Ban đêm thành phố vẫn náo nhiệt
Thành phố X, nơi đây đã từng là sản nghiệp của nhà họ Bạch – một trong tứ đại thiên vương của làng công nghiệp giải trí, có hàng loạt những nhà hàng sang trọng cao cấp và một hộp đêm xa xỉ đứng đầu thành phố X, những địa điểm có dấu chân của Bạch gia là những nơi có được sự tôn sùng cùng ham muốn được đặt chân tới của giơi thượng lưu nơi đây, càng tượng trưng cho sự quyền quý của thành phố, mà ai biết được, giờ chỉ cần nhắc tới Bạch gia thì tất cả lại né tránh như thể là một thứ căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ.
Chỉ là con người nơi đây vẫn như vậy, dường như không biết ngừng nghỉ. Đèn đường hai bên chiếu sáng rực, còn sáng hơn cả những ánh sao trên trời kia. Một làn gió nhẹ thổi qua, Lộ Khiết ôm lấy hai tay, khẽ siết nhẹ để xoá đi bất an trong lòng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ rưỡi tối. Chỗ hẹn cách đây cũng không xa. Tài khoản của cô cũng đã bị khóa, giờ trong ví không còn bao nhiêu tiền nên cô chọn phương pháp đi bộ.
Cô mặc một chiếc váy ren liền thân màu trắng, thắt lưng màu hồng nhạt tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cô. Mái tóc đen dài thẳng tắp tự do bay phất nhơ theo làn gió nhẹ. Đôi giày cao gót bước từng bước đều nhau, âm thanh “cộp cộp” của giày cao gót vang lên rất mờ nhạt, nhưng cô lại có thể nghe thấy rõ ràng như thể đó là tiếng lòng của cô vậy.
Một bước chân tiến lên phía trước là thêm một khoảng cách vươn tới sự tự do bị rút ngắn. Số tiền lớn như vậy, hẳn là người bạn kia sẽ không thể cho không được, cô biết điều kiện có thể là bất cứ gì, chẳng hạn như… ép cô phải làm nô lệ chẳng hạn.
Lắc đầu cười nhẹ, cô nghĩ nhiều quá rồi, thôi thì đến nước này đến đâu hay đếm đấy thôi. Bản thân cô hiện tại cũng không thể có bản lĩnh trả được số nợ kia, còn vài ngay nữa là đến hạn bọn chủ nợ đưa ra, bố mẹ cô hiện giờ đều đang hôn mê trong khoa hồi sức cấp cứu. Cô không còn cách nào khác.
Nếu đi đến quán X mà đi đường chính sẽ khá xa, nên cô chọn đường tắt. Lộ Khiết quẹo vào một con ngõ hẻm nhỏ, đen đường trong khu vực này tối hẳn hơn so với đường chính ngoài kia. Bất giác cô thấy lạnh sống lưng. Đành siết chặt tay trấn an bản thân rồi bước nhanh hơn.
Bỗng “Bộp” một tiếng, cô thấy nhói sau gáy rồi chìm vào vô thức.
Cảm thấy cả người rã rời, nhất là phía sau cổ đau buốt, Lộ Khiết nhíu chặt hai hàng lông mày cố gắng mở mắt ra. Ánh đèn neon sáng chói trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt khiến đồng tử co lại, theo bản năng cô định lấy tay che hai mắt lại thì phát hiện cả hai tay đã bị trói vào hai góc giường. Cô giật mình, thử giật hai chân, hai chân cũng bị trói dạng ra hai góc giường bên dưới.
Chết tiệt!
Lộ Khiết vặn vẹo, cố thoát ra những chỉ làm đau mình hơn mà thôi.
“Bắt có đúng người không vậy?”
“Chắc chắn đúng mà đại ca. Bọn em đã chờ ở chỗ hẹn, cô ta đến rất đúng giờ.”
“Lần này là khách VIP, đừng có để sai sót gì đấy, bọn họ yêu cầu phải là “rau sạch”.”
“Đại ca yên tâm. Đã kiểm tra kỹ trước khi đi đến giao dịch rồi. Lần này chúng ta không những hốt được một mẻ lớn từ khách, mà còn không mất đồng nào cho con đĩ kia.”
“Phì…” Tên đại ca kia nhổ nước bọt: “Xử lý sạch sẽ vào. Xong đợt này chúng ta có thể an nhàn cả đời rồi. Anh sẽ không bạc đãi chúng mày đâu.”
“Vâng!”
Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng đi xa dần, Lộ Khiết càng cựa quậy muốn thoát khỏi dây trói.
Bỗng tiếng cánh cửa kêu lên làm cô hơi giật mình, có cảm giác không lành ập tới.
“Cạch” một tiếng, cả phòng bỗng tối đen, chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Tiếng bước chân tiến lại gần, sau đó nằm phịch xuống giường. Qua mùi hương và kích thước cơ thể cô chắc chắn là một người đàn ông.
Bàn tay hắn không có ý thức sờ soạng trên người cô, cô muốn hét lên nhưng chỉ phát ra tiếng ú ớ vì bị nhét giẻ vào miệng.
Tim cô đập mạnh vì sợ hãi, chân tay bị trói lại không thể làm gì để phản kháng.
Căn phòng tối mịt chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc không bình thường của hắn và tiếng ậm ừ của cô. Càng ngày lại càng tăng thêm.
Tứ chi bị trói càng làm cho các giác quan tăng thêm thập phần nhạy bén, nhất là xúc giác lại càng được phóng đại vô hạn.
Bên tai là tiếng hô hấp ồ ồ nặng nề của hắn, trên người cô bỗng chốc lướt qua một cái đụng chạm khiến cho mọi tế bào đều tập trung tại một điểm.
Đột nhiên cổ họng cô phát ra một tiếng “ưm” vô cùng rõ ràng.
Ngay sau đó cô liền nín thở, tim đập mạnh: Hắn… vừa rồi có phải đã chạm qua chỗ đó?
Trong nóng tối, khóe miệng người đàn ông nhếch lên, gợi cảm đến mê ly.
Lộ Khiết cả người run rẩy, cánh tay hắn vuốt ve bên hông, không nhanh không chậm đưa lên chạm vào cánh môi đang bị bịt lại của cô.
“Sao hả? Muốn sao?”
Giọng nói của hắn trầm khàn, cực kỳ nam tính.
Lộ Khiết muốn nói nhưng chỉ đàng lắc đầu, khóe mắt nổi lên ánh nước.
Cánh tay của hắn không chút khách khí cởi bỏ thắt lưng, vén chân váy cao tới ngực rồi thò tay vào bên trong áo cởi khuy áo ngực ra rồi vuốt ve lấy nhũ hoa.
Miệng khinh thường nói: “Loại đàn bà mà có thể dùng thân xác để đổi lấy tiền đều rẻ rúng như nhau thôi. Nói xem… cô nhận được bao nhiêu?” Vừa nói, hắn vừa dùng bàn tay thô to bao trọn lấy một bên ngực của cô mà xoa bóp. Nụ hoa đỏ hồng bị hắn mân mê, nhẹ nhàng khẩy lộng bằng đầu ngón tay. Hắn vén áo ngực lên cao, cúi mặt xuống ngậm lấy nụ hoa đã hơi đứng lên.
“Ưm… Ư…” Lộ Khiết ú ớ lắc đầu, cổ tay kéo sợi dây đang trói mình đến chảy cả máu.
Hắn cởi bỏ caravat, sau đó lại sờ soạng bộ ngực trắng sữa mềm mại của cô, dùng sức xoa nhẹ, di chuyển đi xuống chạm tới quần lót của cô. Dùng hai ngón tay luồn vào bên trong. Theo bản năng, Lộ Khiết kẹp chặt hai đùi lại, nhưng cũng không thể, cô tuyệt vọng dạng hai chân như thế.
“Đã ẩm ướt rồi…”
Ướt…rồi? Cô sao? Lộ Khiết giật mình kinh sợ. Cô không thể ẩm ướt vì bị cưỡng ép được.
Tay hắn toàn bộ đi vào, chạm tới một mảnh quần lót ướt át, lực tay lại mạnh thêm một chút: “Chưa đủ đâu…”
Lộ Khiết vặn vẹo, cảm nhận được ngón tay hắn chạm qua hai cánh hoa môi, chạm tới nụ hoa hạch ở giữ, xoa nắn, ma sát nhè nhẹ.
“Lần đầu sao?”
Vừa hỏi, hắn vừa chậm rãi ma sát nụ hoa khiến cho bên trong cô co thắt, dòng điện chạy dọc sóng lưng.
Rút ra khỏi chỗ đó đi, làm ơn. Ngón tay của hắn vừa cọ xát với môi thịt, vừa dính nhớp d*m thủy mà phát ra tiếng lép xép khi bàn tay hắn tiếp xúc với hoa huy*t.