Editor: Mứt Chanh
Cúp điện thoại, Cố Tình lười biếng dựa vào trên quầy, chuyển qua máy tính tính toán thu nhập ngày hôm nay. Hai nữ nhân viên khác trong cửa hàng cũng lười biếng tựa vào nhau ngẩn người, máy tính phát ra tiếng động. Hai nữ nhân viên hơi lộn xộn còn cười đùa, Cố Tình hí mắt ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Tuấn lén lút đứng tựa ở bên ngoài cửa hàng, trong tay ôm một túi công văn.
Thấy cô nhìn qua đó thì Tạ Tuấn kinh ngạc, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm đi từ cửa đến đây, trên mặt làm bộ vô cảm: “Tôi đi ngang qua thì ghé thăm em một chút.”
Cố Tình vừa nghe thấy thì bật cười, lười nhác tựa ở ngăn tủ: “Anh đi qua đường nào? Công việc và gia đình của anh đều ở trung tâm thương mại này hả?”
Tạ Tuấn bị vạch trần nên hơi lúng túng.
Anh suy nghĩ: “Vòng qua một đường cũng là đi ngang qua.”
Hai nữ nhân viên gần đó đã bật cười và trực tiếp khiến tai Tạ Tuấn đỏ lên. Cố Tình cũng không thay anh giải vây mà để anh bị cười. Cô ngoảnh đầu nhìn đồng hồ thì đã hơi trễ rồi. Cô cầm áo khoác treo trên mắc áo lên, mặc vào rồi lấy túi nhỏ trong ngăn kéo ra mới nói: “Vừa lúc, tôi phải về nhà, anh có muốn thuận tiện đi ngang qua nhà tôi hay không?”
Tạ Tuấn nhìn cô thì lập tức gật đầu: “Được.”
Cố Tình cười hai tiếng: “Vậy sẽ rất muộn anh mới có thể về nhà.”
Tạ Tuấn: “Không sao.”
Hai nữ nhân viên kia lại cười rộ lên, tiếng cười không chút nào che giấu. Tai Tạ Tuấn vẫn đỏ bừng, Cố Tình tươi cười bước ra khỏi cửa hàng sườn xám và nói với hai nữ nhân viên: “Một lát nữa đóng cửa lại, đừng về nhà muộn quá.”
“Biết ạ, chị Cố, hai người đi thong thả, đi ngang qua.” Nói xong, hai người phá lên cười.
Tạ Tuấn: “…”
Cố Tình trừng mắt với các cô ấy mới bước đến cổng trung tâm thương mại. Tạ Tuấn lập tức đuổi kịp, bên ngoài gió đã nổi lên thổi trúng túi ni lông trên mặt đất bay tứ tung.
Cố Tình ngáp dài, hỏi Tạ Tuấn: “Anh ăn cơm chưa?”
Tạ Tuấn lắc đầu: “Chưa ăn.”
Thực tế là anh đã ăn rồi ở đơn vị.
Cố Tình liếc anh một cái, lại cười rộ lên: “Anh ăn rồi chứ? Đã giờ này rồi, sao có thể chưa ăn?”
Tạ Tuấn: “…”
Thật sự vẫn luôn chọc thủng tôi thế à?
Ngửi thấy mùi thịt nướng, Cố Tình mới quyết định: “Chúng ta đi ăn barbecue đi.”
“Được.” Tạ Tuấn gật đầu đi bên cạnh Cố Tình, hai người đi đến quầy thịt nướng, vừa mới ngồi xuống thì một chiếc xe đen chạy đến bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt nhã nhặn: “Cố Tình, em tan tầm sao?”
Tạ Tuấn đang lau ghế cho Cố Tình, vừa nghe thấy thì ngẩng đầu, vẻ mặt kiềm chế trở nên cảnh giác và hơi lạnh lùng.
Cố Tình cầm khăn giấy lau tay, liếc nhìn sang người đàn ông kia: “Đúng vậy, anh cũng đi ngang qua à?”
“Không phải, anh là tới đón em. Mấy ngày nay thời tiết lạnh, ngồi xe buýt công cộng về nhà thì thật là bất tiện.” Người đàn ông kia nói dứt lời thì mở cửa xe xuống xe, đi về phía bên này.
Cố Tình liếc mắt nhìn Tạ Tuấn.
Tạ Tuấn mỉm cười với Cố Tình, chỉ có trên lông mày là có một tí lạnh lùng
Cố Tình phì cười, cô ngồi dọc theo mép váy mới hỏi Tạ Tuấn: “Tôi ngồi xe của hắn về nhà thì anh thấy như thế nào?”
Tạ Tuấn: “Không thế nào cả, tốt hơn là em nên đi ngang qua cùng tôi.”
Cố Tình buông tay: “Tôi còn phải ngồi xe buýt công cộng với anh đấy.”
Tạ Tuấn: “Xe buýt công cộng còn có thể cười một lúc, còn an toàn nữa.”
Cố Tình: “…”
Già mồm át lẽ phải.
Người đàn ông đi tới bàn, nhìn thấy người đàn ông nghèo kiết hủ lậu như Tạ Tuấn thì anh ta cười đắc thắng, sau đó lại nhìn về xung quanh một chút: “Cố Tình em ăn đồ nướng đấy à? Sao em không đến ăn trà bánh kiểu Quảng Đông, ăn uống khỏe mạnh một chút.”
Cố Tình nhận lấy đôi đũa từ Tạ Tuấn đưa tới, uể oải nói: “Không được, tôi phải vừa ăn vừa ngó đông ngó tây.”
“Vậy anh ăn với em.” Người đàn ông kia nói rồi muốn ngồi xuống nhưng Tạ Tuấn đã lấy túi xách chặn cái ghế lại, người đàn ông kia sửng sốt: “Mày có ý gì?”
Tạ Tuấn nói từ từ: “Mọi việc đều phải chú ý thứ tự đến trước và sau, phiền anh đến xếp hàng trước đã.”
“Xếp hàng cái gì? Ăn đồ nướng còn phải xếp hàng à?” Hắn không tin nên đành ngồi xuống. Tạ Tuấn đá văng cái ghế tựa ngã xuống đất. Anh nhìn về phía Cố Tình: “Sao không quay lại quán thịt nướng trước nhà mà ăn?”
Cố Tình cười vuốt lỗ tai, dáng vẻ lười biếng. Cô vươn cánh tay đặt trước mặt Tạ Tuấn mới nói: “Tay tôi đau, hôm nay lấy xườn xám muốn mệt luôn vậy đó…”
Tạ Tuấn nghe xong thì nhìn cánh tay nhỏ bé này mặc dù đang mặc áo sơ mi đen, lỗ tai lại đỏ lên. Khoảng chừng một giây sau, anh vươn tay, chạm vào áo len của cô: “Tôi xoa bóp cho em nhé?”
Cố Tình ồ lên một tiếng mới gật đầu: “Được rồi, gọi chút thịt nướng, uống chút bia với anh nhé?”
Tạ Tuấn ừ một tiếng, xoay người gọi món với ông chủ rồi chuyên tâm dùng ngón tay thon dài ấn lên cánh tay Cố Tình.
Cố Tình chống cằm bằng tay còn lại, nhìn vẻ mặt người đàn ông kia không thể tưởng tượng nổi mới nói: “Đèn ở đây đủ sáng rồi ông chủ….”
Khuôn mặt của người đàn ông đó đồng thời chuyển sang màu xanh
Đây là nói hắn là bóng đèn, Cố Tình lại nói: “Ôi chao, đỉnh đầu thật là sáng á, ở đâu ra bóng đèn lớn vậy kìa.”
Người đàn ông kia trừng Tạ Tuấn, không cam lòng nhìn sang Cố Tình mới quay đầu rời đi, trước khi đi còn nói: “Em sẽ phải hối hận, Cố Tình, hắn chính là công chức bình thường, biệt thự siêu xe nhà anh đang chờ em, em còn không muốn? Thực sự là… Không có mắt nhìn.”
Nói xong thì hắn mở cửa xe ngồi vào, thuận tiện đóng sầm cửa lại, tỏ vẻ nóng nảy.
Hai chai bia vang lên một tiếng két trên bàn, còn tỏa ra hơi lạnh.
Tạ Tuấn buông tay Cố Tình ra, cầm dụng cụ mở chai lên mở nắp vang lên hai tiếng răng rắc, đưa một chai cho Cố Tình.
Cố Tình cười nói: “Tôi chỉ uống một chút thôi, uống không nhiều đâu.”
Tạ Tuấn nói: “Tôi cũng vậy.”
Sau đó, cả hai chạm chai nhau và lặng lẽ ăn thịt nướng với bia.
Cố Tình cũng uống một hớp, cô thật sự không thể uống được, một chai bia chỉ uống được một chút mà thôi. Tạ Tuấn uống gần cạn đáy, trên mặt vẫn không có một chút xíu men say.
Cố Tình chống cằm, nhìn anh: “Anh biết uống bia ha, thường xuyên uống ở đơn vị hả?”
Thời đại này công chức cũng không tệ lắm, thế nhưng so với nhà tư bản nháo nhào xuống biển kinh doanh thì công chức còn kém hơi xa. Tạ Tuấn ngước gương mặt tuấn tú lên gật đầu: “Phải, thường xuyên uống, vừa lên bàn ănchính là rượu.”
“Vậy rất vất vả.” Cố Tình cắn vào dây cà tím mới nói.
Tạ Tuấn: “Cũng tạm.”
Ăn xong thịt nướng, Tạ Tuấn xách túi công văn của mình rồi lại cầm túi xách nhỏ của Cố Tình, đi thanh toán, sau đó đi bộ với Cố Tình tới trạm xe buýt.
Cố Tình ôm cánh tay mới hỏi: “Anh nhìn thấy xe của hắn, không tự ti sao?”
Tạ Tuấn nhíu mày, cởi áo vest khoác lên vai Cố Tình: “Tự ti cái gì?”
Cố Tình cười và cố ý nghiêng về phía anh.
Tạ Tuấn đỏ ửng bên tai, đưa vai để cô tựa vào.
Gió lại lần nữa thổi lên, bến xe vắng lặng chỉ có hai người bọn họ, chuyến xe cuối cùng chầm chậm chạy lên. Chiếc xe chở đầy những người trở về đêm, tất cả đều mệt mỏi, ánh sáng trong xe cũng mờ mịt đi rất nhiều. Cố Tình lên xe, Tạ Tuấn cũng theo lên xe, hai người đi tới chỗ cuối cùng mới ngồi xuống. Xe buýt công cộng khởi động chạy về phía ngoại thành.
Cố Tình liếc mắt nhìn Tạ Tuấn ngồi bên cạnh.
Biết nhà anh không ở tại nơi này, đây chính là một chuyến xe buýt công cộng cuối cùng. Sau khi người này đi theo, ước tính phải đạp xe đạp hơn nửa đoạn đường mới về đến nhà.
Cố Tình cười.
Cô không ân cần bảo anh xuống xe, anh thích đưa thì để anh đưa tới cùng.
Vùng ngoại thành ở Hải thị mấy năm này thật ra đang từ từ quy hoạch. Chẳng bao lâu nữa, vùng này có thể không còn là nơi sinh sống thuận tiện cho người ngoài nữa.
Xe buýt công cộng gần đến nơi thì dừng lại, Cố Tình hơi buồn ngủ, Tạ Tuấn đỡ cánh tay của cô dẫn cô xuống xe. Tạ Tuấn hỏi: “Em trai của em lúc nào thì về Hải thị?”
Cố Tình cười, cố ý nắm lấy tay anh. Anh trở nên cứng ngắc, cô ôm anh chặt hơn mới nói: “Tôi không biết, nó muốn ở lại thành phố Y vì cha mẹ tôi chôn ở đó.”
Tạ Tuấn ồ một tiếng, nhìn dưới ánh trăng, ngón tay mảnh khảnh đặt ở trên cánh tay anh, móng tay tròn trịa sơn móng tay màu đỏ.
Mấy phần quyến rũ lại mang đến hương thơm của thiếu nữ.
Trước khi đến căn nhà cho thuê cũ, Cố Tình ngáp dài buông tay Tạ Tuấn ra. Tạ Tuấn phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy đầu ngón tay của cô. Lúc chạm vào nhau, ngón tay Tạ Tuấn hơi dùng sức. Cố Tình hơi kinh ngạc thì bị anh kéo vào lòng, áo sơ mi của anh mang theo hương thơm của xà phòng.
Cố Tình nhíu mày, cười nói với anh: “Làm gì? Đùa giỡn lưu manh à?”
Tạ Tuấn ôm tay cô, sững người lại, không dám nhúc nhích tí nào.
Cố Tình cười một tiếng: “Làm gì hả? Ôm cũng không biết làm chút gì à?”
Tạ Tuấn: “…”
Động cũng không dám động, còn làm thêm chút gì đây?
Gương mặt Cố Tình hơi ửng hồng, không biết là do rượu hay do bầu không khí lúc này, cô nói một cách táo bạo nhưng hành động lại cứng đờ.
Hai người tách nhau ra một giây, Cố Tình ném thật mạnh áo khoác vào lòng Tạ Tuấn, giễu một tiếng: “Anh nhát gan.”
Khi nó kết thúc, cô chạy lên cầu thang với khuôn mặt nóng bừng.
Tạ Tuấn tiếp tục khoác áo khoác, xách cặp đứng ở dưới lầu, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi đèn ở cầu thang sáng lên và có người bước xuống thì Tạ Tuấn mới quay người, đi tìm xe đạp của mình trong cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới.
Bà chủ kia chờ thật lâu mới nhìn thấy anh tiến vào, “Haiz, cậu đẹp trai này, tôi sẽ đóng cửa nếu cậu không đến đấy.”
Tạ Tuấn cầm tiền đưa cho bà ta: “Vất vả rồi.”
Nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh làm cho người ta vui tai vui mắt, bà chủ nhìn nhiều thêm nữa mới cười nói: “Không sao đâu, xe đạp ở bên trong, bước lên đi.”
“Cảm ơn.” Tạ Tuấn dắt xe đẹp ra, treo chiếc cặp lên đầu xe, đạp đôi chân dài được bọc trong quần đen một cái, áo sơ mi trắng hòa vào trong đêm tối.
Bà chủ nhìn bóng lưng của anh: “Nhìn đẹp trai như vậy nhưng hơi nghèo thôi.”
*
Cố Tình trở lại căn phòng cho thuê, chuyện thứ nhất chính là rửa mặt sau đó đắp mặt nạ, sau khi đi ra, cô dựa vào ghế sô pha, đá rơi giày cao gót, bước lên bàn trà.
Đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt.
Một lát sau, cô mới xoay người gọi điện thoại cho Cố Diệc Cư.
“Ở đâu?”
Cố Diệc Cư ầm ỹ ở đầu bên kia: “Đang uống rượu, làm gì?”
Cố Tình hí mắt: “Học kỳ này của em sắp xong rồi à? Đại học qua bên này học đi.”
Cố Diệc Cư cười giễu một tiếng: “Nếu em nói không thì sao?”
Cố Tình lập tức khóc lên: “Em không cần chị nữa có phải hay không? Gần đây có mấy người theo đuổi còn quấy rối chị nữa, chị thật thê thảm á.”
Cố Diệc Cư: “Dáng dấp ra sao? Em giết chết bọn họ.”
Cố Tình: “…”
Cô không khóc, lau khóe mắt không có giọt nước mắt nào mới nhắc nhở: “Có khả năng chị sẽ kết hôn.”
Cố Diệc Cư: “À.”
Cố Tình: “Em không tỏ vẻ một chút gì sao?”
Cố Diệc Cư lười nhác nói: “Chị thích thì cưới, có tiền hay không có tiền cũng không sao, tương lai em nuôi chị.”
“Chỉ bằng em? Em vẫn tự lăn lộn đi.”
Cố Diệc Cư cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tình: “…”
Khoảng chừng 0 giờ, Cố Tình vỗ về khuôn mặt ướt đẫm bởi mặt nạ và đang đứng dậy để trở về phòng thì điện thoại ở nhà đổ chuông. Cố Tình nhíu mày mới cầm lên.
Giọng nói của Tạ Tuấn ở trong điện thoại dễ nghe như đàn cello vang lên: “Tôi vừa tới nhà, em chuẩn bị ngủ chưa?”
“Đúng vậy, biết tôi phải ngủ mà còn gọi tới.” Cố Tình lại ngồi dậy trên sô pha.
Tạ Tuấn cười rất dễ nghe, nhưng lại không buông ra, Cố Tình rung chân: “Vậy chúc ngủ ngon.”
Tạ Tuấn cười hơi nhỏ một chút, anh hỏi: “Em thích phố Hoàng Hậu không?”
Cố Tình nghe xong thì hỏi: “Cái phố người nước ngoài á hả?”
Tạ Tuấn: “Phải, nơi ở của em sắp bị phá bỏ, không bằng chúng ta dời đến phố Hoàng Hậu đi.”
“Chúng ta? Anh nghĩ đẹp quá ha.” Cố Tình dùng ngón tay chạm vào mặt mới nghẹn lại, Tạ Tuấn ngập ngừng: “Vậy tối nay ngủ em suy nghĩ một chút.”
“Nếu như tôi nói không thì sao?” Cố Tình cố ý khiêu khích.
Tạ Tuấn: “Vậy em sẽ không còn chỗ để ở.”
Cố Tình: “Ôi anh cũng không phải chồng tôi, quản nhiều như vậy làm gì.”
Tạ Tuấn: “…”
Ồ.