Nàng Là Ai?

Chương 17: Hoàng hậu... Ta không cần



“Ta tin chắc ngài cũng đã biết công dụng của nó rồi! Vậy còn gì muốn hỏi ta nữa!” – Triệu Hàm Ninh cười mỉm giọng điệu vẫn bình tĩnh đều đặn không hề có chút thay đổi.

“Cái này là gì vậy?” – Uông Hữu Đại có chút ngạc nhiên không nghĩ nàng lại có biểu hiện như vậy.

“Nó được gọi là than! Như vương gia cũng biết nó dùng để đốt lò!” – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, nàng cũng không cảm thấy có lý do gì phải giấu cả, thư thái ung dung vừa nhâm nhi tách trà vừa nói.

“Cái này Vương phi tạo ra?” – Uông Hữu Đại đã nhiều lần nghĩ đến nhưng liền gạt phăng đi vì y không dám tin một nữ nhân suốt ngày đều ở trong hậu viện có thể làm được những điều như vậy!

“Ngài đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ làm theo lời dạy của người khác thôi.” – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, nàng đương nhiên hiểu rõ vì sao y lại có ý nghi hoặc như vậy, nếu là nàng đương nhiên cũng không tin được.

“Ai?” – Vừa nghe câu trả lời của Triệu Hàm Ninh, mọi thứ bất ngờ sáng tỏ ra với Uông Hữu Đại, y đã từng cảm thấy nữ nhân này thật sự quá lợi hại đến mức đáng sợ.

“Một người ngoại quốc! Ông ta dạy cho ta nên ta biết! Cũng khá lâu rồi nên giờ ngài muốn tìm ông ta cũng không có được!” – Triệu Hàm Ninh đã suy nghĩ câu trả lời này đêm qua đương nhiên bây giờ trả lời vô cùng trơn tru.

“Vương gia còn chuyện gì cần hỏi bổn vương phi nữa hay không?” – Triệu Hàm Ninh nhìn thấy Uông Hữu Đại không nói gì thêm thì nhanh chóng lên tiếng muốn kết thúc cuộc trò chuyện này. Nàng cố ý tự xưng mình là bổn Vương phi vì muốn thầm nhắc nhở y nàng cũng là một Vương phi chứ không phải một phạm nhân cho y hỏi cung.

“Vì sao Vương phi lại muốn rời khỏi!” – Uông Hữu Đại thấp giọng, ánh mắt nhìn thẳng người trước mặt do xét.

“Ta không nghĩ câu hỏi này của Vương gia thích hợp!” – Triệu Hàm Ninh khẽ nhíu mày khi nghe câu hỏi, nhưng nhanh chóng thay thế vào nụ cười ảm đạm.

“Tương lai có thể Hoàng huynh sẽ lên ngôi vua người có thể thành Hoàng hậu! Người không muốn sao?” – Uông Hữu Đại thu hết mọi biểu tình cũng như diễn biến tâm trạng của Triệu Hàm Ninh cho dù là nhỏ nhất trong ánh mắt.

“Ta không hề ham thích chức danh đó dù chỉ là một chút nào! Điều ta muốn chắc chắn Vương gia không thể cho ta được!” – Triệu Hàm Ninh nghe xong liền mỉm cười nhạt, tay khẽ nâng tách thổi đi bụi trà, nhấp một ngụm, trên môi liền nở nụ cười lãnh đạm.

“Có chuyện gì lại không thể! Nam Dương Vương gia là người dưới một người trên vạn người!” – Uông Hữu Đại vô cùng ngạc nhiên trước thái độ cũng như câu trả lời của Triệu Hàm Ninh, thời nữ nhân tranh đấu nhau không phải vì sủng ái thì chính là quyền lực. Nhưng Triệu Hàm Ninh này dường như đều không màng đến cả hai điều đó.

“Chuyện đó đương nhiên không thể! Cái ta muốn là một người phu quân chỉ có ta! Ngài nghĩ có thể sao?” – Triệu Hàm Ninh không muốn dây dưa thêm nữa nên nói thẳng ra, nàng biết chuyện này có thể sẽ phạm vào tứ suất của nữ nhi có thể bị trách tội, nặng hơn có thể bị hưu thư. Mà nếu hưu thư không phải quá hợp ý của nàng.

“Chuyện hoang đường như vậy! Vương phi không nên nói ra ngoài!” – Uông Hữu Đình từ phía sau nhanh chóng lên tiếng, y đã đến khá lâu, im lặng nghe mọi chuyện nhưng khi nghe nói đến cái suy nghĩ của Triệu Hàm Ninh y liền không nhịn được mà lên tiếng. Nếu suy nghĩ đó bị người khác nghe thấy sẽ biến tướng đến như thế nào, nữ nhân phạm vào tứ xuất có thể phải trả về nhà mẹ đẻ cả đời không ngẩng đầu lên được.

“Gặp qua gia!” – Triệu Hàm Ninh có chút hoảng không biết y đã đứng đó tự bao giờ, đã nghe được những gì.

“Chuyện nàng vừa nói, tốt nhất đừng nên nói ra bên ngoài, nàng không biết chuyện đó sẽ khiến nàng bị liệt vào vi phạm tứ suất của nữ nhi hay sao Vương phi!” – Uông Hữu Đình có chút tức giận khi nghe nàng nói như vậy, một nữ nhi hàm hồ lại có những suy nghĩ hoang đường như vậy, lại còn dám trước mặt người khác nói ra những điều đó. Thật không ra thể thống gì cả.

“Vương gia tha tội. Thiếp biết rồi sau này sẽ không!” – Triệu Hàm Ninh cười nhạt cúi đầu nói sau đó nhún người hành lễ – “Nếu đã không còn chuyện gì, thiếp xin phép Vương gia cùng Đông Dương Vương gia cáo lui!”

“Nữ nhân lại có suy nghĩ như vậy thật sự khiến đệ chê cười!” – Uông Hữu Đình vẫn còn tức giận nói. Uông Hữu Đại không nói gì, y cũng khá bất ngờ trước suy nghĩ như vậy của Triệu Hàm Ninh, suy nghĩ đó có thể được xem là ích kỷ vô cùng nhưng qua ánh mắt quả quyết cũng như thái độ có thể thấy hoàn toàn không phải đùa giỡn mà là những lời nói thật tâm.

….

Cửa hàng bán than của Triệu Hàm Ninh thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người, nàng cho bắt ngay một lò than ngay bên ngoài cửa tiệm, mỗi ngày nếu để đồ ăn lên nướng mùi thơm ngào ngạt bay khắp con đường, người dân hiếu kỳ đến xem. Cửa hàng còn bảo nhân dịp khai trương giảm giá một nửa so ra còn lợi hơn củi khô nên mọi người thấy quá rẻ đều mua dùng thử. Sau khi thấy sức mua tăng mạnh Triệu Hàm Ninh cho cửa hàng bán lại đúng giá nhưng sức tiêu thụ không hề giảm, một đồn mười, mười đồn trăm nên cứ vậy, cửa hàng than có đôi khi hoàn toàn không đủ than bán.

“Vương phi! Vương gia cho mời người sang thư phòng!” – Triệu Hàm Ninh đang ngồi tính sổ sách thì a hoàn nhanh chóng vào thông báo tin.

“Có chuyện gì sao?” – Triệu Hàm Ninh cực không thích khi mình đang làm việc lại bị người khác quấy rầy.

“Nô tỳ cũng không biết thưa vương phi, Vương gia chỉ bảo người đến nhanh thôi ạ!” – A hoàn kia có chút lúng túng đáp.

“Ừ đi thôi!” – Triệu Hàm Ninh có chút khó chịu đóng quyển sổ trên bàn đứng lên rời đi.

“Gặp qua Vương gia!” – Triệu Hàm Ninh bước vào thư phòng nhanh chóng hành lễ.

“Ừ!” – Uông Hữu Đình ngước lên nhìn nàng rồi cũng không nói gì. Sau hôm nghe nàng nói về chuyện không thích ngôi vị hoàng hậu khiến y đùng đùng tức giận đến nay là lần đầu gặp lại. Hôm đó Uông Hữu Đình vô cùng tức giận, có thể nghe một nữ nhân ăn nói hàm hồ những điều phi lí lại còn với thái độ kiên định đến như vậy khiến y không thể nào hiểu nổi.

Đứng đợi gần nửa ngày không thấy Uông Hữu Đình muốn gì hay muốn nói gì với mình Triệu Hàm Ninh bắt đầu mất kiên nhẫn, mắt vẫn nhìn chầm chầm Uông Hữu Đình đang chăm chú đọc thư văn mà hoàn toàn như không để ý thấy sự tồn tại của nàng.

“Vương gia người cho gọi thiếp!” – Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, Triệu Hàm Ninh lại thấp giọng lên tiếng.

“Ừ!” – Uông Hữu Đình lại ừ nhưng mắt vẫn không rời khỏi những thứ trước mặt. Lại đợi một khoảng không thấy y lên tiếng Triệu Hàm Ninh liền đi đến đứng trước bàn làm việc khiến Uông Hữu Đình phải ngước mặt lên nhìn nàng, còn nàng thì mắt nhìn nhanh xuống những thứ trước mặt y.

“Quân lương như vậy là bị bên phía trên ăn chặn lại mỗi xe ít nhất là 10 lượng. Nếu tính sơ sơ mỗi lần xuống quân lương là một ngàn xe vị chi ăn chặn một vạn lượng!” – Triệu Hàm Ninh nhìn những số liệu trước mặt liền nhanh chóng lên tiếng.

Uông Hữu Đình mắt vẫn không rời khỏi người trước mặt, quả thật vị chi bị ăn chặn mỗi đợt quân lương là một vạn lương. Y vừa mới tính ra được mất khá nhiều thời gian, nhưng nàng ta chỉ cần liếc mắt đến đã nhanh chóng nói ra được con số đó.

“Vậy mỗi năm có 4 đợt quân lương và trong vòng 4 năm thì sao?”

“Mười sau vạn lượng!” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng đáp,  những phép tính này làm sao có thể làm khó nàng, nói những đứa trẻ thuộc bảng tính nhân đều có thể nhẩm tính được.

“Còn chỗ này! Xe quân lương là mười hai bao, tổng cộng có năm trăm sau mươi bao thì chúng ta cần bao nhiêu xe?” – Uông Hữu Đình muốn kiểm tra Triệu Hàm Ninh nên lấy tờ giấy y đã tính toán xong ra hỏi nàng.

“Bốn mươi bảy chiếc xe! Và chiếc xe cuối chở 8 bao!” – Triệu Hàm Ninh nhẩm trong vài phút liền trả lời.

“Mỗi xe cần 4 người đẩy thì mất nhân công bao nhiêu người?” – Uông Hữu Đình nhìn con số nàng đưa ra chính xác đến mức y ngạc nhiên, liền nhanh giọng hỏi tiếp.

“Một trăm tám mươi tám người đẩy xe!”

“Mỗi người tiền công 8 lượng thì tổng tiền phải trả?”

“Một ngàn năm trăm lẻ bốn lượng!” – Triệu Hàm Ninh nhẩm nhẩm trong đầu rồi lại trả lời đáp án.

Uông Hữu Đình trầm mặc nhìn nàng, những con số nàng trả lời đều trùng với con số mà y tính được trong một ngày trời, nàng chỉ mất chưa đến thời gian uống một chung trà đã có được. Quả thật khiến người khác kinh ngạc không thôi.

“Bằng cách nào nàng tính nhanh đến như vậy! Những số liệu này một người tính toán giỏi cũng mất đến cả ngày trời mới ra được!” – Uông Hữu Đình dò xét người trước mặt nói.

“Vương gia thiếp sẽ chỉ cho người cách tính! Nhưng trước tiên người có chuyện gì cần gặp thiếp!” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng nói, nàng đương nhiên sẽ dạy y biết cách tính nhanh vì nếu không sau này y sẽ làm phiền nàng nhiều hơn nữa thì không nên.

“Không ta chỉ muốn gặp nàng nhờ nàng xem qua mấy cái này!” – Sự thật Uông Hữu Đình gọi nàng sang là muốn hỏi về việc kinh doanh mới của nàng. Nhưng nhìn những gì nàng nói với y chắc chắn một điều là nàng sẽ lo ổn thỏa được mọi chuyện.

“Được Vương gia đợi thiếp một chút!” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng ngồi xuống bàn và bắt đầu tính toán. Chỉ chưa đến thời gian một nén nhang nàng đã giải quyết xong tất cả sắp giấy cao chất ngất mà Uông Hữu Đình nghĩ chắc chắn sẽ mất ít nhất một tuần trăng (nửa tháng) mới có thể giải quyết được.

“Thật sự đã xong!” – Uông Hữu Đình kinh ngạc không tin vào mắt mình nhìn sắp giấy rồi nhìn Triệu Hàm Ninh.

“Vâng người có thể kiểm tra lại!” – Triệu Hàm Ninh nhanh trả lời.

“Nàng lui về viện đi!” – Uông Hữu Đình nhìn những tờ giấy tính toán trầm mặc nói. Triệu Hàm Ninh nhanh chóng hành lễ rồi lui ra bên ngoài. Ở viện còn sổ sách đang đợi nàng, đã mất quá nhiều thời gian ở đây rồi, không thể chần chờ thêm nữa.

….

“Nam Dương Vương phi có thói quen cải nam trang ra đường như vậy sao?” – Uông Hữu Đại đứng bên cạnh Triệu Hàm Ninh đang trong bộ dạng nam trang thấp giọng nói để không ai nghe thấy. Hôm nay nhân lúc Uông Hữu Đình vào triều Triệu Hàm Ninh cần ra bên ngoài đến lò than gặp mặt một người, cách để mà phân tán sự chú ý chính là cải nam trang, vậy mà không nghĩ đụng mặt một Uông Hữu Đại ở đây.

“Đông Dương vương gia cũng vậy có sở thích đi theo người khác như vậy sao?” – Triệu Hàm Ninh cũng không phải dễ ức hiếp, tuy có chút lúng túng nhưng nhanh chóng đáp trả lại.

“Đường ta đi, nào có theo dõi người!” – Uông Hữu Đại cười lớn không nghĩ mình bị bóp chát lại như vậy.

“Vậy mời Vương gia đi trước! Xem như chúng ta chưa gặp mặt nhau hôm nay!” – Triệu Hàm Ninh nhân cơ hội nhanh chóng nói rồi xoay người rời đi không muốn đôi co thêm nữa. Nhưng Triệu Hàm Ninh đã lầm Uông Hữu Đại không giống Hữu Đình, y lại có chút tinh ranh, có chút quỷ quái làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng được cơ chứ.

“Ta cũng đi theo hướng này!” – Nói đoạn y liền cất bước theo hướng của Triệu Hàm Ninh. Nàng cũng không muốn đôi co với y sẽ lỡ chuyện nên chọn cách xem y như người vô hình.

“Hoàng huynh ta có biết chuyện Vương phi đang làm không?” – Uông Hữu Đại thấp giọng nói.

“Đông công tử! Chuyện của tại hạ không cần công tử quản!” – Vì đang bên ngoài nên cách đối thoại của họ có thể gây sự chú ý cho mọi người mặc khác còn có thể làm hư chuyện của Triệu Hàm Ninh nên nàng nhanh chóng đổi cách xưng hô với y. Nàng không thể gọi y là Uông công tử vì nếu gọi Uông người ta có thể suy ra được vì trong cả đất nước này họ Uông ai cũng biết là dòng dõi hoàng thất.

“Đông công tử nghe cũng khá thú vị! Triệu công tử nghĩ sao với câu hỏi của ta!” – Uông Hữu Đại thây vô cùng hứng thú cười lớn nói, y cảm thấy người nữ nhân này vô cùng thú vị, xoay chuyển tình thế rất nhanh không hề thất lễ nhưng lại luôn làm cho y có cảm giác bị bỏ quên một bên.

“Ta không quan tâm!” – Nói đoạn nàng xoay người đi nhanh hơn. Cứ vậy nàng thật sự không quan tâm Uông Hữu Đại cứ thể một cái đuôi đi theo sau nàng, nói chuyện hỏi vu vơ.

“Ta có chuyện cần giải quyết! Ta…”

“Ta hứa chỉ tham quan không làm phiền đến Triệu công tử!” – Nói đoạn y vượt mặt nàng bước vào lò than. Triệu Hàm Ninh bất lực thở dài, sau cùng là anh em mà tính cách lại khác nhau đến như vậy. Tuy vẻ mặt thì cả hai đều âm trầm nhưng Uông Hữu Đình trong ngoài gì cũng như cục đá lạnh còn Uông Hữu Đại lại khác, thoạt nhìn lạnh lùng âm trầm nhưng lại khiến người ta đau cả đầu.

“Người đến rồi!” – Chủ quản lò than vừa nhìn thấy Triệu Hàm Ninh đến liền lên tiếng, hình ảnh nàng cải nam trang khá quen thuộc với ông nên vừa nhìn đã nhận ra ngây. Nhưng cái khiến ông bất ngờ chính là Uông Hữu Đại lại xuất hiện ở đây.

“Đông Dương…” – Ông muốn hành lễ nhưng liền bị Uông Hữu Đại ngăn lại y không muốn gây sự chú ý với mọi người.

“Suỵt ta là Đông công tử đi cùng Triệu công tử đến tham quan mà thôi!”

“Vâng vâng mời ngài vào trong! Triệu công tử bên trong người đang đợi!”

“Được!” – Thấy Triệu Hàm Ninh đi vào trong với vẻ mặt có chút khẩn trương Uông Hữu Đại cũng nhanh đi vào theo. Bất thình lình nàng đứng lại chặn ngang mặt y.

<dr.meohoang>


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.