Phù Thiên Ký

Chương 701: Một nụ hôn



“Đại công chúa, tại sao lại im lặng như vậy?”.

Tại sao? Hắn vậy mà còn hỏi nàng tại sao?

Lạc Mai Tiên hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình.

“Thi Quỷ, ngươi xác định muốn một mình đấu với liên quân của đế đô và Oa Nha?”.

“Không phải đấu”. – Thi Quỷ đính chính – “Ta sẽ tiêu diệt đại quân của họ”.

“Ngươi… điên rồi”.

Lần này đã chẳng còn là ý nghĩ nữa. Câu nói kia, nó đã được thốt ra khỏi miệng Lạc Mai Tiên. Lý trí nhắc nhở nàng cần tỏ ra bình tĩnh, nhưng cảm xúc thì lại khiến nàng hành động theo chiều ngược lại.

Bình tĩnh? Làm sao mà bình tĩnh được kia chứ? Thi Quỷ hắn nói là hắn sẽ tiêu diệt cả một đội quân hùng mạnh đấy!

Nếu Thi Quỷ quả có bổn sự ấy, thế thì khác nào nói hắn đồng dạng đủ năng lực để hủy diệt đại quân ở thành Lang Cơ của nàng. Còn nàng, nàng đang cận kề mối hiểm nguy sinh tử mà từ nãy giờ vẫn thản nhiên không hề hay biết…

Sóng gió qua đi, nơi cõi lòng mình, Lạc Mai Tiên bất giác chợt sinh ra hàn ý. Nhấg là khi nàng nghe Thi Quỷ khẳng định thêm một lần nữa.

“Đại công chúa, thần trí ta hoàn toàn tỉnh táo. Ngươi có lý do để hoài nghi, tuy nhiên, rất nhanh thôi, sau khi ta đem liên quân của đế đô và Oa Nha tiêu diệt, ngươi sẽ biết”.

Thi Quỷ, hắn đã nói như thế đấy. Bằng một thái độ vô cùng tự tin, cứ như thể tiêu diệt đại quân đế đô – Ô Nha chỉ là một việc cỏn con nào đó vậy.

“Bổn sự của hắn, nó thật to lớn đến nhường ấy ư?”.

“Một mình đấu cả hàng vạn tinh binh, hàng ngàn cường giả, hàng trăm chân nhân, rốt cuộc Thi Quỷ hắn dựa vào đâu chứ?”.

Lạc Mai Tiên âm thầm tự hỏi, nhưng câu trả lời, nó như cũ vẫn chỉ là một màn sương dày đặc. Sờ không tới, nhìn không qua…

“Có lẽ cũng chỉ có thể để thời gian trả lời…”.

Ánh mắt phức tạp, Lạc Mai Tiên tạm đem hoài nghi gạt bỏ, nhìn Thi Quỷ, giọng nghiêm túc lên nhiều:

“Thi Quỷ, nếu như ngươi thực làm được việc này, tiêu diệt liên quân của đế đô và Ô Nha, Lạc Mai Tiên ta chẳng những sẽ đem muội muội giao phó cho ngươi mà còn lập tức phong ngươi làm đại tướng quân, đãi ngộ tuyệt không thua kém so với La Ti, Thác Bất Thế”.

“Vậy ta nghĩ chức vị đại tướng quân này Thi Quỷ ta phải nhận rồi”.

“Làm xong hẳn nói”.

Nói đoạn, Lạc Mai Tiên chuyển mình cất bước, chuẩn bị rời đi. Hôm nay, Thi Quỷ đã đem đến cho nàng quá nhiều kinh ngạc; tâm tình nàng hiện tại, nó thật là chẳng tốt đẹp gì lắm. Sự rối ren này, nàng cần một nơi an tĩnh để tỉ mỉ sắp xếp, chậm rãi phân tích.

Tiếc rằng Thi Quỷ, hắn lại chưa muốn để nàng rời đi. Ngay khi đôi chân nàng vừa cất bước, còn chưa đi được bao nhiêu thì từ đằng sau tiếng hắn đã cất lên:

“Đại công chúa, chậm đã”.

Lạc Mai Tiên tạm ngưng bước chân, xoay người nhìn lại.

“Thi Quỷ, ngươi còn có gì muốn nói sao?”.

“Đại công chúa, lúc nãy ngươi không phải nói muốn nghe những “bí mật” của ta ư?”.

Lạc Mai Tiên nghe xong thì im lặng. Nàng đang tự hỏi về nguyên do. Qua những lời vừa rồi, có thể thấy Thi Quỷ đang muốn đem bí mật của mình ra chia sẻ cho nàng. Nhưng… tại sao?

Tại sao hắn phải làm vậy khi mà tư cách của hắn, giá trị của hắn đã được Lạc Mai Tiên nàng công nhận?

Lúc nàng hỏi thì hắn chẳng chịu hé môi, giờ không hỏi nữa hắn lại chủ động mở lời…

Là trêu đùa ư?

Lạc Mai Tiên bảo trì trầm mặc, chờ nghe tiếp.

Phía bên kia, Thi Quỷ thấy nàng im lặng như vậy, ngầm hiểu ý, mỉm cười mà rằng:

“Đại công chúa không cần hoài nghi. Thi Quỷ ta thực sự muốn đem bí mật nói cho ngươi biết”.

“Ngươi đang khiến cho ta phải hoang mang đấy, Thi Quỷ”.

Lạc Mai Tiên đi ngược trở về, vừa đi vừa nói: “Lúc nãy ta hỏi thì ngươi lảng tránh, muốn dùng chiến tích để chứng minh giá trị; bây giờ, khi đã quyết định xong ngươi lại quay ra muốn chia sẻ bí mật của mình. Hai từ “mâu thuẫn”, ta nghĩ nó rất phù hợp với ngươi”.

“Tại sao đại công chúa không nghĩ rằng Thi Quỷ ta là đang cố tình muốn nổi bật?”.

“Có đúng như thế chăng?”.

Dừng ngay trước mặt Thi Quỷ, ở khoảng cách chưa đầy một bước chân, Lạc Mai Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục hỏi: “Trực tiếp đi. Điều kiện của ngươi là gì?”.

“Điều kiện sao…”.

Thi Quỷ cúi xuống, sát đến độ tưởng chừng sắp chạm vào gương mặt diễm kiều của Lạc Mai Tiên, điệu bộ mập mờ đáp lại: “Nếu ta nói muốn dùng bí mật để đổi lấy một nụ hôn của ngươi thì thế nào? Ngươi nguyện ý không?”.

Trái hẳn những gì Thi Quỷ đã nghĩ, rằng Lạc Mai Tiên sẽ tức giận. Thực tế nàng chẳng hề như vậy, ít ra là hình thức. Sau khi nghe hết mấy lời khinh bạc nọ, nàng chỉ mất vài giây trầm tư liền phản ứng.

Hết sức bất ngờ, Lạc Mai Tiên vậy mà nở một nụ cười mị hoặc, thậm chí ngay đến giọng nói cũng quyến rũ vô cùng:

“Nếu đây thực là điều ngươi muốn, thế thì… Muội phu, môi của đại di… giao cho ngươi”.

Lời vừa ra hết cũng là lúc hai mắt Lạc Mai Tiên khép lại. Ý tứ ra sao khỏi cần động não cũng hiểu được.

Thi Quỷ, hắn tất nhiên là biết rõ. Chỉ có điều…

Hắn đã sai. Phản ứng của Lạc Mai Tiên đã ngoài tầm tính toán của hắn. Dùng bí mật để đổi lấy một nụ hôn, đó bất quá chỉ là câu nói khinh bạc. Trong đầu hắn vốn không hề nghĩ Lạc Mai Tiên sẽ đồng ý.

Nàng ta là ai chứ? Chính thị đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc! Chủ nhân của vùng đất phương bắc này!

Một kẻ có thân phận, có địa vị, có dã tâm lại đầy thành kiến với hắn như Lạc Mai Tiên nàng, Thi Quỷ hắn dù suy luận theo kiểu nào cũng đều không thể đưa đến kết quả giống hiện tại.

“Lạc Mai Tiên, đây là sự thách thức của ngươi sao?”.

Thi Quỷ thầm nói, nói xong thì hít sâu một hơi. Con mắt trái híp lại đôi chút, hắn đưa tay giữ lấy khuôn mặt diễm kiều của nữ nhân trước mặt.

Một nụ hôn, nó vừa mới đặt xuống.

Không nồng nàn, cũng chẳng say đắm, nụ hôn kia bất quá chỉ là một khoảnh khắc môi chạm môi tựa cơn gió thổi qua cánh hoa đào, dừng trong giây lát. Thật rất nhẹ nhàng.

Nhưng…

Dẫu nhẹ đến mấy thì vẫn là một nụ hôn. Môi đã chạm, hơi thở đã ngưng, và cõi lòng…

Lạc Mai Tiên, nàng ghét nó. Cái cảm giác này.

Bối rối? Rung động? Tại sao nàng lại như thế?

Kẻ khơi mào là nàng kia mà.

Nhưng… tại sao?

Tại sao nàng lại hùa theo Thi Quỷ? Vì cho rằng hắn sẽ không dám, nghĩ rằng với quan hệ muội phu – đại di này có thể khiến hắn…

Giờ phút này đây, trong lòng Lạc Mai Tiên rối lắm. Nàng thậm chí còn chẳng hiểu nổi lý do bắt đầu mọi chuyện, dù chính bản thân nàng đã tự nguyện tham gia vào. Hiện tại, điều duy nhất nàng minh bạch là cảm xúc. Khó chịu lắm.

“Lạc Mai Tiên, ngươi đang làm gì thế này?”.

“Nam nhân… Ngươi vậy mà lại để cho một tên nam nhân chạm vào. Một tên Dị Chủng thấp hèn như hắn…”.

Mười ngón tay co lại, Lạc Mai Tiên siết đến phát run. Với khuôn mặt âm trầm lửa giận, nàng dành cho Thi Quỷ – kẻ đã vừa hôn mình – một cái nhìn sắc lạnh hơn dao, tùy thời bạo phát.

“Rốt cuộc cũng thành thật biểu cảm rồi”.

Đứng trước áp lực, Thi Quỷ tạm thời nhượng bộ thoái lui. Cách xa cả đoạn dài, hắn hướng Lạc Mai Tiên đang có dấu hiệu thi triển thần thông, nói:

“Đại công chúa, vừa rồi ta cũng đâu phải tự tiện. Chính ngươi đã đồng ý, cớ sao bây giờ lại quay sang trút giận lên ta?”.

Ngó thấy đối phương chịu lắng nghe, Thi Quỷ mau chóng tiếp lời:

“Ngươi thân là đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc, đường đường một bắc phương chi chủ, hành xử như vậy thì có hơn gì hạng nữ nhi ủy mị tầm thường? Thật khiến người thất vọng”.

Thi Quỷ càng nói thì khí tức trên người Lạc Mai Tiên càng giảm thấp. Vẻ hung hăng trên mặt nàng, nó cũng từng chút rút đi.

Với tâm tình đã hoàn toàn bình ổn trở lại, Lạc Mai Tiên thoáng điều chỉnh nhịp thở, hồi lâu thì hé môi cất tiếng:

“Thi Quỷ, ngươi khá lắm”.

“Đa tạ đại công chúa đã khen ngợi”.

“Hừ!”.

Như chẳng muốn tốn thời gian thêm nữa, Lạc Mai Tiên trực tiếp yêu cầu:

“Hôn ngươi đã hôn, giờ thì hãy đem bí mật của ngươi nói ra đi”.

“Tốt”.

Đợi một lúc mà vẫn chưa nghe Thi Quỷ nói năng gì, Lạc Mai Tiên không khỏi cau mày.

“Thi Quỷ, ta đang đợi nghe”.

“À…”.

Thi Quỷ hơi trầm ngâm, bày ra bộ dạng khó nghĩ: “Đại công chúa, ta chợt nhớ là mình nắm giữ không ít bí mật, nhất thời thật chẳng biết nên bắt đầu từ đâu…”.

Câu nói của Thi Quỷ còn chưa kịp dứt thì từ phía Lạc Mai Tiên, một món đồ vật đã lấy tốc độ kinh nhân bay qua.

“Keng!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.