Editor: Mứt Chanh
Tô Hà không ngờ lại ở chỗ này gặp phải Tạ Lâu, thần sắc cô trở nên cứng đờ, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Lục Quân đang nói xấu người ta chợt nhíu mày lại, dáng vẻ tựa như không quen Tạ Lâu.
Không khí có phần kiêu ngạo càn rỡ lại có chút thăng cấp.
Đầu lưỡi Tạ Lâu đẩy đẩy chạm vào cây kẹo que, anh lười nhác mà tựa người gần sát cửa, ngước cằm lên, “Tô Hà?”
Lục Quân nghiêng đầu qua nhìn Tô Hà.
Tô Hà mím môi, giải thích với Lục Quân, ” Là đàn anh của em.”
Sau khi Lục Quân nghe xong cũng gật gật đầu.
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, “Không dám nhận.”
Tiếng nói vừa dứt, một quản đốc đội mũ màu vàng bước ra, cầm một phần giấy tờ đưa cho Tạ Lâu rồi kéo lấy chiếc mũ gọi to một tiếng, “Ông chủ.”
Tô Hà khiếp sợ.
Tạ Lâu….. Là ông chủ công ty này sao?
Cho nên, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày trong miệng Lục Quân lại chính là Tạ Lâu sao.
Tô Hà: “……”
Lục Quân nhìn thấy biểu tình của Tô Hà vội nói với giọng thấp nhất: “Vừa đi vừa nói chuyện.”
Tô Hà gật gật đầu, đuổi kịp theo Lục Quân, hai người đi vào cửa thang máy. Tạ Lâu cầm bút ký tên vào đống giấy tờ kia, sau đó đưa bút lại cho người quản đốc. Đôi mắt ngước lên nhìn bóng dáng của Tô Hà.
Anh nhai nát cây kẹo que trong miệng, nhướng mày hỏi: “Tô Hà, em thích cái gì?”
Đang chờ thang máy, thân thể Tô Hà trở nên cứng đờ.
Sau khi Lục Quân nghe xong cũng nhướng mày, tựa như suy tư gì đó mà nhìn Tô Hà.
Tạ Lâu ném cây kẹo que kia ra, đầu lưỡi chạm vào vị ngọt, nói: “Chỉ cần em nói ra, tôi đều có thể thỏa mãn em, hoặc là, giống như hồi cấp 3, tôi bày 999 đóa hồng cho em nhé?”
Vẻ mặt của Lục Quân càng hàm chứa ý vị sâu xa.
Tô Hà lại mím chặt môi, hận không thể bịt miệng anh lại.
Lúc này, thang máy vừa đến, Tô Hà dẫn đầu đi vào, tốc độ còn cực kì nhanh. Lục Quân đi theo vào, Tô Hà nhanh chóng ấn đóng cửa lại, nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Tạ Lâu cắm ví tiền, cười như không cười mà nhìn cô.
Hơi thở của Tô Hà sắp vỡ tung. Lúc cửa thang máy đóng lại, cô mới hít vào một hơi. Lục Quân đứng bên cạnh cười một cái, nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ là không nghĩ tới, tụi em có duyên phận như vậy.”
Tô Hà: “Ông chủ, không phải như anh nghĩ đâu.”
Tuy rằng không biết Lục Quân cùng Tạ Lâu có quan hệ gì, nhưng Lục Quân vừa mới hừ lạnh câu kia thì cũng biết được hai người này khẳng định không hợp nhau. Lúc này càng nên duy trì khoảng cách, bo bo giữ mình với Tạ Lâu mới được.
Nếu không lỡ như khiến cho ông chủ nhìn không vừa mắt, về sau làm sao sống đây.
Lục Quân cười một cái, thật nhã nhặn, nói một cách tự nhiên: “Không có việc gì, anh hiểu, chỉ là hy vọng về sau nếu có đối lập công việc, em có thể đứng về phía công ty bên này.”
Tô Hà nhất thời không hiểu, đây là có ý tứ gì.
Cô nhìn sang Lục Quân.
Lục Quân cười giải thích: “Không nghĩ tới em không hiểu biết về Tạ Lâu như vậy, công ty này của cậu ta cũng là văn phòng kế toán, cùng làm với Trần Diệu, Trần Diệu em cũng biết phải không?”
Da đầu Tô Hà tê dại, lại là Trần Diệu.
Hơi gật gật đầu.
“Mặt khác, Tạ Lâu có một thân phận khác, cũng thực trùng hợp, giống như anh, bọn anh đều làm công ty đầu tư.”
Buổi sáng đã nghe xong chuyện của Lục Quân, đại khái biết được Lục Quân là làm về đầu tư, mà văn phòng kế toán này kỳ thật đại bộ phận đều vì phục vụ cho công ty đầu tư kia của Lục Quân. Bởi vì bản thân anh ấy chính là chiếm cứ vị trí hàng đầu trong chuỗi thức ăn thị trường tư bản.
Như vậy Tạ Lâu……
Ra khỏi thang máy, Lục Quân dẫn Tô Hà đi đến quán cà phê phía sau, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh cùng Tạ Lâu sao, bọn anh ở giữa có chút qua lại, cuối năm cậu ta giúp Trình Tinh Vạn hoàn thành một lần thu mua, thủ đoạn của cậu ta quá độc ác cho nên để lại ấn tượng nhất định với anh…”
Anh ấy chưa nói ấn tượng gì nhưng khẳng định không phải là ấn tượng tốt……
Chặng đường của tập đoàn này Tô Hà không hề xa lạ. Trước kia công ty nhà cô còn chưa phá sản, công ty này vừa mới lên, kinh doanh bất động sản nhưng vẫn là một công ty nhỏ, còn tìm kiếm hợp tác cùng ba cô. Mấy năm nay phát triển lớn đến nỗi đã bắt đầu ăn công ty nhỏ.
Lục Quân kéo ra ghế dựa cho Tô Hà, cười nói: “Hy vọng em có thể công tư phân minh.”
Cổ họng của Tô Hà thắt lại, cười nói: “Nhất định.”
Nói như thể cô cùng Tạ Lâu có quan hệ gì vậy.
Không có, được chưa?
*
Ăn qua cơm trưa, Lục Quân có việc đi trước, Tô Hà nhanh chóng chạy về trường học. Cô xuyên qua công ty cao ốc, chuẩn bị đi tàu điện ngầm. Mới vừa xuống bậc thang, một chiếc Jaguar màu đen lái đến đây ngừng ở trước mặt Tô Hà.
Thân xe kia rất quen thuộc, Tô Hà liếc mắt một cái đã nhận ra, cô làm bộ không thấy được nên đi về phía cửa tàu điện ngầm.
Cửa sổ xe hạ xuống, tay Tạ Lâu đặt ở cửa sổ xe, lái thật sự chậm, uể oải mà đi theo Tô Hà, tiếng nói trầm thấp: “Tôi đưa em về trường học.”
Tô Hà đương nhiên không nghe được, vùi đầu đi nhanh.
Tạ Lâu híp mắt lại, nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia.
Đầu ngón tay anh xoa xoa khóe môi, đột nhiên giẫm mạnh vào chân ga. Đôi mắt hiện lên một tia bực tức, xe chạy nhanh về phía trước, hung hăng dừng ngay ngã tư đường.
Trực tiếp tại ngã tư nơi Tô Hà muốn băng qua đường.
Tô Hà chỉ cảm thấy chiếc xe bay ngang qua, tốc độ kia có chút kinh người, cô cho rằng anh đi rồi không nghĩ tới lại trực tiếp ngăn trước mặt cô.
Cô đứng sững sờ, thở hổn hển.
Nghiến răng nhìn chiếc Jaguar màu đen kia.
Tạ Lâu ngước mặt lên: “Lên xe.”
Tô Hà siết chặt nắm tay, đi lên trước.
Tạ Lâu ấn mở cửa ghế phụ ra, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hà.
Tô Hà cắn môi tiến đến gần anh từng bước một. Hàm răng thực trắng dường như một dấu răng đã in trên đôi môi kia. Hơn nữa đôi môi đỏ kiều diễm ướt át kia khiến Tạ Lâu theo bản năng mà dùng nắm tay đỡ lấy cổ họng, đôi mắt dường như hiện lên dục vọng mãnh liệt. Anh siết chặt tay lái, chợt nghe một mùi hương nhẹ nhàng bay tới.
Tô Hà đã đến gần trước mặt.
Tạ Lâu nhướng mày, “Đến ghế phụ……”
Lời còn chưa dứt, Tô Hà nói bằng giọng lạnh lùng: “Tạ Lâu, bốn năm trước anh tại sao làm lơ tôi?”
Tạ Lâu không nghĩ tới đột nhiên cô sẽ chọn thời gian này để hỏi vấn đề kia, anh dừng lại, vấn đề này thế nhưng anh nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tô Hà à một tiếng, “Cút.”
Xong rồi, cô xoay người rời đi, lúc này trực tiếp cản một chiếc taxi lại.
Thật trùng hợp, một chiếc taxi vừa ngừng lại, Tô Hà mở cửa xe ra đi lên, cũng không hề quay đầu lại.
Phía sau truyền đến tiếng bóp kèn thúc giục chiếc Jaguar màu đen nhanh chạy đi.
Tạ Lâu thu hồi tầm mắt rồi sờ lên tay lái vội quay đầu xe, đôi mắt mang theo một tia lạnh lẽo vội lái xe rời đi.
*
Buổi chiều Tô Hà có hai tiết, sau khi đến trường học, cầm sách vở xong liền đi. Lên lớp xong cũng đã 5 giờ rưỡi, lại không cần đến nấu cơm cho Tạ Lâu, Tô Hà hẹn ba người Trì Dĩnh Trần Lâm Ôn Mạn cùng đi nhà ăn ăn cơm.
Bốn người chiếm cứ một góc nhà ăn, Tô Hà cùng Ôn Mạn hai người chống cằm nghe Trì Dĩnh cùng Trần Lâm kể cho bọn cô nghe tình huống quan hệ hữu nghị hai ngày này.
Nói trắng ra là quan hệ hữu nghị với mấy trường đại học gần đây.
Trì Dĩnh cười nói: “Dáng dấp của nhóm tiểu ca ca đều rất đẹp.”
Trần Lâm không cho là đúng, nói: “Giống nhau cả.”
Chị ấy tuy rằng đi theo Trì Dĩnh nhưng kỳ thật vẫn là tương đối thích người lớn tuổi. Trì Dĩnh tuổi còn nhỏ cho nên mới thích tiểu ca ca.
Ôn Mạn cười chống cằm nói: “Các cậu muốn thích đại ca ca không, tớ có thể giới thiệu.”
Trần Lâm gật đầu: “Vậy giới thiệu cho tớ đi.”
Cô ấy biết Ôn Mạn quen không ít tinh anh trong xã hội, tinh anh này kia khẳng định giỏi hơn nhiều so với mấy cậu nam sinh trong trường học.
Trì Dĩnh cười hỏi Tô Hà: “Vậy em thích loại hình gì?”
Tô Hà vốn là người nghe, bị hỏi như vậy liền sửng sốt một giây.
Lúc này, một giọng nữ dễ nghe từ phía sau truyền đến, mang theo một tia châm biếm: “Cô ta thích đoạt bạn trai người khác.”
Góc này vốn dĩ chỉ có bốn người bọn cô, còn rất yên tĩnh, đột nhiên một câu nói chen vào như thế thực hiển nhiên là hướng về phía bọn cô mà tới. Bọn Tô Hà quay đầu nhìn lại thì thấy nữ sinh dường như từng ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt đặt một lọ sữa chua, ánh mắt mang theo vũ khí sắc bén nhìn qua.
Nữ sinh này thật xinh đẹp.
Trì Dĩnh phản ứng lại liền bắt lấy tay Tô Hà, “Cô ta là Liễu Vân, hình như là bạn gái tin đồn của đàn anh Tạ, cô ta là đang nói em sao?”
Liễu Vân.
À.
Lúc trước từng nghe đám tân sinh viên kia nói.
Kế từ khi ban gái của Tạ Lâu xuất ngoại, đây là cái tên nữ sinh thứ hai cùng Tạ Lâu liên hệ với nhau, cũng là đàn chị năm ba. Tô Hà lại lập tức nhớ tới, nữ sinh này trước kia ở thư viện ngồi ở đối diện bọn cô, lúc ấy điện thoại cô vang lên, là Tạ Lâu nhắn WeChat lại đây.
Liễu Vân này còn nhắc nhở cô.
Mà lúc ấy ánh mắt của cô ta rất quái dị, nghĩ lại, cái WeChat kia chắc đã bị Liễu Vân nhìn rồi.
Lúc này, Liễu Vân không chút khách khí mà nhìn qua. Cô ta xinh đẹp kiểu loại hình xinh đẹp hiện nay, khuôn mặt sắc sảo, tóc mái tám phần, lông mày tinh xảo, son môi là màu đỏ chính thống, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác cao bồi lỏng lẻo, diện mạo này cực kỳ ăn ảnh.
Vài người sau khi nghe Trì Dĩnh nói, đều biết rõ ràng thân phận của nữ sinh này.
Biết rõ trong đó có một chút sự tình, Ôn Mạn cười lạnh một tiếng, nói: “Mơ ước bạn trai cũ của bạn thân mình thì nên nói như thế nào nhỉ?”
Một câu trực tiếp đáp trả.
Sắc mặt Liễu Vân liền thay đổi.
Trì Dĩnh cùng Trần Lâm cũng hứng thú, gật đầu: “Đúng vậy, bạn thân chân trước mới ra nước ngoài, sau lưng liền cùng bạn trai cũ của bạn thân truyền ra tai tiếng, lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết….”
Khuôn mặt Liễu Vân nửa xanh nửa trắng, “Các người nói bậy gì đó?”
“Sao, nói cô sao?” Ôn Mạn cười hỏi lại.
Liễu Vân: “……”
MMP.
Tô Hà lập tức bật cười. Lúc này, Chu Thành xách theo chai Coca, nhìn thấy bọn Tô Hà, thần sắc có chút chần chờ, một lúc sau, anh ta đi lên trước, đi đến trước bàn bọn Tô Hà chỉ chỉ vàocái bàn, hỏi: “Các em…. Đều còn đang ăn cơm sao?”
Tô Hà cũng nhìn thấy Chu Thành, cô gật gật đầu: “Đúng vậy, anh đang ăn sao?”
Chu Thành gật đầu: “Anh ăn rồi, nhưng anh tới mua chai Coca, các em… Không trở về ký túc xá sao?”
“Về á, bọn em chuẩn bị trở về nè.” Vốn đang tính ngồi nói chuyện một lúc lại bị Liễu Vân đánh gãy, bốn người đẩy khay ra rồi đứng lên.
Chu Thành à một tiếng, nói: “Ừ, vậy cùng nhau về đi.”
Tầm mắt anh ta vẫn luôn nhìn Tô Hà, muốn nói lại thôi.
Ôn Mạn dùng tay thục Tô Hà một cái, Tô Hà có chút không hiểu cũng nhìn Chu Thành, nhưng cô không chủ động hỏi.
Bốn nữ sinh cùng một nam sinh ra khỏi nhà ăn, đi về ký túc xá.
Bên này bọn cô mới vừa đi, một người bạn của Liễu Vân cũng chạy nhanh đến nhà ăn, tìm được cô ta liền kéo tay cô ta mà nói: “Mau, mau, quá chấn động rồi, mang cậu đi xem.”
Liễu Vân lạnh mặt, “Coi cái gì? Có cái gì đẹp sao?”
“Đi xem sẽ biết, thật là, cẫu chủ Tạ tài đại khí thô.”*
财大气粗 – Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Nghe được ba chữ cậu chủ Tạ, Liễu Vân đứng dậy khỏi ghế, lúc này mới sốt ruột, “Rốt cuộc là chuyện gì.”
“Đi coi sẽ biết.”
*
Khi nhìn thấy một biển hoa dưới ký túc xá, Tô Hà mới biết được ánh mắt kia của Chu Thành là có ý tứ gì.
Tạ Lâu ôm cánh tay, lười nhác mà dựa vào cửa thang lầu ký túc xá của sinh viên tự do, hỏi Tô Hà: “Thích không?”