Dịch: Bánh Bao
—
Mắt thấy Thanh Mai chảy ngày càng nhiều máu, Lý Tu Viễn sợ cứ tiếp tục sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Nếu đánh cược một phen có khi vẫn còn hi vọng. Phật hương không tổn thương tới trái tim hay mạch máu, khi rút ra vẫn còn cơ hội, bảo mệnh cho Thanh Mai.
Giờ phút này Lý Tu Viễn biết hắn không được do dự nữa, cắn răng nắm chặt phật hương, chuẩn bị rút ra.
– Chờ đã, chờ một chút, Lý công tử chờ chút.
Thanh Mai nói một cách đứt quãng.
– Thanh Mai cô nương, không có thời gian nữa, đợi không được.
Lý Tu Viễn nói.
Nghe vậy, Thanh Mai khẩn cầu:
– Để..để nô gia nói xong thỉnh cầu cuối cùng đã, sợ.. sợ lát nữa không thể nói ra. Tiểu.. Tiểu Điệp là người đáng thương, nếu nô gia không còn, phiền công.. công tử chiếc cố nàng, nếu.. nếu nô gia chết, xin công tử an tán nô gia trong Lan Nhược Tự, nô gia thích.. thích nơi này, đây là nơi Lý công tử và nô gia gặp nhau lần đầu tiên. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
– Nàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng ấy, bất quá nếu kéo dài Thanh Mai cô nượng sợ rằng không cần cự nổi. Bây giờ ta sẽ giúp nàng rút phật hương ra.
Lý Tu Viễn đáp ứng với lời thình cẩu của Thanh Mai, có điều hắn chẳng dám trì hoãn tiếp, cắn răng, dùng lực rút phật hương. Thế nhưng vừa rút ra Lý Tu Viễn liền biết phật hương này đâm vào ngực chừng một nắm tay, kém chút nữa liền xuyên qua. Bất quá khi hắn vừa rút phật hương thì máu cũng tuôn ra như suốt, khó lòng kiềm lại, chẳng khác nào suối ngầm được người đào trúng, không ngừng phun ra.
Dù Lý Tu Viễn cố gắng giữ chặt miệng vết thương cũng vô dụng. Có điều giờ khắc này dường như Thanh Mai đã mất cả giác, không thèm để ý huyết dịch đang chảy, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mỉm cười nằm trong ngực Lý Tu Viễn ngủ thật say, rốt cuộc không cách nào tỉnh lại được nữa.
Lý Tu Viễn phát hiện ra tình trạng của Thanh Mai, hắn ôm nàng thật chặt, như muốn truyền hơi ấm qua cho thân thể lạnh lẽo cảu nàng.
– A di đà phật!
Lúc này ở gần bảo tự, Liễu Không đại sư vốn đang niệm kinh đã dừng lại, ánh mắt khẽ mở, chắp tay trước ngực nói một câu.
Phụ cận bảo tự phía dưới, ngồi xuống niệm kinh Liễu Không đại sư giờ phút này niệm kinh dừng lại, có chút mở mắt ra chử, chắp tay trước ngực học một câu phật hiệu.
– A di đà phật.
Tăng nhân và sa di gần đó đều nhắm hờ mắt, cùng nhau thì thầm.
Những khách hành hương vây xem chẳng nói một lời, khuôn mặt đều đượm chút gì đó bi thương.
– Tiểu thư, tiểu thư, người không thể chết a, người không thể chết a, nô tỳ không thể không có tiểu thư. . . Ô ô.
Lúc này Tiểu Điệp nhào ra từ trong đám người, quỳ gối bên cạnh thi thể Thanh Mai, khóc rống như một đứa bé bất lực.
Lý Tu Viễn cắn răng, không biết phải dùng từ gì để hình dung cảm xúc của mình này, bi thương, phẫn nộ, không cam lòng. . . .cũng âm thầm mang theo một tia hận ý. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Tại sao một người vốn đang tốt lại vô duyên vô cớ chết tại đây, cả đời nàng ấy đã cực khổ, bây giờ vừa thoát khỏi, vì sao ông trời cứ như vậy lại cướp đi tính mạng của nàng?
– Thí chủ, bần tăng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, có điều người chết chẳng thể sống lại, thí chủ cố nén đau buồn.
Đến lúc này Liễu Không mới dạo bước đi tới, mở lời an ủi nói.
Lý Tu Viễn ngẩng đầu nói:
– Chẳng phải Phật gia chú ý tới nhân quả báo ứng sao? Xin hỏi đại sư, đến cùng thì đời này Thanh Mai cô nương phạm vào tội nghiệt gì lại phải nhận kết cục thế này?
– A di đà phật, có lẽ kiếp trước vị cô nương này thiếu nhân quả nên kiếp này phải trả, bây giờ nhân quả đã xong, một lần nữa luân hồi chuyển thế.
Liễu Không đại sư nói.
Nghe vậy, Lý Tu Viễn lại đáp:
– Kiếp trước kiếp này quá mức xa xôi, như hoa trong gương, trăng dưới nước, hư vô mờ mịt, người trần chúng ta chỉ sống một đời, tự nhiên chỉ tranh một đời, ta muốn biết Thanh Mai cô nương đến cùng vì sao mà chết, xin Liễu Không đại sư nói rõ.
Liễu Không đại sư nói:
– Chuyện này lão tăng cũng không biết, lão tăng đến thì vị thí chủ này đã nằm đây.
– Lý công tử, ta biết, sáng sớm vị cô nương này tới thần thụ cầu phúc, ném thẻ bài cầu nhân duyên, ba lần ném vẫn trượt nên muốn tới gần giẫm lên cao một chút để ném.
Một vị phụ nhân chỉ vào đoạn rễ cây nhô ra trên mặt đất:
– Cô nương tới nơi đó thì trượt chân, ngã xuống phật hương kia.
– Đúng vậy a, đây là chuyện ngoài ý muốn, vị công tử này xin nén bi thương.
Lúc này Lý Tu Viễn nhìn quanh, thấy trên rễ cây nhô ra có vết tích dấu chân trượt xuống.
– Ngoài ý muốn? Ta không tin đây là ngoài ý muốn, đây rõ ràng là yêu nghiệt hại người, cái gì thần thụ, đây là yêu thụ.
Lý Tu Viễn đứng lên, vô cùng phẫn nộ nói.
– Thí chủ, nói cẩn thận a.
Một vị hòa thượng khuyên giải:
– Đây là thần thụ đã sống ở đây ngàn năm, ngày bình thường khách hành hương tới cầu phúc tiêu tai đều linh nghiệm, tuyệt không phải yêu thụ.
– Nếu là thần thụ, tại sao ngay cả khách hành hương và tín đồ cũng che chở không được? Nếu thần thụ có linh, tự nhiên hiển linh cứu giúp.
Lý Tu Viễn quát:
– Nếu không linh, vậy còn tế bái, nhận đèn nhang cái gì, dứt khoát chặt đi, một dùng mồi lửa đốt sạch là được rồi, tránh ngày sau lại mê hoặc chúng sinh.
“Tốc tốc ~!”
Cùng với những lời tức giận của Lý Tu Viễn, tán cây không gió mà bây, cứ thế lay động, thẻ bài nhân duyên, cầu phúc rào rào rơi xuống.
– Thần thụ hiển linh, thần thụ hiển linh.
– Nhanh quỳ xuống nhận lỗi với thần thụ, bằng không thần thụ sẽ tức giận.
– Thần thụ phù hộ tiểu nhân đi, tiểu nhân không bất kính với người.
Trong lúc nhất thời sắc mặt khách hành hương đều đại biến, bị hù đến không ngừng quỳ xuống, dập đầu bái lạy. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Lý Tu Viễn vươn tay bắt lấy một thẻ bài nhân duyên rồi dùng sức bóp nát, trong nháy mắt thẻ bàn bị gãy làm đôi, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ:
– Hiện tại mới biết hiển linh? Vừa rồi thì sao, có phải lúc này ngươi sợ hãi, sợ ta chặt ngươi nên mới bị hù tới run cầm cập. Uổng công ngươi nhận biết bao nhiêu nhan đèn ngần ấy năm, hưởng thụ cung phụng mà chẳng biết cứu người, vì tự vệ lại hiển linh.
– Nếu không giúp người được thì hương hưởng thụ cung phụng nhiều như vậy là gì, hôm nay ngươi hại chế thê thiếp của Lý Tu Viễn ta, kết thiên đại nhân quả với ta, ngươi nghĩ ngươi còn có thể đắc đạo được sao? Đại kiếp ngàn năm của ngươi sắp tới, nhất định ngươi sẽ bị đánh cho hồn hi phách tán.
Nói xong, Lý Tu Viễn nổi giận gầm lên, dùng hết sức đánh một quyền thân cây to lớn.
“Ầm ầm ~!”
Lúc này trên bầu trời, một đạo kinh lôi bỗng dưng nổ vang, như đáp lại lời nói của Lý Tu Viễn.
Nhất thời xunh quanh trở nên tối hơn, cuồng phong gào thét.
Chợ cuồng phong cuốn tán cây, tán cây rậm rạp đong đưa tạo thành một gương mặt già nua lộ ra vẻ sợ hãi, tựa như lão nhân bất lực đang hò hét.
Một quyền này Lý Tu Viễn dùng lực rất lớn, trực tiếp nện vào thân cây trước mặt biết bao người. Khi hắn thu hồi nắm đấm, chỗ bị đấm trên thân cây có máu chảy xuống. Chất lỏng màu đỏ phun ra như người bị thương. Cuồng phong gào thét càng thêm dữ dội, trên bầu trời là từng trận sấm sét không ngừng xuất hiện.
– Mau nhìn, thần thụ chảy máu.
– Lý công tử, mau dừng tay, đây là thần thụ, không được nhục mạ.
– Nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi thần thụ đi, không thể xem thường thần minh.
Khách hành hương gần đó dập đầu quỳ lạy, một bên không ngừng khuyên can Lý Tu Viễn, hi vọng hắn sẽ bồi tội với thần thụ.
Lý Tu Viễn bất vi sở động, lạnh lùng nhìn vết thương đang chảy máu của thần thụ:
– Quả nhiên được đèn nhang thờ cúng, là yêu thụ có đạo hạnh, ngay máu chảy cũng có, chỉ sợ sắp tu luyện thành hình người. Bất quá hôm nay ngươi hại chết một mạng người, gặp được Lý Tu Viễn ta xem như ngươi không mau, hôm nay nhất định phải tiêu diệt ngươi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Hắn nói xong liền quát:
– Hộ vệ Lý gia ta đâu?
– Tiểu nhân ở đây.
Lúc này ba hộ vệ thân thể khoẻ mạnh sải bước đi ra, cung kính chắp tay nói.
– Đôt lửa tới đến, hôm nay ta phải đốt yêu thụ này.
Lý Tu Viễn nói.
– Vâng, đại thiếu gia.
Lúc này hai tên hộ vệ nhanh chân rời đi, không bao lâu phía sau ôm củi khô và bó đuốc đi tới
– Thí chủ, không được a, không được a, đây là thần thụ, không thể hủy a.
Chủ trì và tăng nhân trong Lan Nhược Tự vội vàng vây quanh muốn ngăn lại Lý Tu Viễn lại.
– Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, thần thụ hại chết thê thiếp của ta, hôm nay ta phải diệt thụ yêu này, các ngươi chớ có ngăn cản, nếu ngoan cố cũng xem như đồng lõa, chư vị đều là người xuất gia coi trọng nhân quả, hôm nay yêu thụ gặp kiếp nạn này là mạng số của nó, các người còn không lui ra không đừng trách Lý Tu Viễn ta không khách khí.
Lý Tu Viễn quát.
– Cho dù lão nạp liều tính mạng cũng quyết không để Lý công tử đốt thần thụ.
Chủ trì Lan Nhược Tự nói.