Gửi đến: Nadine Wilcock <>
Từ: Mel Fuller <>
Về việc: Nó đã xảy ra
<Cậu đã mặc gì?>
Tớ mặc váy quấn đen ngắn hiệu Calvin Klein với áo len tơ có tay dài dưới cùi chỏ cổ chữ V màu xanh nhạt cùng đôi xăng-đan dây quấn quanh mắt cá gót cao 7cm màu xanh da trời.
<Cuối cùng cậu đi đâu?>
Cuối cùng bọn tớ chẳng đi đâu cả. Chẳng có ăn tối gì hết.
<Cậu có vui không?>
Có.
<CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?>
Nó đã xảy ra.
Không hẳn, nhưng gần như thế. Chuyện xảy ra là, tớ đang đánh lớp son cuối lên môi thì có tiếng gõ cửa. Tớ ra mở. Là John. Anh ấy đeo cà vạt! Không tin được. Anh ấy trông thật tuyệt –có điều rất lo lắng. Tớ mới hỏi, Có chuyện gì vậy?
Anh ấy trả lời, Là Tweedle-dum. Nó bị làm sao ấy. Phiền em qua xem một chút? Vì vậy tớ đi qua xem, và không còn nghi ngờ gì nữa, Tweedle-dum, là đứa hiếu động và tình cảm hơn trong hai con mèo của bà Friedlander, đang nằm dưới bàn ăn như một đứa bé vừa xơi quá nhiều kẹo Necco Wafers. Nó không muốn ai chạm vào, và gừ lên khi tớ cố làm thế.
Dù sao, tớ bất chợt nhớ một chuyện, nên nói, Chúa ơi, anh tháo cọng dây thun cột quanh tờ Ký sự khi mang vào nhà chưa? Vì anh biết Ký sự họ nghĩ nên quấn dây thun quanh tờ báo để các trang báo không bị rơi ra, vì khách hàng của nó sẽ kinh hoàng nếu một trang nào đó bị mất và họ không đọc được phần tin tài chính hay tin gì đó. Và John nói, Không. Anh phải làm vậy sao? Và đó là lúc tớ nhận ra mình quên nói anh ấy điều quan trọng nhất về bọn chó mèo của bác anh ấy: Tweedle-dum ăn dây thun. Em nó, Tweedle-dee cũng thế. Cho nên Tweedle-dee mới không còn ở với chúng ta nữa. Ta phải mang con mèo này đến bệnh viện ngay! Tớ la lên. John nhìn sững sờ. Em đang đùa, đúng không? Không, em nói thật đấy. Em đi lấy giỏ đựng mèo ở chỗ bà Friedlander hay cất trên kệ cao nhất của tủ vải. Anh quấn nó vào trong khăn. John cứ đứng ngớ ra đó. Em thực sự nghiêm túc. Em hoàn toàn nghiêm túc, tớ nói. Chúng ta phải lấy sợi dây thun ra trước khi nó làm thủng cái gì đó.
Thật ra, tớ có biết dây thun có thể làm thủng cái gì đâu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mờ đi của Tweedle-dum, có thể nói ngay nó là một con vật đang bị ốm.
Vì vậy John lấy khăn và bọn tớ quấn vào Tweedle-dum cho ấm (John bị nhiều vết cào trông khá tệ trước khi anh ấy xong việc) và đưa nó đến Trung tâm Thú y, là nơi tớ biết bà Friedlander đã đưa Tweedle-dee đến khi nó có cuộc đụng độ chết người với sợi dây thun của tờ Ký sự. Tớ biết là vì bà ấy đã yêu cầu những người đưa ma gửi phúng điếu bằng vật phẩm thay vì hoa sau khi Tweedle-dee chết. Ngay khi bọn tớ bước vào, họ rước Tweedle-dum và đưa nó đi chụp X-quang ngay. Bọn tớ chẳng biết làm gì ngoài ngồi đợi và cầu nguyện. Nhưng ngồi lầm thầm cầu nguyện đâu có dễ, vì trong đầu tớ chỉ nghĩ đến việc ghét cay ghét đắng Ký sự đã làm hỏng cuộc hẹn quan trọng của tớ. Ít ra thì, tớ cũng nghĩ nó có thể là một cuộc hẹn. Tớ cứ nghĩ làm sao Ký sự luôn lấy được tin sốt dẻo trước chúng ta, và làm sao họ tổ chức được tiệc Giáng sinh tại Câu lạc bộ Nước, trong khi chúng ta luôn ở Bowlmore Lanes. Và làm sao số lượng báo phát hành của họ hơn hẳn bên ta những một trăm ngàn tờ, và làm sao họ luôn giành được các giải thưởng báo chí, và mụcPhong cách của họ in màu, và họ thậm chí không thèm có trang Lượm lặt. Thế là tớ thấy mắc cười. Chẳng biết tại sao.
Nhưng tớ chỉ bắt đầu cười khi một lần nữa Ký sự xoay sở thế nào mà làm hỏng được cả chuyện của chính tớ. John hỏi vì sao tớ cười, vậy là tớ kể cho anh ấy nghe (không phải phần Ký sự phá hủy cuộc hẹn, mà là phần còn lại). John cũng bắt đầu cười. Tớ không biết tại sao anh ấy cười, ngoại trừ, tớ không có ấn tượng mấy là anh ấy thuộc tuýp hay cầu nguyện. Anh ấy cứ cười phá lên. Nói thật là anh ấy đã cố nhịn, nhưng đôi khi nó cứ bật ra thôi. Trong lúc đó những con người quái dị nhất cứ đi vào cùng những ca cấp cứu kỳ lạ nhất! Như một bà đến vì con chó tha mồi lông vàng của bà ta xơi hết đống thuốc Prozac của bà ta. Bà kia đến vì con cự đà của bà ấy đã đớp một chiếc lá đang bay trên ban công tầng 7 (và hạ cánh an toàn xuống mái cửa hàng ăn uống bên dưới). Bà thứ ba đang lo cho con nhím, nó không đang hành động đúng. John thì thào với tớ, một con nhím thì phải hành động thế nào mới gọi là đúng? Chuyện có gì vui đâu. Có điều bọn tớ không tài nào nín được cười. Và bọn người họ nhìn bọn tớ với ánh mắt khó chịu, như thế còn làm tớ cười tợn hơn. Vậy là bọn tớ ngồi đó, ăn mặc sang trọng nhất trong đám, vờ như thấy thoải mái trong mấy cái ghế nhựa cứng ngắc và cố nhịn cười, nhưng dù có làm thế–Ít ra cho đến khi cảnh sát bước vào. Họ đến để thăm một con chó đánh hơi tìm bom của đội, nó bị hóc xương gà. Một người trong nhóm nhìn thấy John liền kêu lên, Này, Trent, anh đang làm gì ở đây vậy? John ngừng cười ngay tắp lự. Anh ấy bỗng đỏ bừng và nói, Ồ, chào Trung úy Reese. Anh ấy nhấn rất mạnh từ Trung úy. Trung úy Reese nhìn khá sửng sốt. Anh ta bắt đầu nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, bác sỹ bước ra và gọi, Anh Friedlander? John nhảy dựnga, Tôi đây, và vội vã đi lại chỗ bác sỹ. Bác sỹ bảo Tweedle-dum quả thực đã nuốt một sợi dây thun và nó bị rối trong cái ruột nhỏ của con mèo, và phẫu thuật là cần thiết, nếu không con mèo chẳng sống nổi. Họ có ý làm phẫu thuật ngay, nhưng mà phí mổ rất mắc, 1500 đô-la, cộng thêm 200 qua đêm ở bệnh viện. $1700 tất cả. Tớ sốc ngay. Nhưng John gật đầu và móc bóp bắt đầu rút thẻ tín dụng ra–Nhưng anh ấy cất nó lại nhanh như chớp và nói anh ấy quên mất, tất cả thẻ của anh ấy đều đã chi xài hết mức cho phép, và anh ấy sẽ đi ra máy ATM rút tiền mặt. Tiền mặt! Anh ấy sẽ trả bằng tiền mặt! $1700 bằng tiền mặt! Vì một con mèo! Có điều tớ đã nhắc anh ấy không thể rút quá nhiều tiền mặt từ một máy rút tiền trong một ngày. Tớ nói, Để em tính vào thẻ của em cho, rồi anh có thể trả lại cho em sau. (Tớ biết cậu định nói gì, Nadine, nhưng không đúng đâu: anh ấy sẽ trả lại cho tớ, tớ biết mà). Nhưng anh ấy từ chối thẳng. Và việc kế tiếp tớ biết là anh ấy đã đi qua thu ngân để sắp xếp một kế hoạch chi trả, bỏ tớ lại cho ông bác sỹ và mấy anh cảnh sát, họ vẫn đứng đấy nhìn tớ như bị thôi miên. Đừng hỏi tại sao. Chắc chắn là do cái váy quá ngắn của tớ chứ chẳng còn cái gì khác.
Rồi John trở lại và nói mọi việc đã thu xếp xong, cảnh sát rời đi, và bác sỹ đề nghị bọn tớ ở lại cho đến khi phẫu thuật hoàn tất, phòng khi có rắc rối. Vì vậy bọn tớ trở về ghế và tớ nói, Sao anh cảnh sát đó gọi anh là Trent? John nói, Ồ, cảnh sát là thế mà, họ luôn đặt nickname cho mọi người. Nhưng rõ ràng tớ cảm thấy có điều gì đó anh ấy chưa nói với tớ.
Hẳn anh ấy cũng nhận biết, cho nên anh ấy nói tớ không phải ngồi đây chờ, anh ấy sẽ trả tiền taxi cho tớ về, và anh ấy hy vọng sẽ có dịp ăn tối khác. Vậy là tớ hỏi anh ấy có bị điên không, anh ấy trả lời anh ấy không hoàn toàn tin thế, nên tớ nói bất kỳ ai có quá nhiều nickname như anh ấy rõ ràng là có vài vấn đề nghiêm trọng. Anh ấy tán thành ngay, và rồi bọn tớ cãi nhau một cách thích thú những hai tiếng về tên giết người hàng loạt nào loạn trí nhất lịch sử. Cuối cùng bác sỹ bước ra và bảo Tweedle-dum sẽ hồi phục và bọn tớ có thể về, nên bọn tớ về. Quá muộn để ăn tối theo tiêu chuẩn của Manhattan–chỉ mới 10 giờ thôi–John cũng nói thế, vì bọn tớ đã bị mất bàn tại bất kỳ đâu mà anh ấy tính dẫn tớ tới. Nhưng tớ không muốn đứng tranh giành với đám đông siêu thức khuya. Anh ấy đồng ý và nói, Muốn gọi đồ ăn Trung Quốc nữa không? Tớ bèn nói đó là một ý hay để an ủi Paco và Ông Peepers, chắc đang bị người anh em mèo vắng mặt của chúng làm cho lo lắng. Thêm nữa, tớ đọc trong cuốn TV Guide nói Người gầy sẽ chiếu trên PBS.
Vậy là bọn tớ về lại chỗ của anh ấy–hoặc chỗ của bác anh ấy–vàn heo moo shu lần nữa, và đồ ăn được giao tới ngay khi phim bắt đầu chiếu. Bọn tớ đánh chén nó ngoài bàn cà phê của bà Friedlander, ngồi trên sô-pha bằng da màu đen thoải mái của bà ấy, là nơi tớ đã làm rơi không chỉ một mà là hai cái chả giò chiên có sốt màu cam cam. Bất ngờ thay, đây là lúc anh ấy bắt đầu hôn tớ. Thật đấy. Tớ vội vàng xin lỗi vì đã làm dây cái thứ cam cam nhớp nhớp lên khắp ghế của bác anh ấy thì anh ấy ngã người ra trước, tì đầu gối lên ghế và bắt đầu hôn tớ. Tớ không thấy sốc vì gia sư Algebra gần như cũng làm thế hồi năm đầu tớ học trung học. Có điều không có tí nước sốt vịt màu cam nào và bọn tớ đang nói về số nguyên, không phải khăn giấy. Để tớ nói cậu biết, Max Friedlander hôn giỏi hơn bất kỳ gia sư Algebra nào từng làm. Rõ là anh ấy hôn rất đúng cách. Tớ e là đỉnh đầu tớ sắp nổ tung. Thật đấy. Anh ấy hôn giỏi thật. Mà cũng có thể không. Có lẽ đã quá lâu kể từ khi có ai đó hôn tớ, cơ hồ như anh ấy muốn nói–cậu biết, thực sự muốn nói–rằng tớ đã quên hôn là như thế nào rồi.
John hôn như có ý nói thế. Thật sự như vậy đấy. Tuy nhiên, khi anh ấy ngừng hôn, tớ đang trong tình trạng vẫn sốc, đầu xoay như chong chóng nên chỉ biết thốt, Anh làm thế để làm gì? chắc là nghe thô lỗ lắm, nhưng anh ấy không hiểu theo nghĩa đó. Anh ấy trả lời, Vì anh muốn. Tớ suy nghĩ nhanh như chớp, rồi vươn tay vòng quanh cổ anh ấy và nói, Tốt. Rồi tớ hôn luôn. Nó thực sự rất dễ chịu vì cái ghế của bà Friedlander rất mềm mại và thoải mái. John như muốn chìm vào trên tớ còn tớ như muốn chìm xuống ghế, và bọn tớ hôn nhau rất lâu, thật ra là hôn cho đến khi Paco quyết định cần phải ra ngoài, thế là nó chọc cái mũi to tướng ướt át của nó vào giữa trán bọn tớ.
Đó là khi tớ nhận ra mình nên ra khỏi đó. Đầu tiên, cậu biết các bà mẹ của chúng ta dặn gì về việc hôn hít trong cuộc hẹn đầu. Thứ hai, không phải để làm cậu cụt hứng, nhưng có chuyện gì đó rất thú vị đang diễn ra dưới lầu, nếu cậu hiểu ý tớ. Và Max Friedlander rõ ràng KHÔNG PHẢI là gay. Gay thì không hoàn toàn tự nhiên trong việc hôn con gái. Điều này đến một cô gái tỉnh lẻ ở Midwest cũng còn biết.
Trong lúc John rủa Paco, tớ chỉnh lại áo xống rồi nghiêm giọng, À, cám ơn anh vì một buổi tối đáng yêu, nhưng em nghĩ em phải đi rồi, và tớ lao ra khỏi đó, trong lúc anh ấy vẫn kêu, Mel, chờ đã, chúng ta phải nói chuyện.
Tớ không chờ. Tớ không thể. Tớ phải ra khỏi đó trong khi vẫn còn kiểm soát được các chức năng vận động của tớ. Nói cho cậu biết, Nadine, nụ hôn của anh chàng này đủ để làm tê liệt não của cậu, hay đấy chứ. Vậy còn gì nữa nào? Còn một chuyện: Nadine nè, tớ sẽ cho cậu biết ngay bây giờ. Tớ sẽ mang anh ấy đến đám cưới của cậu. Phải dừng gõ đây. Các ngón tay bị vọp bẻ vì gõ quá nhiều rồi, và tớ vẫn còn mục báo ngày mai phải làm. Mọi việc đang chờ Wiona và Chris North. Tớ nghe nói trong kế hoạch có đi nghỉ ở Bali. Không thể tin cả Wiona và tớ đều tìm thấy bạn trai cùng một lúc. Giống như khi cô ấy và Gwyneth định đi chơi với Matt và Ben–nhưng có điều hay hơn! Vì có tớ mà.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <>
Từ: Nadine Wilcock <>
Về việc: Tớ hy vọng tối thiểu
cậu đã để anh chàng trả tiền đồ ăn Trung Quốc.
Nadine
Gửi đến: Nadine Wilcock <>
Từ: Mel Fuller <>
Về việc: À, dĩ nhiên là anh ấy
trả rồi. Ngoại trừ tiền típ. Anh ấy không có đồng lẻ nào. Sao cậu lại ra thế này? Tớ đã rất vui. Tớ nghĩ nó ngọt ngào đáng yêu. Và không phải tớ để anh ấy sàm sỡ tớ, vì Chúa.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <>
Từ: Nadine Wilcock <>
Về việc: Tớ chỉ nghĩ
chuyện này đang xảy ra quá nhanh. Tớ thậm chí chưa gặp anh hai này. Không có ý gì, Mel, nhưng cậu không có thành tích vẻ vang nào liên quan đến cánh đàn ông–Aaron là ví dụ Số Một đáng xem xét nhất. Ý tớ là, còn vụ anh chàng Delta Upsilon và chiếc vớ, chuyện mà cậu đã nhắc tới ngày hôm kia là thế nào? Tớ chỉ đang nói là tớ sẽ cảm thấy an tâm trong ruột hơn về tất cả chuyện tình cảm này nếu tớ đã gặp mặt anh ta. Chúng ta đã nghe vài điều sơ lược về anh ta từ chị gái Dolly. Cậu mong tớ thấy sao? Cậu giống như cô em gái bé bỏng mà tớ chưa từng có vậy. Tớ chỉ muốn biết chắc là cậu không bị tổn thương. Vậy cậu có thể bảo anh chàng ghé qua đón cậu ăn trưa một ngày gần đây không? Tớ rất vui mừng cho qua lớp tập thể dục… Đừng ghét tớ.
Nadine
: Nadine Wilcock <>
Từ: Mel Fuller <>
Về việc: Cậu đúng là
gà mái mẹ. Nhưng được rồi, nếu cậu nhất định thế, tớ có thể sắp xếp cho hai người tình cờ gặp nhau. Chúa ơi, bạn bè gì chán thế.
Mel
Gửi đến: John Trent <>
Từ: Genevieve Randolph Trent <>
Về việc: Thái độ gần đây của cháu
Cháu John,
Đây là nội của cháu đang nói. Hay nên nói là đang viết. Nội nghĩ cháu sẽ ngạc nhiên khi nghe từ nội theo kiểu này. Nội đã chọn nơi gặp gỡ này, E mail, để trao đổi với cháu, vì cháu chẳng gọi lại cho nội cú điện thoại nào, và anh trai cháu Jason quả quyết với nội rằng trong lúc cháu có thể không kiểm tra máy trả lời tự động, cháu thi thoảng lại xem tin nhắn E mail.
Do đó, nội vào việc nào:
Nội có thể tha thứ cho cháu vì đã quyết định hành động thiếu thận trọng và bắt đầu sự nghiệp riêng trong một lĩnh vựà, nói thật, không Trent–hay Randolph đánh kính nào–từng nghĩ đến. Cháu đã chứng tỏ với nội không phải tất cả phóng viên đưa tin đều là bọn ký sinh sống nhờ. Và nội có thể tha thứ cho việc cháu quyết định dọn ra khỏi tòa nhà sống một mình, lần đầu trong cái chỗ quỷ quái ở đường số 37 với cái tên điên tóc tai bù xù đó, và rồi nơi cháu hiện đang sống, ở Brooklyn, mà nội nghe là đẹp nhất trong năm khu, dù thỉnh thoảng có xung đột chủng tộc và siêu thị sắp đổ sụp.
Và nội thậm chí có thể tha thứ cho cháu vì đã quyết định không chạm vào bất kỳ món tiền nào đang được ủy thác cho cháu từ khi ông cháu mất. Một người đàn ông nên đi theo con đường riêng của mình trên thế giới, nếu có thể, và không phụ thuộc gia đình hay của cải nhà anh ta. Nội ủng hộ sự nỗ lực của cháu trong việc làm điều đó. Khác xa với bất kỳ đứa cháu nào khác của nội đã làm. Nhìn em họ Dickie của cháu xem. Nội chắc chắn nếu thằng bé đó có năng khiếu như cháu, John, nó sẽ chẳng mất một nửa thời gian đánh hơi mọi thứ mà thật ra chẳng có việc gì ở đó cả.
Nhưng điều nội chắc chắn không thể tha thứ cho cháu là đã không đến buổi trao tặng vào tối ngày hôm kia. Cháu biết các buổi gây quỹ có ý nghĩa nhiều thế nào với nội mà. Khu ung thư mà nội bảo trợ xây dựng này rất quan trọng với nội, như cháu biết căn bệnh này đã cướp đi người ông yêu quý của cháu khỏi nội. Nội hiểu cháu có thể đã có việc trước rồi, nhưng ít nhất cháu cũng lịch sự gửi một tin nhắn báo chứ.
Nội sẽ không nói dối cháu, John. Nội đặc biệt rất muốn cháu có mặt tại sự kiện này vì có một quý cô mà nội nóng lòng muốn cháu gặp. Nội biết. Nội biết cháu cảm thấy thế nào về việc giới thiệu cho cháu các cô con gái thích hợp nhất để kết hôn của các bạn nội. Nhưng Victoria Arbuthnot, là cô gái nội chắc chắn cháu sẽ nhớ từ những mùa hè thời thơ ấu của cháu ở Vineyard–gia đình Arbuthnot có nhà ở Chilmark–đã lớn lên thành một quý cô quyến rũ–con bé thậm chí đã khắc phục được vấn đề đáng ghét về cằm mà đã gây khó chịu cho rất nhiều người trong nhà Arbuthnot. Và con bé ấy, theo như nội hiểu, là một người dám nghĩ dám làm ở thị trường đầu tư.
Vì phụ nữ có đầu óc quan tâm đến sự nghiệp luôn hấp dẫn cháu, nội đã cố gắng bảo đảm là Victoria cũng có mặt tại buổi trao tặng vào đêm kia. Cháu đã biến nội thành một kẻ ngốc, John! Nội đành lòng phải đem Victoria giới thiệu cho anh họ Bill của cháu. Mà cháu biết nội cảm thấy thế nào về thằng bé đó rồi. Nội biết cháu tự hào làm con chiên ghẻ trong gia đình, John–dù rằng có gì đáng phải giận khi có người làm để sinh nhai và làm cái điều mà anh ta thực sự thích, nội không thể tưởng tượng nổi đấy. Các anh chị em họ của cháu, với những thói nghiện khác nhau và thai nghén không đúng lúc, còn đáng để giận hơn nhiều.
Tuy nhiên, kiểu hành vi này thật khó hiểu vô cùng, ngay cả là với cháu. Nội chỉ có thế nói là nội hy vọng cháu có một lời giải thích hợp lý lẽ. Hơn nữa, nội hy vọng cháu sẽ kiếm được chút thì giờ để hồi âm lá thư này. Cháu thật vô lễ khi không gọi lại cho nội.
Nội của cháu, dù thế nào,
Mim
Gửi đến: Genevieve Randolph Trent <>
Từ: John Trent <>
Về việc: Tha thứ cho cháu nhé?
Thưa Mim,
Cháu có thể nói gì đây? Nội đã làm cháu thấy xấu hổ quá. Cháu thật quá đáng khi không gọi lại cho nội. Lời giải thích duy nhất của cháu là cháu đã không năng kiểm tra máy trả lời tự động như vẫn thường làm, vì gần đây, cháu đã dọn đến ở căn hộ của một người bạn. Thật ra không phải bạn–chính xác là bác của bạn, đang nằm bệnh viện và cần người chăm sóc đám thú nuôi của bà ấy.
Mặc dù sau những gì xảy ra với một trong những con mèo của bà ấy mới đây, cháu không tin mình là người thích hợp nhất cho công việc này.
Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là nội biết cháu không quên đến dự buổi trao tặng do có bất kỳ sự xem thường nào với nội hay với sự kiện. Chỉ là cháu có việc khác để l rồi. Một việc rất quan trọng.
Nhắc cháu mới nhớ: Vickie Arbuthnot không nên nín thở chờ cháu, Mim. Cháu thực sự đã gặp người khác rồi. Và dạ không, không phải người nội biết, trừ khi nội có mối quen biết với gia đình Fuller ở Lansing, Illinois. Điều này thì cháu thành thật hy vọng nội không có.
Cháu biết. Cháu biết. Sau vụ Heather thất bại, nội mặc kệ cháu muốn làm gì thì làm. À, phải mất nhiều công sức mới áp chế được một người như cháu hơn là cứ tìm một cô gái mà cháu chưa hề cầu hôn nhưng đã đăng ký vô trang mua sắm Bloomingdales như là bà John Trent tương lai rồi (và vì những tấm ngân phiếu $1000, không hơn không kém). Nhưng trước khi nội bắt đầu hò hét bắt cháu đưa cô ấy đến, cho phép cháu trình bày vài… trở ngại nhỏ. Không có mối quan hệ lãng mạn nào ở thành phố New York này là đơn giản cả, nhưng mối quan hệ này thậm chí còn phức tạp hơn cả phức tạp. Tuy nhiên cháu tự tin là mình có thể giải quyết được. Cháu phải giải quyết được. Cháu chỉ chưa có ý tưởng để xử lý nó ra sao thôi.
Dù sao, với nhiều lời xin lỗi thân thương, cháu mong sao nội vẫn đoái hoài đến đứa cháu này.
Cháu John của nội
Tái bút: Để đền cho nội, cháu sẽ đến buổi Gây quỹ Nhận thức về ung thư tại Trung tâm Lincoln vào tuần tới, vì cháu biết nội là người ủng hộ lớn nhất của nó. Thậm chí cháu sẽ mở tài sản ủy thác và viết một tấm séc bảo đảm có bốn con số không. Thế sẽ góp phần làm bộ lông của nội bớt xù chưa ạ?
Gửi đến: Mel Fuller <
Từ: Don and Beverly Fuller <>
Về việc: Cẩn th
Chào con gái, lại là mẹ nữa đây, đang viết cho con trên email. Hy vọng con đang dè chừng cẩn thận vì tối qua mẹ xem trên chương trình tin tức Tom Brokaw thấy có thêm một hố sụt khủng khiếp nữa ở Manhattan. Hố này ở ngay đằng trước một tòa báo, không sai vào đâu được!
Dù vậy con cũng đừng lo, nó là tờ báo con ghét, cái tờ học đòi đấy. Tuy nhiên, hãy thử suy nghĩ xem, con có thể đã ngồi trên chiếc taxi rơi xuống cái hố sâu 6m đó. Trừ phi mẹ biết con chẳng đời nào đi taxi vì con dành hết tiền vào khoản quần áo. Nhưng cái cô gái tội nghiệp đó! Phải mất đến ba lính cứu hỏa mới lôi được cô ấy ra (con bé xíu xiu, sẽ chỉ cần một lính cứu hỏa thôi để lôi con ra bất kỳ cái hố nào, mẹ nghĩ vậy).
Dù sao, mẹ chỉ muốn nói là HÃY CẨN THẬN! Hãy nhìn xuống mọi nơi con đi–nhưng cũng nhìn lên, vì mẹ nghe nói máy điều hòa không khí đôi khi cũng bay ra khỏi cửa sổ nếu không được vít chặt và có thể rơi xuống người đi đường bên dưới. Thành phố đó đầy rẫy những hiểm họa! Sao con không về nhà và làm cho tờ Duane? Mẹ gặp Mabel Flemming ngày hôm kia tại cửa hàng Mua Và Bỏ Giỏ và bà ấy nói chắc chắn sẽ thuê con viết mục Giải trí và Nghệ thuật của họ.
Con suy nghĩ đi nhé. Chí ít không có tí nguy hiểm nào ở Lansing–không hố sụt hay máy điều hòa rơi hay bọn giết người thích diện đồ phụ nữ. Chỉ có vụ một thằng cha bắn bị thương hết khách hàng ở cửa hàng thực phầm lần đó, nhưng nó xảy ra cũng nhiều năm rồi.
Yêu con gái,
Mẹ
Tái bút: Con sẽ không bao giờ đoán nổi đâu! Một trong những cậu bạn trai cũ của con đã lấy vợ! Mẹ đính kèm thông báo cho con xem.
Đính kèm:
Ảnh bơ đậu phộng Goober và cô gái có đầu tóc phồng
Crystal Hope LeBeau và Jeremy “Jer” Vaughn, đều là công dân của Lansing, đã thành hôn tại Nhà thờ Cơ Đốc Lansing thứ bảy qua. Cha mẹ cô dâu là Brandi Jo và Dwight LeBeau, người Lansing, chủ nhân của tiệm rượu Buckeye Liquors trên phố chính khu trung tâm Lansing. Cha mẹ chú rể là Joan và Roger Vaughn. Joan Vaughn ở nhà nội trợ. Roger Vaughn làm việc cho Smith Auto. Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại Chi nhánh Hội Tam điểm Lansing, nơi ông LeBeau là thành viên. Cô dâu, 22 tuổi, tốt nghiệp trường Trung học Lansing và hiện làm việc tại thẩm mỹ viện Beauty Barn. Chú rể, 29 tuổi, tốt nghiệp trường Trung học Lansing và đang làm việc cho Buckeye Liquors. Sau tuần trăng mật tại Maui, cặp đôi sẽ sinh sống tại Lansing.