Làm Lại Từ Đầu

Chương 3



Tiêu Giác cảm giác được mình đã ngủ rất lâu, ngủ đến độ đầu anh đau muốn chết, anh chậm rãi ngồi dậy trên giường, Tiêu Giác vươn tay vỗ vỗ trán mình, anh cảm giác như thể mình đã quên mất chuyện gì đó.

Mờ mịt nhìn chung quanh, rõ ràng đây là nơi mình ở sau khi vào đại học mà vì sao lại khiến cho mình cảm thấy xa lạ, như thể đã lâu lắm rồi mình không còn sống ở đây nữa. Tiêu Giác muốn suy nghĩ cho rõ xem cảm giác này là sao nhưng chỉ cần nghĩ đến là đầu anh sẽ đau đến lợi hại. Gắng gượng đứng lên nhìn thời gian, hiện tại là bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ đã sáng sủa hơn đôi chút, Tiêu Giác có thể mơ hồ nhận biết hôm qua là sinh nhật mình, trong phòng còn có cả nửa cái bánh ngọt ăn thừa.

Vừa nhìn thấy cái bánh ngọt ấy, quả tim Tiêu Giác đột nhiên đập đánh thịch một cái, tựa hồ có giọng nói nhắc nhở anh mau rời khỏi đây, bằng không sẽ xảy ra chuyện mà anh không hề muốn đối mặt. Loại cảm giác này rất khó hiểu, nhưng Tiêu Giác lại tin tưởng bản thân mình. Tiêu Giác không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ có thể trước tiên vâng theo bản năng nhảy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc mở cửa ra, Tiêu Giác lại đột nhiên ra một quyết định khác.

Anh đứng trước cửa khóa trái nó lại từ bên trong, còn đem tất cả những bàn ghế có thể di duyển đến chặn cứng cửa lại. Chờ anh thở dài nhẹ nhõm một hơi thì từ ngoài cửa vang lên tiếng người đập cửa, Tiêu Giác giật mình một cái, không nói hai lời đứng lên mở cửa sổ ra sau đó nhảy ra ngoài. Phòng Tiêu Giác thuê ở lầu một nên nhảy ra ngoài sẽ không có việc gì, anh cũng không rõ tại sao phải trốn, nhưng bản năng mách bảo anh làm vậy.

“Ở đằng kia, mau đuổi theo! Ông mày phải tìm được thằng thỏ đế đó, tao không tin tao không thể bắt nó nôn tiền ra cho tao!”Loáng thoáng nghe thấy vang lên từ đằng sau lưng như vậy, Tiêu Giác không biết bọn họ tìm mình làm gì, nhưng anh biết, anh không thể để những người này bắt được, anh phải nhanh chóng trốn đi! Chạy lung tung trên đường cái, Tiêu Giác không có mục tiêu, hiện tại anh không có năng lực tự hỏi, đầu anh thật sự rất đau.

“Kíttttttt……” Tiếng phanh xe chói tai đột nhiên vang lên bên người Tiêu Giác khiến cho ngã tư của khu dân cư có vẻ đặc biệt im ắng nháy mắt náo nhiệt hẳn lên. Tiêu Giác do tâm thần hoảng hốt, huống hồ cái xe kia cũng lao quá nhanh, chờ anh phản ứng lại đã quá trễ để né tránh, trong nháy mắt đó anh dường như thấy được cảnh một người nằm giữa vũng máu, người kia lớn lên thật sự giống y hệt anh, nhưng hình ảnh vốn đang rõ ràng đột nhiên lại nhòe đi, sau đó đầu Tiêu Giác cảm nhận được sự đau đớn thấu xương.

“Đệt mẹ!” Vừa lúc người trên cái xe nọ đi xuống, nhìn người nằm trước đầu xe cách đó không xa. Lúc này phía sau có một chiếc xe di chuyển với tốc độ y hệt phanh kít lại, nhưng sau khi dừng thì người trên xe lại chẳng xuống xe mà chỉ hạ cửa xuống cười nói: “Thiếu gia Tô, mày đụng vào người hả?” Tô Hành Ngạo liếc con ngươi trắng dã, tính tình hắn ta tương đối táo bạo, nhịn không được mắng: “Tào Qua, mẹ mày đừng có mà nói gở, tao có biết thằng này thế nào đâu? Ông mày đang lái xe yên ổn, tự nhiên thằng này từ đâu xông ra, kỹ thuật của ông mày tốt thế, đã phanh lại đúng lúc rồi, ngay cả có đụng trúng cũng không đến nỗi nghiêm trọng.”

Tào Qua cũng không giận, gã biết tính khí của Tô Hành Ngạo rất nóng nảy, vẫn cười như trước nói: “Yêu, nếu nói như vậy thì sao người nọ còn chưa bò dậy a? Tao nghĩ khéo đụng liệt mẹ rồi.” Tô Hành Ngạo cũng phát hỏa, mắng: “C*t! Tao nghĩ có khi nó muốn ăn vạ đòi tiền ấy, xời, hôm nay coi như tao xui xẻo. Đi, theo tao đi nhìn xem thế nào, nó muốn ăn vạ thì cho nó ít tiền.” Tào Qua không để ý gật gật đầu.

Mà ở góc đường bên kia, lũ người đuổi theo Tiêu Giác cũng không dám tiến lên, bọn họ là những người đầu tiên nhìn thấy người mình đuổi theo bị xe đụng phải, nếu anh ta chết hoặc trọng thương thì bọn họ thoát không khỏi trách nhiệm, chẳng lẽ bọn họ đi đòi nợ mà còn phải mang người đến bệnh viện đòi. Hơn nữa, người đụng vào anh ta là hai thằng trai trẻ tuổi, nhìn xe là biết thân phận của chúng nó không hề đơn giản, bọn họ sợ sẽ chọc phải phiền toái, cho nên trong thời gian ngắn cả bọn đòi nợ chỉ dám đứng một bên xem.

Tào Qua cúi đầu nhìn nhìn người nằm trên mặt đất, đứng lên bất đắc dĩ nói với Tô Hành Ngạo rằng: “Kỳ quái, không lưu lại tý máu nào, tao xem rồi, anh ta chỉ bị trầy da thôi, sao lại ngất được?” Tô Hành Ngạo không kiên nhẫn, “Quan tâm làm gì, phỏng chừng thằng này nhát gan, bị dọa ngất. Được rồi, mày đỡ nó lên xe đưa đi bệnh viện đi.” Tào Qua nở nụ cười: “Sao tự dưng tao lại cảm thấy hôm nay mày tốt bụng thế, định từ nay về sau sẽ làm người tốt à?”

Tô Hành Ngạo cắt lời rồi nâng tay chỉ chỉ góc đường: “Tao nhìn hướng nó chạy rồi, đại khái là vì trốn người nào đó, nếu ném nó ở đây, mày muốn hôm nay nó bị đánh chết à. Tốt xấu tao cũng có chút trách nhiệm, đưa đến bệnh viện coi như trả đủ.” Nhìn Tô Hành Ngạo và Tào Qua bắt đầu nâng người dậy, lũ đầu gấu đứng trong góc tường nhìn nhau một hồi rồi cuối cùng bỏ đi hết.

Hai ngày sau, trong bệnh viện, Tào Qua nhìn người vẫn hôn mê trên giường bệnh, cau mày hỏi: “Chẳng phải mấy người nói anh ta không bị gì sao? Tại sao vẫn không tỉnh.” Bác sĩ mặt đầy khó xử, cơ thể của người nằm trên giường bệnh thật sự khỏe mạnh mà, “Tôi cũng không rõ lắm nguyên nhân tại sao anh ta vẫn hôn mê, nhưng tôi đoán anh ta sở dĩ bị vậy là do đầu óc của anh ta tự bảo vệ mình nên mới lâm vào hôn mê, có lẽ trước đó anh ta đã đối mặt với chuyện gì đó rất kích thích, cho nên mới như vậy.” Nghe thấy bác sĩ giảng giải mơ hồ khiến cho Tào Qua thật sự muốn đánh người.

Tiêu Giác nằm trên giường bệnh, đầu anh hiện giờ rất loạn, nhưng cảm giác đau đớn trong đầu vẫn chẳng hề tiêu giảm. Tiêu Giác giống như đang xem một bộ phim quay chậm về cuộc đời của mình, sự tuyệt vọng khi bị gãy chân, sự mỏi mệt khi săn sóc Cẩn Du, sự gian nan khi gây dựng sự nghiệp, sự không cam tâm trước khi chết, còn có cả nỗi hận của mình đối với Tô Hành Ngạo! “Tô…Tô Hành Ngạo, mày đợi…” Tiêu Giác nằm trên giường vô thức nỉ non.

Tào Qua vốn định đi, đột nhiên lại nghe được động tĩnh của người nằm trên giường, gã cúi đầu lắng nghe, người này thế nhưng lại gọi tên Tô Hành Ngạo, điều này khiến cho sắc mặt gã nháy mắt biến hóa thành đủ loại biểu cảm. Nhưng gã vẫn kêu lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Anh ta nói chuyện, phải chăng anh ta sắp tỉnh rồi?”

Tiêu Giác tỉnh lại trong một mớ hỗn độn ồn ào, đầu óc anh đã rõ ràng hơn rồi chỉ là trong phút chốc vẫn chưa phản ứng kịp nên đơn giản tiếp tục làm bộ vẫn đang hôn mê. Đợi đến khi bác sĩ và y tá đi hết Tiêu Giác mới mở mắt ra một lần nữa, hiện tại anh đã hiểu, anh hoặc là sống lại, hoặc là được trời cao chiếu cố, cho anh sở hữu ký ức của vận mệnh nguyên bản.

Nhưng mặc kệ thế nào, kiếp này anh sẽ tuyệt đối không để bản thân mình thảm như kiếp trước nữa, tối qua anh đã không chạy tới cái ngõ nhỏ nơi mà anh gặp được Cẩn Du, cho nên nói cách khác là vận mệnh của anh đã thay đổi. Nhớ tới Cẩn Du, ánh mắt Tiêu Giác tối đi, anh từ trước đến giờ vẫn là người trọng ân oán, kiếp trước anh thiếu Cẩn Du một mệnh nên đã chăm sóc cậu ấy cả đời không oán hận một câu. Nhưng đời này Cẩn Du chưa từng cứu anh, anh cũng không gãy chân, như vậy giữa anh và Cẩn Du không có một mối liên hệ nào. Đột nhiên không cần phải mang trên vai trách nhiệm phải chăm sóc thêm một người nữa khiến cho Tiêu Giác cảm thấy thoải mái hẳn lên, đời này anh đã có thể sống vì chính mình!

Sau khi tỉnh táo lại Tiêu Giác đánh giá phòng bệnh này một chút, rất cao cấp, xem ra người đụng phải anh tối qua là một người rất có tiền. Yên lặng nhổ kim truyền trên tay ra, hai ngày chưa ăn khiến cho Tiêu Giác không có sức để đứng lên ngay lập tức. Anh ngồi trên giường trong chốc lát rồi chậm rãi thay bộ đồ bệnh nhân trên người ra, sau đó mới đứng lên mở cửa ra ngoài.

Dọc đường đi cũng không thấy ai đến đón, Tiêu Giác đi đến là thoải mái tự tại, ra khỏi bệnh viện cái là anh trực tiếp trở về trường học luôn. Căn phòng anh thuê bên ngoài giờ không thể về nữa, nói không chừng ngoài cửa đang có một đống người ngồi đợi anh về. May mắn rằng ngay cả khi đã có phòng thuê ở ngoài nhưng anh vẫn giữ phòng ký túc xá lại, thi thoảng đọc sách trên thư viện về trễ, Tiêu Giác sẽ ở lại trường học luôn, cho nên ở đó vẫn đầy đủ chăn nệm. Mấy ngày nay Tiêu Giác quyết định sẽ ở trong trường, thừa dịp mấy ngày anh anh muốn lên kế hoạch cho cuộc đời của mình, anh biết rằng trong hai mươi năm tới thị trường nước Z sẽ phát triển hơn, nếu như không nhân cơ hội này thì anh sống lại cũng uổng.

Đã lâu rồi Tiêu Giác chưa về ký túc xá, trước đó anh luôn làm người quái gở, chưa từng nói quá dăm câu với bạn cùng phòng, bởi vậy Tiêu Giác không thân thiết lắm với ba người còn lại trong ký túc xá. Hôm nay cũng thế, lúc anh đứng bên ngoài bên trong còn đang nói cười ầm ĩ, nhưng sau khi anh đi vào, cả phòng lập tức im lặng. Kiếp trước lòng dạ Tiêu Giác rất thâm sâu nên dù rằng trên mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát, nhưng bây giờ tâm anh đã trở nên không một tia gợi sóng, thế nên họ muốn làm gì thì làm.

Thấy Tiêu Giác trở về, ba người còn lại trợn mắt nhìn một hồi nhưng chẳng ai dám mở miệng hỏi. Thật ra bọn họ không hề bài xích Tiêu Giác, mà bọn họ cảm thấy lúc Tiêu Giác chẳng nói chẳng rằng rất đáng sợ nên không dám chủ động trò chuyện với anh ta. Đương nhiên là Tiêu Giác không chú ý đến cõi lòng nho nhỏ của bọn họ, nhưng dù sao Tiêu Giác cũng thây kệ, muốn nói trong bọn họ có ai đáng giá để lợi dụng thì đại khái chỉ có Tạ Ca.

Tạ Ca coi thế nhưng không hề đơn giản đâu, cả trường ai cũng biết cậu ta là con nhà giàu, lúc Tiêu Giác còn đang vất vả gây dựng sự nghiệp thì cậu ta đã tiếp quản gia nghiệp rồi, tuy rằng kém một bậc so với Tô Hành Ngạo nhưng cũng được xem là ngang hàng với Tào Qua. Còn hai người còn lại trong ký túc, một tên Chu Dương một tên Ngô Thủy, đời sống sinh hoạt sau này của họ đều thường thường bình đạm, chẳng có gì đáng khen ngợi.

Hôm nay Tạ Ca cũng chẳng biết làm sao, trước đây nhìn thấy Tiêu Giác là cậu căn bản nói cũng chẳng dám nói, nhưng lúc này cậu ta lại lắp bắp mở miệng nói: “Tiêu…Tiêu Giác, chúng ta và khoa khoa ngoại ngữ…có hoạt động, cậu có tới không?” Chu Dương và Ngô Thủy trực tiếp ngây ngẩn cả người, đờ ra nhìn Tạ Ca, trong lòng không khỏi nghi vấn: Hôm nay sao lá gan của thằng lỏi này lại lớn như vậy? Tiêu Giác cho dù có ký ức của kiếp trước, nhưng vẫn là một hảo hán biết điều, Tạ Ca này tương lai anh có khả năng dùng đến. Cho nên Tiêu Giác ngẩng đầu, khó có dịp mỉm cười với Tạ Ca nói: “Được chứ, bao giờ?”

Tạ Ca thật ra đã chuẩn bị tốt tâm lý khi bị Tiêu Giác từ chối, vừa định mở miệng đáp không đi cũng không sao thì ánh mắt cậu đã thiếu điều mù mất, Tiêu…Tiêu Giác vừa cười với cậu sao? Người bình thường không hay cười lúc cười rộ lên ai cũng dễ nhìn vậy hả, Tạ Ca cảm thấy mặt mình đang có xu hướng đỏ ửng lên nên vội vàng xoay người nói: “Cậu muốn đi à? Thế thì tốt quá, ba giờ chiều mai bắt đầu. Khụ khụ, tớ…tớ gấp quá, tớ muốn đi WC, giờ….tớ đi đây.”

Nhìn Tạ Ca ra vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, Tiêu Giác thật sự muốn hỏi cậu ta rằng không phải trong phòng có nhà vệ sinh riêng sao, cậu đi ra ngoài làm gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.