Editor: Mứt Chanh
Nói chuyện điện thoại với Ôn Mạn xong, Tô Hà lấy bản hợp đồng kia nhét vào túi nhỏ, sau đó đứng dậy dẹp quần áo mà tối hôm qua bị nước mưa xối ướt.
Hôm nay vẫn không có ánh mặt trời, sắc trời âm u, thoạt nhìn còn có gió nữa. Tô Hà giặt sạch đống quần áo kia một lần nữa, chụp một tấm hình gửi cho Tạ Lâu.
Tạ Lâu hồi âm: “Đều đã thành như vậy rồi cũng đừng giặt sạch nữa.”
Tô Hà không để ý đến anh.
Giữa trưa, Vương Huệ gọi điện thoại cho cô: “Hà Hà, muốn lại đây ăn cơm không? Chú Chu của con mua đồ ăn.”
Tô Hà nhìn đồng hồ, “Không về ạ, chờ lát nữa con còn phải đi làm.”
“Vậy thôi.” Vương Huệ đáp lời, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mới vừa cúp máy thì Tạ Lâu đã gọi tới, anh nói: “Anh tới đón em đi ăn cơm.”
Tô Hà: “Ừm.”
Cô thay quần áo, chỉ một lát sau, Tạ Lâu đã đến dưới lầu kêu cô đi xuống.
Sau một đêm bị mưa gột rửa, cửa ngõ của khu vực mới Hoa Đông sạch sẽ thật sự. Những cây xanh bên cạnh đều đang sáng óng ánh và hấp dẫn. Tạ Lâu một tay chống lên cửa sổ, nhìn cô đi xuống rồi cúi người kéo cửa ra. Tô Hà khom lưng ngồi xuống, Tạ Lâu nhướng mày: “Chuẩn bị ăn cái gì?”
Tô Hà: “Không có thời gian, chọn đại một cửa hàng ăn thôi.”
Tạ Lâu ồ lên một tiếng, “Sớm biết thế để em làm thì tốt rồi.”
Tô Hà: “Trên lầu không có đồ ăn.”
Tạ Lâu: “Ờ.”
Con Jaguar đen khởi động chạy ra đại lộ. Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn cô, “Xem hợp đồng chưa?”
Tô Hà gật đầu: “Xem rồi.”
Tạ Lâu à lên một tiếng, lười biếng chống cằm không hỏi gì nữa.
Tô Hà nhíu mày: “Anh không hỏi nữa à?”
Tạ Lâu: “Không có gì để hỏi, tiền này em không muốn đưa, giải quyết không được thì anh giúp em giải quyết…”
Tô Hà: “……”
Thôi quên đi, cô cũng không muốn nói, còn không biết có thể thành công hay không.
Cách công ty hai dãy phố, Tạ Lâu dẫn Tô Hà vào một tiệm mỳ. Hai người ngồi xuống gọi hai suất mỳ. Đột nhiên, một bóng đen vụt qua trên đỉnh đầu, Tô Hà ngẩng đầu thì thấy một chàng trai hơi quen thuộc đứng bên cạnh bàn, cậu ấy có vẻ chần chờ mà gọi: “Tô Hà?”
Tạ Lâu cầm đôi đũa ở trong tay đè xuống bàn, cơ thể dựa ra sau ôm cánh tay: “Cậu là ai?”
Tầm mắt của chàng trai kia chuyển qua, vừa thấy thì cười nói: “Tạ Lâu, không nhớ rõ tôi à?”
Tạ Lâu híp mắt nhìn một hồi, chân dài từ bên dưới bàn chạm chạm Tô Hà.
Tô Hà rụt chân, cô chống cằm, suy nghĩ một chút, “Cậu có phải … tổ trưởng tổ hóa năm lớp 10 Thành Vũ hay không?”
“Đúng vậy, ha ha cậu còn nhớ rõ à, sao Tạ Lâu quên rồi ta? Lúc ấy tôi ngồi ở phía trước chỗ ngồi của cậu.” Thành Vũ cười rộ lên, cậu ấy nói: “Hai năm trước tôi ra nước ngoài, mấy ngày nay vừa trở về.”
Đôi chân dài của Tạ Lâu lại khều Tô Hà, ý tứ là không cần để ý đến cậu ta.
Tô Hà trừng Tạ Lâu một cái, Tạ Lâu xoa khóe môi, lười nhác mà dựa vào: “À, nhớ ra rồi.”
“Hai người các cậu thật ra không có gì thay đổi, tôi lập tức đã nhận ra.” Thành Vũ cảm giác Tạ Lâu lạnh nhạt, tươi cười có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh cậu đã đặt lực chú ý ở bên phía Tô Hà, cậu ấy nói: “Tô Hà thêm cái WeChat nha?”
Sắc mặt của Tạ Lâu lập tức trầm xuống.
Tô Hà thấy thế thì dùng chân đá Tạ Lâu, sau đó cô ngẩng đầu nói: “WeChat thì tôi cũng rất ít liên hệ với các bạn học, gần đây cũng tương đối bận rộn.”
Thành Vũ chần chờ, cậu suy nghĩ một chút, “Tô Hà…. Cậu còn có đồ ở chỗ tôi.”
“Thứ gì?” Giọng Tạ Lâu đã trở nên lạnh lẽo, anh nhíu mày nhìn Thành Vũ, giữa mày mang theo cơn giận dữ, làm Thành Vũ thực sự hơi bị dọa cho nhảy dựng.
Thành Vũ chần chờ, cậu mới vừa về nước, còn không biết hai người kia đang yêu đương.
Tô Hà thấy dáng vẻ chó điên này của Tạ Lâu thì lại đạp anh một cước thật mạnh ở dưới bàn rồi mới nhìn Thành Vũ nói: “Xin hỏi là thứ gì thế?”
Thành Vũ gãi đầu, có hơi ngượng ngùng, theo bản năng mà quét về tôn đại Phật Tạ Lâu này, có hơ xấu hổ mới nói: “Có thể thêm WeChat, tôi nói sau với cậu hay khôngi?”
Cũng đủ ngượng ngùng xoắn xít.
Tô Hà suy nghĩ xong thì gật đầu, vươn tay ra cầm điện thoại. Tạ Lâu lấy ngón tay đẩy điện thoại mình về tay Tô Hà, Tô Hà nhìn sang chỗ Tạ Lâu.
Tạ Lâu khẽ ngước cằm, đôi mắt rét run.
Tô Hà có chút bất đắc dĩ, cầm lấy chiếc điện thoại kia của anh, đang muốn hỏi mật mã thì Tạ Lâu nói: ” Khóa vân tay.”
Tô Hà ấn ngón cái của mình lên, giao diện lập tức đã mở khóa.
Tô Hà: “……”
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng.
Tô Hà thầm nghĩ cũng không biết người này bao giờ đã lưu vân tay của cô vào….
Cô giơ mã QR WECHAT đưa cho Thành Vũ.
Thành Vũ bị Tạ Lâu làm cho rất khẩn trương, nhất thời không dám nhìn nhiều nên thêm vào.
Sau khi thêm xong mới thấy.
Tạ Lâu.
Trán cậu đổ mồ hôi nhìn về phía Tô Hà.
Tô Hà cười cười: “Ngại quá, điện thoại tôi hết pin rồi, cậu thêm Tạ Lâu trước, tối nay tôi sạc pin xong sẽ thêm cậu.”
Thành Vũ: “….. Ơ…. Được.”
Đột nhiên hơi bất đắc dĩ, sau đó nghĩ ngợi một lúc, quên đi.
Dù sao thứ này cũng có liên quan tới hai người bọn họ.
Cậu nói: “Tôi đi trước đây.”
“Tạm biệt.”
Tô Hà vẫy tay chào.
Lòng nhiệt huyết của Thành Vũ khi gặp lại Tô Hà hoàn toàn bị dội tắt, có chút suy nghĩ hỗn độn bước ra ngoài.
Tô Hà dùng WeChat Tạ Lâu gửi cho Thành Vũ một tin nhắn: “Thứ gì vậy?”
Thành Vũ trả lời rất nhanh: “Thư tình mà cậu gửi Tạ Lâu.”
Tô Hà nhất thời không nghĩ tới là cái này, sửng sốt hai giây, điện thoại đã bị Tạ Lâu lấy mất. Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn rồi kéo cổ tay Tô Hà về phía anh, cắn môi cô mà hỏi: “Em con mẹ nó gửi thư tình cho anh sao sẽ ở chỗ cậu ta?”
Tô Hà: “….. Sao em biết được?”
Tạ Lâu lại cắn cô thật mạnh, đoạt lại điện thoại, ở phía trên chỉnh sửa: “Trả lại nó cho tôi.”
Thành Vũ còn tưởng rằng là Tô Hà, cậu ta đáp: “Được, tôi đang có ý này, cuối tuần này sinh nhật tôi, tôi muốn mời mấy người bạn học cấp ba, cậu cũng cùng đến nhé? Tạ… Tạ Lâu nếu cậu ấy chịu tới cũng có thể.”
Ra nước ngoài hai năm, Thành Vũ phát hiện chính mình nhớ nhất là những ngày tháng học cấp ba. Đặc biệt là năm lớp 10 kia, có người yêu thích cũng có người được thích, hồn nhiên ngây thơ rất là vui vẻ, cho nên cậu muốn mượn lần sinh nhật này để họp lớp, vốn đang định tìm cơ hội lấy We Chat của Tô Hà.
Ai mà ngờ vận mệnh lại chăm sóc cậu như vậy.
Thế mà để cậu ngẫu nhiên gặp được.
Tuy rằng còn ngoài ý muốn gặp được Tạ Lâu nhưng cậu rất vui vẻ, cậu lúc trước còn đánh một trận bóng rổ cùng Tạ Lâu.
Tạ Lâu híp mắt, chuyển WeChat cho Tô Hà xem: “Có đi hay không?”
Tô Hà nhích lại gần nhìn, suy nghĩ một lát: “Đi thôi.”
Tạ Lâu ồ lên một tiếng: “Rất tốt, là định dắt theo anh, đi nói cho bọn họ biết Tô Hà tôi đây đã bắt được Tạ Lâu sao?”
Tô Hà vặn lỗ tai anh, Tạ Lâu bất đắc dĩ dựa về phía cô, nghiêng đầu nói nhỏ: “Vợ yêu, đây là ở bên ngoài, cho anh mặt mũi đi.”
Không cần nắm lâu lắm đâu.
Tô Hà nghiến răng nghiến lợi: “Anh vô sỉ.”
Tạ Lâu: “Cảm ơn.”
Tô Hà: “…….”
Mẹ bà nó.
*
Ăn xong cơm trưa, hai người trở về công ty một trước một sau.
Tô Hà vào cửa trước, nói với Tạ Lâu ngày mai cô muốn xin nghỉ đi một chuyến về thành phố B.
Tạ Lâu rũ mắt nhìn cô, đại khái đoán được là đi xử lý chuyện của Chu Ngữ Ngữ nên gật đầu, không hỏi nhiều.
Sau khi đến công ty thì Tạ Lâu cũng bận rộn.
Tô Hà bên này còn một đống số liệu phải xử lý, cùng Tiểu Dao ba người bận rộn. Lại có hai công ty phải thanh lý tài sản, hai công ty này vẫn là công ty lớn, hơn nữa đều là một vài công ty cũ, trong đó còn có một công ty đã từng ganh đua cùng công ty nhà Tô Hà.
Nhìn mấy công ty già đời kia hiện giờ thanh lý tài sản, tuyên bố phá sản khiến Tô Hà khó tránh khỏi nhớ tới người cha đã mất đi. Hôm nay Lưu Na có tâm tình lại đây nói chuyện phiếm, thật ra cũng là nói với Tô Hà, đại ý chính là mấy công ty cũ kia đều là do gia tộc quản lý, hiện giờ sẽ suy bại cũng rất bình thường. Nếu ban lãnh đạo không điều chỉnh lại chính sách quản lý thì cuối cùng sẽ bị dòng nước lũ của kỷ nguyên mới bóp chết.
Tâm tình Tô Hà phức tạp gật đầu.
Lưu Na cười cầm hai hộp chocolate để lên bàn Tô Hà: “Chia nhau ăn đi.”
Sau đó lại hỏi Tô Hà: “Ngày mai có việc muốn đi xử lý sao?”
Tô Hà sửng sốt ngẩng đầu.
Lưu Na nở nụ cười, không nói chuyện, lắc mông trở về văn phòng.
Chỉ lát sau, Tô Hà nhận được Wechat của Lưu Na gửi đến: “Tổng giám đốc Tạ bảo trợ lý Lý mua cho em vé tàu cao tốc.”
Lưu Na: “Tổng giám đốc Tạ thật đúng là săn sóc, đối với em thật tốt.”
Tô Hà: “……”
Đúng vậy. Tên chó điên này.
*
Sáng sớm hôm sau, Tạ Lâu tự mình đưa Tô Hà đến ga tàu cao tốc. Trước khi xuống xe Tạ Lâu áp sát Tô Hà hôn một hồi lâu mới nói: “Tùy tiện xử lý là được, một trăm vạn không tính là cái gì.”
Nghe cái loại lời này, Tô Hà thật sự giận sôi máu.
Kẻ có tiền ghê gớm lắm hả….
Vì mua vé sớm nên đến thành phố B cũng chưa muộn. Ôn Mạn còn sớm hơn cô, mở ra chiếc Tesla đỏ xinh đẹp đón cô ở ga tàu cao tốc.
Lên xe xong, Ôn Mạn rất tò mò: “Muốn làm chuyện gì thế cưng? Cần người giúp không?”
Tô Hà suy nghĩ một chút, “Không cần ạ.”
Ở trên đường đi, Tô Hà nói chuyện Chu Ngữ Ngữ hỏi Tạ Lâu muốn một trăm vạn với Ôn Mạn.
Nhưng nếu đã mở miệng thì chuyện chi phiếu cũng thuận tiện nói luôn.
Ôn Mạn nhai kẹo cao su thổi bong bóng, nghe được Tô Hà nói như vậy thì bong bóng trực tiếp bể. Chị ấy sửng sốt nửa giây mới cảm thán nói: “Cậu chủ Tạ quả nhiên… Đủ tàn nhẫn.”
May mắn là quan hệ giữa mẹ cùng Tô Hà không tính là tốt, nếu không sẽ không ghi được điểm rồi?
Tô Hà theo bản năng mà nói: “Chỉ có thể trách lòng mẹ em quá tham.”
Ôn Mạn cười như không cười mà nhìn Tô Hà: “Em đây là bảo vệ Tạ Lâu cái tên đàn ông chó này….”
Tô Hà: “Các người sao ai cũng kêu ảnh là đàn ông chó thế.”
Ôn Mạn ha ha cười, cầm khăn giấy lấy kẹo cao su ra, lau khóe môi mới nói: “Trần Diệu nói đúng không sai, không nghĩ tới Tô Hà em bây giờ lại bảo vệ cậu ta như vậy….”
“Cũng đúng, chỉ ở điểm cậu ta yêu em, như vậy đủ rồi.”
Ôn Mạn trưởng thành, mấy năm nay gặp phải đàn ông trên cơ bản đều là nói điều kiện. Không có người đàn ông trưởng thành chỉ yêu mình bạn, khổ sở yêu đến chết đi sống lại thì càng ít. Tình yêu của đàn ông trưởng thành có điểm mấu chốt, có phụ cả thiên hạ cũng không bao giờ phụ nàng thì vốn dĩ càng không xuất hiện..
Tạ Lâu…Xem như là tên ngoài hành tinh đi.
Đại khái từng được người đàn ông yêu như thế, về sau gặp phải ai cũng cảm thấy yêu quá nhẹ.
Ôn Mạn đột nhiên thở dài: “Quá hâm mộ.”
Mặt Tô Hà đỏ ửng.
*
Tìm hai cô bạn thân của Chu Ngữ Ngữ không khó, hai cô bé này thường xuyên ra ngoài uống trà sữa, tám nhảm. Tiểu khu cách đó cũng không xa, Tô Hà hỏi thăm một chút đã biết hai người ra ngoài đã vài giờ.
Giữa trưa, Tô Hà cùng Ôn Mạn tùy tiện mua bánh mì ở trong xe ăn, sau đó đến ngoài cửa tiểu khu chờ. Tô Hà không ở trong xe, cô ngồi ở bồn hoa bên cạnh tiểu khu.
Nhìn thấy các cô ấy ra tới, Tô Hà gọi điện thoại cho Ôn Mạn.
Kế hoạch của cô thật ra rất đơn giản, chính là Ôn Mạn tới tìm các hai cô ấy, nói là chị của Tạ Lâu, chị ấy tới tìm chị Tô Hà của Chu Ngữ Ngữ.
Sau đó lại dựa vào miệng Ôn Mạn nói lời khách sáo.
Hai cô bạn thân này của Chu Ngữ Ngữ đều chung một đức tính là thích nhiều chuyện, miệng không kín, ái mộ hư vinh, thấy xe xịn thì nhìn vào, thấy xe đẹp thì cũng thích khoe mẽ.
Xe của Ôn Mạn chính là một điểm nhấn, hơn nữa khí chất đầy người của Ôn Mạn, miệng mồm lại dẻo, rất nhanh đã đến gần rồi.
Tô Hà ngồi ở bồn hoa, nhìn hai nữ sinh kia lên xe Ôn Mạn.
Cô nở nụ cười, ngăn cản taxi đuổi theo.
Lúc này phỏng chừng Ôn Mạn đã làm hài lòng họ, không có đi tiệm trà sữa nhỏ mà là tới quán cà phê ở trung tâm thương mại. Tô Hà đi theo sau ba người họ, chọn một góc ngồi xuống.
Ôn Mạn khảy tóc, điện thoại đã mở ghi âm, bắt đầu lời nói khách sáo.
Chị ấy mời hai người họ ăn không ít thứ ngon, quả nhiên hai cô gái kia đã bị vẻ ngoài của Ôn Mạn gạt mà nói: “Chu Ngữ Ngữ trước kia có nói Tô Hà sớm hay muộn cũng bị Tạ Lâu vứt bỏ, chị Tạ, chị có phải cũng rất không thích Tô Hà hay không?”
Ôn Mạn nở nụ cười: “Vô nghĩa, sao chị có thể thích cô ta, chị ước gì cô ta với em trai chị chia tay là tốt rồi, hiện tại Tô Hà biết em trai chị mua cho mẹ cô ta hai tấm cổ phiếu đang đòi tiền em trai chị kia kìa.”
“Wow, Tô Hà thật đê tiện, Chu Ngữ Ngữ cũng nói là mẹ Tô Hà quá tham mới có thể thua nhiều tiền như vậy, nhưng cậu ấy vẫn muốn đi tìm Tạ Lâu tính sổ, ai bảo ảnh xấu xa như vậy, thế mà tuồn cổ phiếu cho dì Vương Huệ….”
“Cảm giác Chu Ngữ Ngữ cũng thật dũng cảm.”
Tô Hà: “……”
Là rất dũng cảm.
Cô đang nghe thì điện thoại lúc này đã vang lên.
Tô Hà cầm lên, là trợ lý Lý, cô bắt máy, nhỏ giọng alo.
Trợ lý Lý bên kia có chút sốt ruột: “Tô…. bà chủ, tổng giám đốc Tạ cậu ấy phát sốt, đột nhiên sốt cao.”
Tô Hà: “…… Cái gì?”
Trần Diệu ở một bên chêm thêm một câu: “Muốn sốt thanh con mèo bệnh à.”