Cuộc tranh tài nhanh chóng được ổn định, hai người đứng trên khán đài cúi chào nhau vô cùng lễ độ. Con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vô cùng hoảng sợ cùng với sụ ồn ào náo loạn xung quanh càng khiến nó sợ hãi, cửa lồng vừa được mở ra nó liền dùng tất cả sức lực bình sinh mà bay đi. Cả hai người đều giương cung tên lên bắn mũi tên của mình ra.
Để dễ dàng nhận biết được mũi tên của ai cho nên mỗi mũi tên đều được làm dấu bằng lông vũ khác nhau phía sau đuôi tên, của Uông Hữu Đình màu trắng nhàn nhạt y chang như cái tính cách của y. Phía Cao Ly thì được làm dấu bằng lông vũ màu xanh vô cùng nổi bật.
– Cả hai mũi bên đã bắn trúng vào con chim khiến nó nhanh chóng rớt xuống đất, tên lính chạy vặt nhanh chóng đến nhặt con chim đáng thương.
Mọi người đều bàn tán vì ai cũng quan sát thấy được cả hai mũi tên cùng bắn trúng vào con chim vậy thì làm sao biết được ai mới là người bắn cung giỏi nhất.
“Thật đáng thương, đang yên đang lành bị bắn như vậy!” – Triệu Hàm Ninh chắc lưỡi, nàng cũng không phải người yêu thương động vật gì cho cam nhưng nhìn tận mắt thấy sự chết chóc như vậy lại cảm thấy có chút xót cho con chim bé nhỏ. Nếu hội bảo vệ động vật mà thấy chuyện này chắc chắn sẽ khóc không thành lời mất thôi.
“A Hồng, một lát ta phải đi bắn những con vật như vậy sao?” – Triệu Hàm Ninh chợt nghĩ ra điều gì đó nghiêng người nói với a Hồng.
“Nô tỳ cũng không rõ ạ!” – A Hồng nghe Hàm Ninh nói như vậy cũng có chút bất ngờ, ngày trước tuy chủ nhân nàng không phải quá ác độc nhưng thường không quan tâm đến sự sống chết của những loại động vật là mấy, nhớ có lần vì thích bộ lông vũ của con chim nọ để làm yên ngựa cho Vương gia mà Vương phi liền ra lệnh vặt hết lông của nó, nay lại có thái độ như vậy thật khiến nàng dở khóc dở cười.
“Về rồi về rồi!” – Tiếng bàn tán nhanh chóng được tập trung sự chú ý lại về phía tiếng ngựa phi trở về, con chim được cầm gọn trên tay.
“Bẩm Hoàng thượng trên người con chim này chỉ có duy nhất 1 chiếc tên của Nam Dương Vương gia mà thôi!” – Người làm trọng tài nhanh chóng xem xét con chim, rồi bẩm báo lên. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy chiếc lông vũ trắng tinh kiêu ngạo phía cuối mũi tên đã xuyên vào ngực con chim đang phấp phới trước gió.
“Không thể nào rõ ràng ta đã bắn trúng! Có phải các ngươi gian lận!” – Đối thủ bên phái Cao Ly nhanh chóng lên tiếng, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
Mọi người nhanh chóng quay sang bàn tán xôn xào vì đúng là tất cả mọi người đều nhìn thấy 2 mũi tên cùng bắn trúng con chim tại sao mang về chỉ có duy nhất một chiếc.
“Đợi một chút!” – Uông Hữu Đình lên tiếng, mọi người ngưng bàn tán đều nhìn về phía y, y từ tốn bước đến phía con chim, cử chỉ dứt khoát giật mũi tên trên người con chim ra, trong thân mũi tên có một cộng lông vũ màu xanh đó chính là sợi lông vũ làm dấu trên mũi tên của người Cao Ly. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc tròn mắt nhìn nhau khó hiểu.
“Nói một cách chính xác, mũi tên của phía sứ giả bắn vào con chim bị mũi tên của Nam Dương Vương gia đẩy thẳng ra bên ngoài!” – Uông Hữu Đại mỉm cười lên tiếng, lời giải thích của y khiến mọi người vỡ òa.
“Nam Dương Vương gia! Nam Dương Vương gia!” – Đâu đó trong đám đông bắt đầu có người tung hô y. Mọi người nhanh chóng hòa tiếng ca ngợi.
“Được ta nhận thua tâm phục khẩu phục!” – Đại phiện phía Cao Ly cũng vô cùng bất ngờ trước kết quả như vậy, không nghĩ lực mũi tên của y mạnh mẽ đến mức có thể đẩy mũi tên của chính mình ra ngoài, đã vậy còn nhấm chuẩn xác đến không sai một ly nào.
“Vòng thi này Đông Hoa thắng” – Hoàng đế nhanh chóng lên tiếng tuyên bố, trong lòng vô cùng vui vẻ, vẻ mặt không dấu nổi sự hài lòng.
“Chúc mừng Vương phi!” – Mọi người xung quanh trướng của Triệu Hàm Ninh liền quay sang liên tục chúc mừng nàng, nàng chỉ biết dở khóc dở cười gật đầu đáp lại. Trong lòng thầm nghĩ – “Y thắng thì liên quan gì đến ta mà chúc mừng ta chứ!”
“Vòng thi thứ hai nên để bên phía Cao Ly chúng tôi ra luật vậy!” – Bên phái sử thần Cao Ly nhanh chóng lên tiếng.
“Được!” – Hoàng thượng cao sảng gật gù. Vòng thi đầu chúng ta đã toàn thắng vòng thứ hai đương nhiên phải nhường cho phía bên đoàn sứ giả, nên ông vô cùng khẳng khái chấp nhận.
“Thần xin phép được tiến cử quận chúa Sally thi đấu cùng Nam Dương Vương phi!” – Sứ thần vừa nói dứt câu tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Hàm Ninh. Một nữ nhân đang co ro trong chiếc áo choàng màu đen an phận ngồi đó.
“Chuyện gì vậy!” – Vừa nghe thấy tên mình Triệu Hàm Ninh nghiến răng khó chịu, nàng đã an phận lắm rồi sao mũi dùi còn hướng về phía của nàng cơ chứ.
“Được, Nam Dương Vương phi từng khiến cho tất cả mọi người phải trầm trồ vì bức tranh bươm bướm của mình, ta tin chắc nàng ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng!” – Hoàng Thượng tuy có chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng lại lại tư thế uy nghi gật gù nói.
Uông Hữu Đình nhìn về phía Triệu Hàm Ninh, hai người chạm vào mắt nhau, trong lòng Uông Hữu Đình thầm an ủi – “Không sao đâu, có ta ở đây!”
Triệu Hàm Ninh không còn cách nào khác đành chậm chạp đi đến trước khán đài đứng bên cạnh Uông Hữu Đình.
“Tham Kiến Hoàng thượng, các vị nương nương!” – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng cúi người hành lễ.
“Người như ngươi không xứng đứng cạnh chàng!” – Sally bước lên chua ngoa lên tiếng. Người phiên dịch nhanh chóng nói – “Tham kiến hoàng thượng và các vị nương nương cùng các vị Vương tôn!”
Triệu Hàm Ninh chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nàng quận chúa yêu kiều trước mặt sau đó liếc nhẹ ánh mắt về phái Uông Hữu Đình, y nhìn thấy biểu hiện này của nàng nghĩ rằng nàng đang e sợ, nên kín đáo đưa bàn tay luồn vào Hắc Lang nắm bàn tay Triệu Hàm Ninh chấn an.
“Nếu ta thắng thì ngươi phải chịu thua trước ta và trở thành nô lệ hầu hạ ta và chàng!” – Quận chúa lại nói, nàng ta cười cợt chế giễu. Nàng ta dám lớn tiếng huênh hoang như vậy là vì nghĩ không ai ở đây hiểu được ngôn ngữ của nàng ta.
“Người không nên tự tin như vậy quận chúa! Chưa kết thúc thật sự chưa biết ai thắng ai thua!” – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, từng câu từng chữ phát âm lưu loát, nghe như người Cao ly nói chuyện khiến mọi người xung quanh đều kinh hoàng, không nghĩ có một người Đông Hoa lại thành thạo tiếng Cao Ly như vậy.
“Ngươi nghe hiểu ta nói!” – Sally cũng vô cùng kinh hãi mắt nàng ta mở to trợn nhìn người trước mặt.
“Đương nhiên cho nên ngươi đừng ngông cuồng như vậy!” – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào người đối diện.
“Cô!” – Sally chưa hết kinh sợ trong lòng nên cũng không dám làm liều ầm ỉ.
“Nam Dương Vương phi biết ngôn ngữ Cao ly sao?” – Hoàng thượng cả kinh nói, ông cũng không nghĩ người nữ nhân trước mặt lại có thể thông thạo một ngôn ngữ khác như vậy. Đến chính Uông Hữu Đại người được xem hiểu biết nhiều nhất cũng chỉ có thể biết vài từ đằng này có thể nói chuyện lưu loát thật khiến người khác quá đổi không tưởng được.
“Dạ tiểu nữ có biết đôi chút!” – Triệu Hàm Ninh cúi người đáp.
Trong Lòng Uông Hữu Đình thầm ca thán – ” Nói chuyện như vậy mà nói biết đôi chút có ai tin được chứ!”
“Dù ngươi nghe hiểu thì sao, ta đường đường là quận chúa”
“Đương nhiên người có thân phận cao quý hơn ta, nhưng chẳng phải địa vị của ta là sự ham muốn của người hay sao?” – Triệu Hàm Ninh cười nhàn nhạt nhìn Sally nói.
“Cô…” – Ban đấu nàng tính khích tưởng người nữ nhân trước mặt không ngờ nàng ta lại có thể dửng dưng đối diện mình, đã vậy còn khiến nàng càng ngày càng trở nên thất thố hơn.
“Quận chúa người nên biết ta không vạch trần người vì ta không muốn chứ không phải vì ta không dám!” – Triệu Hàm Ninh trên môi thể hiện nụ cười vô cùng nhã nhặn nhưng nhìn sắc mặt những người Cao Ly lại biến sắc khiến mọi người xung quanh không cách nào đoán được đoạn hội thoại của hai bên.
“Được lắm! Ta muốn thi đấu cưỡi ngựa, nghe nói Đông Hoa các người lớn lên cùng gió ngựa cơ mà!” – Quận chúa Sally nhanh chóng lên tiếng, gương mặt vô cùng thỏa mãn, nàng ta đã cho người điều tra thông tin về Triệu Hàm Ninh, một tiểu thư khuê các rất ít ra bên ngoài đương nhiên việc cưỡi ngựa chắc cũng không thể nào biết được. Trên môi Sally nở nụ cười vô cùng thỏa mãn, người phiên dịch nhanh chóng nói.
Vừa nghe nội dung thi đấu Uông Hữu Đình khẽ nhíu mày, bản thân y cũng từng tra về Triệu Hàm Ninh y biết rõ nàng không biết cưỡi ngựa.
“Cưỡi ngựa! Như vậy…” – Hoàng Đế nghe nói nội dung thi nhìn sắc mặt Uông Hữu Đình tuy không biểu hiện gì nhưng rõ ràng có chút lo lắng liền đoán ra được Triệu Hàm Ninh hoàn toàn không biết cưỡi ngựa.
“Bẩm Hoàng thượng, cưỡi ngựa không phải là sở trường của Vương phi, nếu thi đấu thì…” – Uông Hữu Đình chậm rãi lên tiếng nói, người phiên dịch bèn dịch lại cho quận chúa Sally nghe, nàng ta liền cười vô cùng đắc y.
Kim khẩu của Hoàng đế đã nói cho Cao Ly đây chọn nội dung thi đấu rồi, nếu như bây giờ không chịu thì có phải rằng thất tín hay sao. Sally trong lòng biết rõ nên vô cùng cao hứng xem tình hình trước mặt.
“Bẩm hoàng thượng, Vương gia, đúng tiểu nữ không giỏi cưỡi ngựa cho lắm nhưng ta sẵn sàng nhận sự thách đấu này!” – Triệu Hàm Ninh nhìn thấy Uông Hữu Đình vì nàng lo lắng, vì nàng lên tiếng trong lòng liền hiện lên một chút ấm áp, cười nhẹ nhàng chậm rãi nói.
<dr.meohoang>
Note: mèo đã đi công tác về rồi nè, nhưng sau đó là hàng núi núi việc đợi nên có chút chậm trễ cả nhà thông cảm cho mèo nhé. LIKE CMT, share để khích lệ mèo nhé.