Nàng Là Ai?

Chương 20: Khổ nhục kế



Đêm qua sau khi nghe tin Uông Hữu Đình nghỉ lại Kim An viện còn muốn dùng bữa do đích thân Vương phi Triệu Hàm Ninh xuống bếp, liền tức giận cho người mang nước lạnh vào phòng, tự mình ngâm mình trong đó gần nửa canh giờ đến khi toàn thân lạnh cóng mới chịu đứng lên. Đúng như nàng ta suy đoán không lâu sau liền phát sốt.

“Trầm trắc phi xem ra bệnh không nhẹ! Vương gia thiếp thấy người cũng khỏe mạnh rồi, bây giờ người nên đến bên cạnh nàng ấy!” – Triệu Hàm Ninh nghe Tú Ngọc nói liền mừng như mở cờ trong bụng, nàng đang suy tính làm cách nào để cho Uông Hữu Đình rời đi nhưng không biết dùng cách gì thì liền có cơ hội.

“Ta biết rồi! Ngươi về chăm sóc Trầm trắc phi trước đi, ta sẽ sang thăm nàng ấy!” – Uông Hữu Đinh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Hàm Ninh. Cảm nhận được ánh mắt hâm dọa của y, Triệu Hàm Ninh nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác.

“A Hồng người đi chuẩn bị vài món đồ bổ mang sang Thiền Tâm viện cho Trầm trắc phi đi!” – Triệu Hàm Ninh cười cười nói, a Hồng bên ngoài nghe đến tên mình liền nhanh chóng thưa rồi đi làm ngay.

Triệu Hàm Ninh vui vẻ, vừa chải tóc vừa tự ngâm nga giai điệu, đó là bài hát nàng khá thích khi còn sống ở kiếp trước. Vừa đau đầu không biết cách nào có thể tiễn Uông Hữu Đình ra cửa mà không gây nên sự ồn ào đôi chút thì liền có cơ hội từ trên trời rơi xuống, khiến nàng đỡ phải vắt óc suy nghĩ, đã vậy còn có thể khiến Uông Hữu Đình lơ là việc quan sát nàng.

Uông Hữu Đình nhíu mày tuy đang viết thư án nhưng thật sự y đang suy nghĩ, thái độ của Triệu Hàm Ninh khiến y suy nghĩ khá nhiều, đêm qua tuy nàng có biểu hiện quan tâm lo lắng cho y nhưng mặc nhiên lại chọn cách tránh xa y càng xa càng tốt, đêm qua chính là cơ hội tốt nhất cho nàng ta tiếp cận y nhưng lại tuyệt nhiên không. Sáng nay vừa nghe y có thể phải rời khỏi liền thúc giục bên cạnh đó còn không kiêng dè giấu đi tâm trạng vui vẻ. Rõ ràng trong tâm trí Triệu Hàm Ninh hiện tại không hề có ý nghĩ dù chỉ là một chút đến người phu quân là y, chỉ nghĩ đến điều này khiến Uông Hữu Đình trong lòng dâng lên một cõi bực tức.

“Triệu Hàm Ninh, tối nay ta lại muốn ăn thức ăn đích thân nàng xuống bếp! Thêm một chuyện nữa ngoài cố ý nấu dở thì cấm nàng nấu đồ ăn cay!” – Nghĩ mãi không thông chỉ có càng nghĩ càng hậm hực, cuối cùng đùng đùng tức giận Uông Hữu Đình đứng lên ra lệnh rồi đi thẳng ra bên ngoài, để lại một Triệu Hàm Ninh đang vui vẻ với suy nghĩ tống khứ được y đi bị ngỡ ngàng đến thẫn thờ nhìn bóng dáng người cao ngạo lạnh lùng đạp cửa bỏ đi.

“Vương phi, người có sao không? Vương phi! Sao Vương gia lại đùng đùng tức giận bỏ đi! Không phải đêm qua hai người hòa hợp rồi hay sao?” – Thu Vân bên ngoài nhanh chóng đi vào ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Triệu Hàm Ninh, cả hai cũng ngỡ ngàng nhìn nhau.

“Ai mà biết sao tự nhiên lại nổi giận chứ!” – Triệu hàm Ninh khẽ nhíu mày khó hiểu, cảm thấy tâm tình người nam nhân này khó đoán như cái giếng vậy – “có lẽ do trắc phi bị bệnh nên Vương gia mới tức giận!”

“Vương phi người đừng trách nô tỳ nhiều lời, người nên nhân có hội này chiếm tình cảm Vương gia, nô tỳ thấy dạo này mối quan hệ giữa hai người dần dần tốt lên! Trên dưới Kim An viện ai cũng thấy vui mừng thay cho Vương phi!” – Thu Vân thấp giọng nói, nàng là a hoàn bên cạnh Vương phi tuy không lâu như a Hồng nhưng tuyệt nhiên cũng được xem là khá thân cận, nàng đã quan sát khá lâu cảm giác được Vương phi của mình thật sự rất lạnh nhạt với Vương gia.

“Tự dưng nổi điên lên ai mà biết tại sao!” – Triệu hàm Ninh nhìn mình trong gương tự lẩm bẩm một mình. Tâm tình đang tốt tự nhiên vì y mà nàng lại cảm thấy cũng có chút bực mình theo.

“Dạ?” – Thu Vân không nghe được nên hỏi lại.

“Em không đi chuẩn bị thức ăn cho ta! Ta đói đến sắp ngất rồi!” – Triệu Hàm Ninh có chút khó chịu vì Uông Hữu Đình vô duyên vô cớ phá đi tâm trạng vui vẻ của nàng mà đổ lên Thu Vân.

“Dạ vâng!” – Thu Vân nghe vậy liền biết mình đã quá nhiều chuyện khiến Vương phi tức giận nên nhanh chân rời đi.

“Hôm qua như vậy! Hôm nay còn muốn ăn nữa sao trời! Người này đúng là đầu óc chắc chắn có vấn đề!” – Triệu Hàm Ninh suy nghĩ trầm ngâm một hồi lâu rồi lại lèm bèm tự nói với mình.

Một nam nhân vận bộ trang phục màu xanh da trời ngồi vắt vẻo phía trên cành cây bên ngoài viện của Triệu Hàm Ninh nhìn thấy và nghe thấy hết mọi chuyện đang diễn ra bên dưới, nhếch môi cười nhẹ nhàng rồi đứng lên nhảy xuống và rời đi. Người nam nhân đó chính là Uông Hữu Đại, y đến muốn tìm Triệu Hàm Ninh muốn hỏi nàng ta về chuyện tiếng Cao Ly nhưng lại vô tình bắt gặp được cảnh này, trong lòng càng cảm thấy người nữ nhân này vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người khác cảm thấy vô cùng thú vị.

Uông Hữu Đình cho người mời thái y trong triều đến chẩn mạch cho Trầm trắc phi rồi cho người mang đến khá nhiều đồ quý hiếm, sau khi vào triều sớm trở về y liền đi thẳng đến Thiền Tâm viện thăm Trầm trắc phi.

“Vương gia!” – Trầm trắc phi nằm trên giường yếu ớt lên tiếng.

“Nàng đang bệnh không cần hành lễ! Nàng thấy trong người thế nào rồi?” – Uông Hữu Đình đến cạnh giường nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Trầm trắc phi ôn nhu nói.

“Thiếp khỏe nhiều rồi Vương gia đừng lo lắng!” – Trầm trắc phi cười ôn nhu dịu dàng nói. Ánh mắt chứa đầy nhu tình, dịu dàng nhìn người nam nhân trước mặt, thấy trên người quan phục còn chưa thay của Uông Hữu Đình khiến trong lòng Trầm trắc phi dâng lên một cõi ấm áp vô cùng.

“Nàng cơ thể vốn đã yếu ớt nên cẩn thận, mùa đông đến rồi cần thận trọng!” – Uông Hữu Đình cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi bàn tay đang nắm liền ân cần quan tâm.

“Dạ! Có Vương gia ở bên thần thiếp cảm thấy khỏe hơn rất nhiều!” – Trầm trắc phi cười yếu ớt, gương mặt vẫn còn mệt mỏi nhiều nhưng vẫn cố gắng gượng cười, nàng hiểu Uông Hữu Đình, y không giống những nam nhân khác thích nữ nhân nhõng nhẽo yếu ớt, y ngược lại thích nữ nhân bên cạnh ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn.

“Tham kiến Vương gia!” – Tú Ngọc bưng vào một chén cháo thấy Hữu Đình vội hành lễ.

“Ừ!” – Uông Hữu Đình nhìn lướt qua thấy nàng ta đang bưng khay cháo liền có ý muốn đứng lên, nhận ra được ý đó Trầm trắc phi cố ý dùng sức một chút nơi bàn tay nếu giữ Uông Hữu Đình.

“Trắc phi, người ráng ăn chén cháo mới có sức khỏe! Cả hôm qua người đã không ăn được rồi, ăn vào lại nôn ra như vậy người còn cầm cự được bao lâu nữa!” – Tú Ngọc bưng bát cháo đến bên giường Trầm trắc phi nói, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào – “Vương gia người khuyên trắc phi giúp nô tỳ với ạ! Người cứ không ăn được thì làm sao đây!”

“Nàng không ăn ngon miệng sao? Nàng muốn ăn gì ta cho người làm cho nàng ăn?” – Uông hữu Đình quay sang nhìn Trầm trắc phi nhẹ giọng nói.

“Dạ Vương gia thiếp không đói!” – Trầm trắc phi cười hiền, yếu ớt lắc đầu.

“Ta đút nàng ăn cháo nhé!” – Uông Hữu Đình cầm bát cháo nói. Tú Ngọc thấy vậy nhanh chóng đỡ Trầm trắc phi ngồi dậy lấy thân mình làm trụ đỡ cho nàng dựa vào. Uông Hữu Đình chậm rãi khoan thai đút từng muỗng cho Trầm trắc phi, nàng ta ngoan ngoãn cố gắng ăn từng chút một, sống vào nhau lâu rồi nhưng lần này nàng mới thấy được sự chăm sóc của y dành cho nàng nên vô cùng hạnh phúc.

“Vương gia cực nhọc cho người rồi!” – Trầm trắc phi cảm động nước mắt chảy trên gò má có phần xanh xao do bệnh nhưng cũng không làm vẻ ngoài kiều diễm của nàng ta giảm sút.

“Nàng ngốc quá! Ta có gì cực khổ!” – Uông Hữu Đình đưa tay lau đi nước mắt cho nàng ta. Chuyện hôm qua Vương gia ngã bệnh ở Kim An viện bị Triệu Hàm Ninh phong tỏa tin tức không cho nó truyền ra bên ngoài vì nàng ta không muốn bị mang tội ám sát Vương gia, vì dù sao thì y đúng là do ăn món ăn của nàng mà bị đau đến ngất xỉu. Do đó Trầm trắc phi cũng không biết Uông Hữu Đình hôm qua vừa trải qua chuyện gì.

“Vương gia thật tốt với thiếp!” – Nàng ta ngoan ngoãn ăn hết nửa bát cháo rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu thì ngủ thiếp đi, Uông Hữu Đình bên cạnh nàng ta một lát thì cũng rời đi.

Triệu Hàm Ninh ngoan ngoãn xuống bếp chuẩn bị một vài món ăn dân dã bình thường hằng ngày kiếp trước thường hay nấu, đặc biệt dặn dò nhà bếp nấu cơm mềm một chút vì bụng của Vương gia không được tốt, lần này nàng làm vậy xem như chuộc lỗi ngày hôm qua đã hại y ra đến nông nỗi như vậy.

Sau khi Uông Hữu Đình xử lý hết mọi chuyện thấy đến giờ cơm chiều liền rời bước đến Kim An viện, không như mọi khi đón tiếp y là ánh mắt ngạc nhiên, hôm nay mọi người đều trông chờ Vương gia, duy chỉ có một người vẫn thái độ ảm đạm dửng dưng nhìn y cười ôn hòa.

“Gặp qua gia!” – Triệu Hàm Ninh hành lễ.

“Ư” – Uông Hữu Đình nhìn bàn đồ ăn đầy ấp các món nhìn qua là biết được những món lạ lùng chính là của Triệu Hàm Ninh nấu.

“Mời Vương gia dùng thử qua! Hôm nay đồ ăn không cay nữa!” – Triệu Hàm Ninh nói, đưa tay múc cho y một bát canh ngũ sắc, nước canh trong veo được hầm từ xương ống trong nhiều giờ liền nấu cùng 5 loại củ màu sắc khác nhau khiến món canh vô cùng bắt mắt. Nước canh sánh ngọt vừa đưa vào miệng hương thơm liền dâng tràn khắp khoang miệng. Uông Hữu Đình uống một bát lại muốn uống thêm nữa nhưng nhìn những món ăn khác liền kiềm chế lại.

“Đây là canh ngũ sắc! Món này Vương gia dùng thử là Song Ngư đạp cánh!” – Triệu Hàm Ninh gắp đến đĩa cá phi lê cuộn tôm đem hấp lên với gừng, hành và bún tàu cùng với nấm nhĩ, vừa gắp lên đã nghe mùi thơm bay ngát kích thích vị giác vô cùng. Vì thịt tôm được thái nhỏ cho vừa với lát cá nên bên ngoài cá trắng muốt cuộn bên trong thịt tôm đỏ tươi nhìn vô cùng đẹp mắt.

Uông hữu đình gật gù ăn ngay, tuy thấy có ớt nhưng lại ăn vào không cay, mùi vị nồng đậm của gừng với tiêu kích thích vị giác vô cùng, y cảm thấy món ăn này cũng quá ngon.

“Món này là Diệp Lục Hồng đượm!” – Triệu Hàm Ninh gắp rau luộc chấm vào kho quẹt đặt vào chén của Uông Hữu Đình. Nàng thật sự thèm món ăn này nên mới làm sẵn tiện cho y thưởng thức. Miệng Triệu Hàm Ninh cười nhếch môi, rau luộc chấm kho quẹt mà nàng gọi là Diệp Lục hồng đượm nghe thiệt là mỹ mìu, nếu như trợ lý của nàng mà biết được chuyện này dám cười nàng suốt một năm trời chứ chẳng đùa.

Uông hữu Đình nhìn những cộng rau xanh không có gì đặc sắc trong chén có chút thất vọng, trong lòng y nghĩ rau xanh thì vị thế nào cũng giống nhau không có gì đặc sắc, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Hàm Ninh thấy nàng đang vui vẻ ăn món Diệp Lục Hồng đượm thì cũng chậm rãi dùng đũa gắp một cộng rau lên ăn. Có thể nói đây là lần đầu tiên Uông Hữu Đình ăn được rau mà ngon như vậy, rau xanh ngọt lịm lại có vị mặn, vì cay nhẹ có gì đó béo béo giòn giòn cực kỳ ngon miệng.

Phá lệ thường ngày Uông Hữu Đình ăn những 3 bát cơm vẫn còn muốn ăn thêm nhưng nhìn thấy ánh mắt cười cười của những người xung quanh nên thôi không ăn nữa.

“Thức ăn có vừa miệng gia?” – Triệu Hàm Ninh đương nhiên không nhận ra chuyện y ăn nhiều hơn ngày thường vì bình thường nàng làm gì có cơ hội ngồi chung ăn với y đâu nào.

“Những món này nàng học nấu từ đâu?” – Uông Hữu Đình vô cùng thoải mái khi thấy hôm nay Triệu Hàm Ninh không hề đối đầu với y, những món ăn này nhìn không những bắt mắt mà vị của nó còn ngon vô cùng, thanh thanh nhưng lại rất kích thích vị giác. Y không ngờ một tiểu thư khuê cát lại có thể nấu những món ăn như vậy.

“Vương gia thích là được rồi! Thiếp học từ một cuốn sách cổ!” – Triệu Hàm Ninh cúi đầu uống một ít trà nhạt sau dùng bữa, lý do nàng mới vừa suy nghĩ ra cảm thấy rất hài lòng gật gù.

“Tham kiến Vương gia, tham kiến vương phi!” – Tú Ngọc hớt hải chạy vào. Trong thời tiết trở lạnh thế này mà trên trán nàng ta lại lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã chạy rất cật lực từ Thiền Tâm viện đến đây.

“Có chuyện gì ngươi hớt hãi như vậy!” – Triệu hàm Ninh cười rạng rỡ trong mắt Uông Hữu Đình lại thấy nó có phần chói mắt.

“Bẩm Vương gia và Vương phi, Trầm trắc phi mơ mơ hồ hồ, tỉnh dậy không thấy người lại đi tìm người nên té đập đầu chảy máu ạ!” – Tú Ngọc vừa nói nước mắt lăn dài. Trầm trắc phi vì uống thuốc nên ngủ khá dài, tỉnh lại nghe bẩm báo Vương gia lại đến chỗ Vương phi dùng bữa tối liền thấy vô cùng tức giận, không nghĩ kế khổ nhục kế của nàng lại chớp mắt biến thành thế cục như vậy, không chịu được liền đụng đầu vào cạnh bàn khiến vùng trán rướm máu nhẹ. Cho Tú Ngọc chạy sang Kim An viện thưa với Vương gia, nàng không tin với những gì có giữa nàng với Vương gia không thắng được Triệu Hàm Ninh.

“Chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi! Chúng ta phải sang thăm Trầm trắc phi ngay mới được!” – Triệu Hàm Ninh gật gù nói hướng mắt nhìn Uông Hữu Đình. Y nhàn nhạt nhìn gương mặt đang đầy vẻ lo lắng nhìn y hoàn toàn trái ngược với gương mặt khoái chí ban nãy, khiến trong lòng Uông Hữu Đình thầm cảm thán, người nữ nhân này thật sự vô cùng khó đoán.

“Được chúng ta cùng sang đó vậy, Vương phi!” – Uông Hữu Đình vẫn phong thái ung dung không hề nhìn thấy dấu hiệu gì lo lắng quá mức đến mức thất thân ngược lại trong mắt Triệu Hàm Ninh y có phần nhàn hạ như người chuẩn bị đi xem kịch vậy.

“Vâng Vương gia!” – Triệu Hàm Ninh cười ôn nhu cúi người ưng thuận, a Hồng nhanh chóng lấy áo choàng cho Triệu Hàm Ninh, dạo này trời trở lạnh rồi.

<Dr. Mèo Hoang>

Note: bước vào mùa hè rồi, cả nhà có đi đâu chơi không? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.