Đương nhiên Lý Tu Viễn không bị thủ đoạn một la hai hét của Lưu huyện lệnh dọa cho phát sợ.
Trước mặt hắn, những thứ quan uy gì đó đều vô dụng, Lý Tu Viễn không phải dân chúng bình thường, gặp quan liền mềm nhũn hai chân.
Lý Tu Viễn đáp nhanh:
– Có phải huyện lệnh đại nhân đuổi người hơi nhanh không? Dường như ngài cũng quên mất một việc.
– Ngươi còn ngụy biện gì nữa?
Lưu huyện lệnh nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn mà hỏi.
Lý Tu Viễn đáp:
– Gia phụ bị bắt về quy án, vãn sinh thân là con của người, nên hỏi thăm tình tiết vụ án, tra điểm đáng ngờ, nếu án không oan, vãn sinh sẽ cam nguyện nhận tội, ngược lại, mong huyện lệnh đại nhân lập tức phóng thích gia phụ, trả cho người một thân trong sạch.
Lý Tu Viễn quyết định tiên lễ hậu binh, để xem Lưu huyện lệnh đang có âm mưu gì, sau đó tính tiếp.
– Làm càn, vụ án của Lý Đại Phú có chứng cứ vô cùng xác thực, há lại để ngươi muốn tra lại liền tra.
Lưu huyện lệnh tiếp tục vỗ đường mộc la hét.
– Pháp lệnh triều đình có quy định, vụ án huyện nha, phàm là người có công danh đều có thể xem xét.
Lưu huyện lệnh mở to hai mắt:
– Cái gì, còn có quy định này?
– Khụ khụ, đúng vậy thưa đại nhân, là Thái tổ hoàng đế định ra, phòng người trong huyện có án oan, vì thế lệnh người đọc sách trong thiên hạ giám sát.
Sư gia ho khan vài tiếng giải thích.
Hiển nhiên sư gia hiểu rõ luật lệ của triều đình, khó trách Lưu huyện lệnh luôn dẫn theo gã ta bên người.
Lúc này Lưu huyện lệnh trầm ngâm một chút rồi quát:
– Vụ án của Lý Đại Phú cực kỳ nghiêm trọng, hồ sơ gửi lên Tri phủ đại nhân, không còn trong nha môn, nếu ngươi muốn tra án thì tới diện kiến Tri phủ đại nhân, nơi này không có.
Sắc mặt Lý Tu Viễn có chút trầm xuống, ánh mắt lạnh hơn vài phần. Này rõ ràng là muốn trêu đùa hắn, hồ sơ không thể đưa tới chỗ của Tri phủ, vì vụ án xảy ra còn chưa tới mấy ngày. Xem ra này Lưu huyện lệnh đang có âm mưu gì đó.
– Lý Tu Viễn, vụ án này cực kỳ phức tạp, phụ thân ngươi dùng tà thuật cướp đoạt tiền tài của người khác, tổng cộng bốn mươi vạn lượng, bản quan đã tuyên án, chứng cứ vô cùng xác thực, hạn trong vòng ba ngày Lý gia phải nộp bốn mươi vạn lượng bạc cho nha môn. Bằng không, tội Lý Đại Phú nặng thêm một bậc, xung quân biên giới, vĩnh viễn không thể trở về.
Bỗng dưng, Lưu huyện lệnh lớn tiếng quát, công phu sư tử ngoạm mà nói.
– Lưu huyện lệnh, như vậy ngươi cũng dám nói, không sợ ăn bể bụng ư?
Lý Tu Viễn lạnh lùng hô:
– Chỉ dựa vào một tội danh chưa được điều tra xong, ngay cả thẩm tra cũng chẳng có, trực tiếp bắt giữ phụ thân ta, ép buộc Lý gia giao bạc, ngươi dựa vào cái gì?
– Này, Lý Tu Viễn kia, ngươi dám nói như thế với bản quan? Bản quan hồ nghi ngươi cũng tham gia vào vụ án của phụ thân ngươi. Từ bộ đầu, ngày mới ngươi dẫn người điều tra Lý gia, xem xem trong đó còn đồ vật gì liên quan tới tà thuật không?
Thấy thái độ của Lý Tu Viễn như vậy, Lưu huyện lệnh vô cùng tức giận đứng lên quát.
Hắn cho là mình là ai?
Thiên Hoàng lão tử sao?
Bất quá chỉ là con cháu thương nhân, dù là đồng sinh có công danh lại thế nào, cũng không phải quan. Lưu huyện lệnh ông chính là lão gia ở huyện Quách Bắc, chưởng quản chuyện thu thuế, tư pháp, giáo hóa cả một huyện thành, há có thể sợ một Lý gia. Chỉ cần ông ra lệnh, Lý gia kia muốn tròn méo thế nào cũng tùy ông. Vừa hay mượn cơ dò xét Lý gia, năm hết tiền tài của chúng.
Lúc này sắc mặt từ bộ đầu có chút thay đổi, trong lòng âm thần kêu khổ, hắn chỉ là bộ đầu, sao dám xen vào chuyện giữa Lý gia và Lưu huyện lệnh.
Huyện lão gia này cũng thật là, Lý gia bốn đời kinh doanh tại huyện Quách Bắc, là nhân vật dậm chân muốn cái đủ để cả huyện Quách Bắc rung chuyển, ông ta chỉ mới nhậm chức có một tháng, một lời không hợp liền định tội danh cho Lý Đại Phú, hơn nữa còn mở miệng đòi Lý gia bốn mươi vạn lượng bạc, này rõ ràng là muốn cướp đoạt đây mà!
Lý gia sẽ đồng ý sao?
“Lưu huyện lệnh cũng thật hồ đồ, ông ta không biết Lý gia nông sâu thế nào, Lý đại thiếu gia có tính tình cương liệt, hiện tại Lưu huyện lệnh lại bắt phụ thân hắn, chỉ sợ xung đột sẽ bị đẩy lên cao.”
Từ bộ đầu thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này dù tâm tính Lý Tu Viễn có tốt cũng khó tránh khỏi một thân tức giận.
– Lưu huyện lệnh, ta lại lần nữa, ngươi thả gia phụ ra hay không?
– Lớn mật, Lý Tu Viễn kia, bản quan nể mặt thân phận đồng sinh của ngươi mà nhường nhịn đủ kiểu, ngươi cuồng vọng như vậy bản quan có thể nhịn nhưng luật pháp triều đình không thể nhẫn, người đâu, loạn côn đánh tên cuồng đồ này cho ta.
Lưu huyện lệnh quát.
Sau khi ông quát cũng chẳng có ai dám tiến lên bắt Lý Tu Viễn, bọn họ đều là người ở huyện Quách Bắc, hiển nhiên hiểu rõ thế lực Lý gia.
Nếu lúc này có người động thủ, chỉ sợ sau này đừng nghĩ tới chuyện sinh hoạt ở nơi này.
– Không nhọc lòng Lưu huyện lệnh động thủ, tự ta rời đi.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nói:
– Bất quá ta muốn nói một câu, nếu gia phụ ở trong tù chịu nửa điểm ủy khuất hay hình phạt, Lý gia ta sẽ trả lại gấp trăm lần.
Nghe vậy bọn nha dịch rùng mình, tay chân có chút phát lãnh, họ rất ít khi thấy đại thiếu gia thật sự nổi giận.
– Minh Kính Cao Huyền*? Hừ, ông trời mù mắt rồi mới để loại người như ngươi làm quan, kiếp sau nên làm chó mới đúng.
*Gương sáng treo cao
Lý Tu Viễn hừ lạnh một cái, nhanh chân rời đi, kèm theo lời nói vừa dứt của hắn, dường như có thứ gì đó cảm nhận được. Bảng hiệu Minh Kính Cao Huyền vốn được treo trên cao nháy mắt ảm đạm, xuất hiện vài đạo vết rạn.
– Cái tên cuồng vọng này, tức chết bản quan mà.
Lưu huyện lệnh gào một tiếng, ném mộc đường về phía Lý Tu Viễn. Có điều mộc đường sắp đập tới người hắn lại lệch qua một bên theo cách chẳng hợp lẽ thường, trực tiếp đập vào cái cột bên cạnh cửa.
“Rầm!”
Dường như bị chấn động, bảng hiệu rơi xuống từ trên trần nhà, bịch một tiếng, bốn chữ Minh Kính Cao Huyền liền vỡ nát, có điều bảng gỗ lại hoàn hảo chẳng chút sứt mẻ.
Thấy vậy cả đám người không khỏi giật mình, vài người như gặp quỷ mà nhìn về phía bóng lưng đang đi xa của Lý Tu Viễn.
– Tà thuật, tà thuật, con trai của Lý gia lại thi triển tà thuật.
Toàn thân Lưu huyện lệnh bám đầy bụi đất, vừa rồi bị hù đến mũ quan cũng rơi xuống.
– Nhi tử Lý gia đã cuồng vọng, xem thường bản quan như vậy, nếu ta không giáo huấn Lý gia một chút, này chẳng phải tự hạ thấp danh vọng chính mình sao? Hắc Tam, Hắc Tam đâu, nhanh chóng kêu hắn tới gặp bản quan.
Bấy giờ một nha dịch chạy vội vào, vội vàng nói:
– Đại, đại nhân, Hắc Tam đã bị Hàn Mãnh chém bị thương. Hiện tại đang băng bó vết thương ở chỗ của Ngỗ tác, máu chảy đầy đất, lúc này đã hôn mê bất tỉnh.
– Cái gì?
Lưu huyện lệnh giật mình.
– Hàn Mãnh là ai, lại lớn mật như vậy, dám động thủ với nha dịch ư.
Một nha dịch thấp giọng nói:
– Đại nhân, Hàn Mãnh là tiêu sư dưới trướng Lý gia.
– Tốt, nhi tử Lý gia dám thuê người hành hung, người đâu, bắt Lý Tu Viễn lại, bản quan muốn nghiêm khắc khảo vấn.
Lưu huyện lệnh giận nói.
– Đại nhân, Hàn Mãnh sớm đã đầu thú, đồng thời khai báo toàn bộ sự việc đều do hắn tự làm, không có quan hệ gì với người ngoài.
Nha dịch kia nói.