Đông qua xuân đến, nhành mai vàng trên ban công bất tri bất giác chỉ còn lại một nhánh cây khô, sau đó đã được đổi thành một nhành hoa dành dành.
Trịnh Thư Ý rất thích mùi hương ngào ngạt này, ngửi vào liền cảm nhận được hương vị mùa hè.
Mỗi ngày trôi qua, cô đều mong ngóng mùa hè năm nay sẽ đến thật nhanh.
Khi tiếng ve kêu rộn ràng, khi hoa bắt đầu nở rộ, cô sẽ khoác lên mình chiếc áo cưới, gả cho Thời Yến.
Ngày hôm đó,Tất Nhược San nhận được thiệp mời của Trịnh Thư Ý.
Cô ấy nhìn thoáng qua ảnh cô dâu trên thiệp, trà sữa trong tay chẳng còn ngọt nữa.
Người khác chụp ảnh cô dâu đều như công chúa cao quý, dù có cười cũng mang theo chút ngại ngùng đáng yêu.
Còn Trịnh Thư Ý thì dường như chẳng biết viết hai chữ “ngại ngùng” như thế nào, khóe miệng sắp kéo lên đến tận mang tai.
Hình như con nhỏ này không sợ sau khi có con rồi, bé con mà nhìn thấy ảnh cô dâu được treo trông nhà, chắc hẳn sẽ nghĩ mẹ mình bị ngốc.
Sau khi xem xong thiệp mời, Tất Nhược San lại nhận được tin nhắn từ Trịnh Thư Ý.
Cô gửi liên tục mười mấy tấm ảnh, tất cả đều là mẫu thiết kế của bên nhóm tổ chức lễ cưới cung cấp.
Trịnh Thư Ý: Mẫu nào đẹp?
Mất vài phút để xem hết nội dung, Tất Nhược San nén nước mắt mà gõ chữ.
Tất Nhược San: Má!!!
Tất Nhược San: Cái nào cũng đẹp!!!
Trịnh Thư Ý: Mày đừng có nói câu này, tao nghe Thời Yến nói đến phiền rồi, mau chọn giúp tao đi.
Chuyện này quả thật làm khó Tất Nhược San.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là trang viên Adele tại Ireland, bản thân chỗ này đã rất đẹp rồi, cộng thêm việc nhóm tổ chức tiệc cưới quá tỉ mỉ, lại bảo cô chọn một mẫu tốt nhất trong những mẫu thiết kế này, độ khó phải nói là còn khó hơn cả câu trắc nghiệm cuối cùng của đề thi toán đại học.
Trong lúc cô ấy đang do dự, Trịnh Thư Ý lại gửi tiếp vài tấm ảnh.
Trịnh Thư Ý: Cái này thì sao? Thiết kế chính bảo đây là tác phẩm anh ta chuẩn bị đưa đi dự thi năm nay.
Tất Nhược San ngắm đi ngắm lại mấy tấm ảnh này một lúc, bàn tay gõ chữ bắt đầu run rẩy, moi hết mấy lời tâng bóc từ tận đáy lòng.
Tất Nhược San: Mẫu này đẹp nè!!! Chọn nó! Nhất định phải chọn nó!!
Tất Nhược San: Nếu không tao để đầu tao cho mày vặt luôn!!
Tất Nhược San: Dù tao không có được hôn lễ thế này, nhưng tao vẫn muốn được làm phù dâu trong khung cảnh này.
Ngay lúc này, Trịnh Thư Ý đang ở công ty tổ chức tiệc cưới.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tất Nhược San, cô cong môi, khom người đi qua màn hình chiếu.
Thiết kế chính của công ty thấy Trịnh Thư Ý đang mê mẩn bản thiết kế này bèn nói, “Nhìn ảnh không thì không thể nào cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của nó. Mời cô đi theo tôi, công ty của chúng tôi có thiết bị VR, nếu đeo vào sẽ có thể trải nghiệm được hiện trường hôn lễ.”
Năm phút trôi qua.
Thời Yến khép cuốn tạp chí trên tay lại, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra cô dâu của mình không thấy đâu.
Nói ra thì hơi buồn cười, tuy anh là chú rể, nhưng xuyên suốt hành trình, anh không có một chút không gian để phát biểu ý kiến của bản thân.
Đến nửa tiếng sau, Trịnh Thư Ý mang theo vẻ mặt hưng phấn quay trở lại nơi tiếp khách.
Ánh mắt của cô như đang tỏa sáng, nhưng lại tỏ vẻ dè dặt ở trước mặt người ngoài, “Em vừa đi xem thử, cũng không tệ lắm, anh mau đến xem đi.”
“Em thích là được rồi.”
Anh chỉ cần nhìn đến cái bản thiết kế ngập tràn bong bóng màu hồng kia là đã thở không nổi rồi.
Trịnh Thư Ý rất hài lòng với biểu hiện này của anh, đưa bản vẽ cho anh xem, “Vậy chọn cái này đi, anh thấy thế nào?”
Tuy cô đang hỏi ý của anh, nhưng giọng nói ấy rõ ràng không phải đang trưng cầu ý kiến.
Thời Yến cầm lấy bản vẽ, nhưng lại không mở ra.
“Em không cần suy nghĩ lại hả? Mới có nửa tiếng mà đã quyết định rồi?”
Trịnh Thư Ý thấy anh nói cũng đúng.
Chuyện cả đời người quả thật không thể qua loa.
Thế là cô quay lại nói với nhà thiết kế chính, “Vậy để bọn tôi về nhà suy nghĩ lại rồi sẽ liên lạc với bên anh sau.”
…
Về đến nhà, Trịnh Thư Ý không hề có thời gian rảnh rỗi, cô ngồi xuống sofa, gửi tất cả các mẫu thiết kế vào nhóm chat bạn bè.
Sau đó nhận được đáp án vô cùng đồng lòng.
Vật họp theo loài, bạn bè của cô cũng giống cô, không thể nào chống cự lại khung cảnh hôn lễ ngập tràn bong bong ren hồng mơ mộng như thế.
“Rồi, em đã quyết định rồi.”
Trịnh Thư Ý nói, “Lấy mẫu hôm nay em nói với anh đi.”
Nói xong, cô lại lấy bản thiết kế ra ngắm nghía một hồi.
Nhưng sau đó, cô lại nghe Thời Yến nói, “Anh không đồng ý.”
Trịnh Thư Ý tưởng mình nghe lầm.
“Anh nói cái gì?”
“Anh nói…” Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô, gằng từng chữ một, “Anh không đồng ý chọn mẫu này.”
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, “Thế anh thấy cái nào đẹp?”
Thời Yến, “Ngoại trừ mẫu này ra thì mẫu nào cũng được.”
Trịnh Thư Ý hoàn toàn ngây người, một lúc lâu sau, giống như gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, cô ngồi xuống, cất giọng run rẩy, “Vì sao chứ?”
Thời Yến đang cố ý đối đầu với cô hả?
Anh khoác tay lên chỗ tựa lưng trên sofa, đầu ngón tay khẽ nghịch tóc Trịnh Thư Ý, nhưng lại không trả lời cô.
Thế là cô dâu ra đòn sát thủ, “Thời Yến, có phải anh hết yêu em rồi đúng không?”
“…”
Ngừng một lát, Thời Yến trả lời thẳng trọng tâm, “Hồng quá.”
Anh không muốn mỗi lần nhớ lại hôn lễ đời mình lại có cảm giác… mình là một nàng công chúa.
“Hồng quá á?” Trịnh Thư Ý hất tay anh ra, nhướn mày cười khẩy, “Ga giường hồng của em ấy, chẳng phải anh cũng ngủ được một năm sao? Em đâu có thấy anh mất ngủ.”
Chuyện này không nhắc đến thì thôi, nếu đã nhắc đến rồi thì Thời Yến cũng muốn nói.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Thư Ý, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn, anh nhướng mày, liếc cô một cái rồi lại nhả ra tin tức mà chỉ có hai người biết.
“Anh ngủ với ga giường chắc?”
“…”
Trịnh Thư Ý bỗng lấy gối đập anh một cái, không thèm mang dép đã chạy thẳng vào phòng.
Một lát sau.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng ôm chân ngồi trên sofa trong góc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu Hồng lâu mộng được quay lại, Trịnh Thư Ý của lúc này chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vai diễn Lâm Đại Ngọc.
“Haiz, còn chưa kết hôn mà đã đối xử với em như thế rồi. Chẳng biết sau này ở cái nhà này có còn chỗ nào cho em sống yên ổn hay không nữa?”
Nói xong, cô lườm Thời Yến một cái.
Nhưng cô lại nhìn thấy anh đang để điện thoại bên tai, hỏi, “Em nói gì?”
Trịnh Thư Ý, “…”
“Em nói cái nhà này không có chỗ nào cho anh ở hết, mời anh đi ra ngoài.”
Thời Yến cầm áo khoác đi ra ngoài thật.
…
Trịnh Thư Ý đơn phương chiến tranh lạnh không được nửa tiếng.
Đến khi nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, vì sốt ruột nên cô rón rén đi ra ngoài.
Đi tìm một vòng, cuối cùng cô đi đến cửa thư phòng.
Mở một khe hở nhỏ, cô nhìn thấy Thời Yến đang đọc sách.
Trịnh Thư Ý khẽ điều chỉnh lại cảm xúc bản thân.
Với sự hiểu biết của cô về Thời Yến, người này chỉ thích ăn mềm chứ không ăn cứng.
Cô vuốt lại tóc, bước từng bước nhỏ đi vào phòng, sau đó khom người chui vào cánh tay của anh, nhích lại ngồi vào lòng anh.
Thời Yến đã quen với việc bất ngờ được người ta ôm ấp, một tay anh đỡ lấy eo cô, còn tay kia bình tĩnh đánh dấu trang đang đọc.
Đóng sách lại, anh mới hỏi, “Em sao thế?”
Trịnh Thư Ý ôm cổ anh nũng nịu, “Ông xã ơi, từ nhỏ em đã mơ ước có một hôn lễ màu hồng giống như công chúa rồi. Đây là ước mơ lớn nhất trong đời em đó.”
Thời Yến lướt qua Trịnh Thư Ý, bình tĩnh nhìn màn hình máy tính, “Tháng trước em vừa bảo, ước mơ lớn nhất trong đời em là chồng em đắp mặt nạ mà em xài không hết.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Trịnh Thư Ý nâng cằm anh lên, đưa tình nhìn anh, “Thế này đi, sau này tan làm về em sẽ nấu cơm cho anh, để anh mỗi ngày đều được ăn cơm vợ nấu, được không?”
Thời Yến, “Vậy thì anh chọn hôn lễ màu hồng vậy.”
“…”
Vì sao cô lại ngửi thấy mùi vị chê bai trong lời anh thế này.