em?”
Trời hôm nay tuy đã ấm lên, nhưng Trịnh Thư Ý phải mặc áo cao cổ. Cô đứng dưới ánh mặt trời, nóng đến độ đổ đầy mồ hôi.
Mà kẻ đầu têu lại còn mặt dày mà hỏi cô “Sao thế?”
“Không có gì, em đang suy nghĩ đến một vấn đề.”
Thời Yến, “Vấn đề gì?”
“Bạn trai hờ hững quá, em phải suy nghĩ lại, có lẽ là vấn đề do em.”
“Em…”
“Có lẽ em nên tìm một người bạn trai không hờ hững như thế này.”