Hôm nay diễn ra vũ hội ban đêm trước khi kết thúc chuyến săn bắn đầu năm mới, cảnh trường săn vào ban đêm dưới nguồn sáng từ ánh lửa trở nên mờ ảo hơn rất nhiều. Riêng Triệu Hàm Ninh lại cảm thấy có chút ấm áp hơn so với ban ngày vì nhiệt từ những nguồn sáng phát ra, ban đầu nàng muốn viện lý do sức khỏe mà trốn tránh nhưng vì sự ép buộc của Uông Hữu Đình mà đành có mặt.
Mọi người gần như có mặt đông đủ, khung cảnh xôn xao ồn ào đương nhiên không thể nào tránh khỏi.
– Ba tiếng trống vang lên, nhanh chóng dẫn đến sự tập trung của mọi người. Một dàng cung nữ trong trang phục màu trắng nhanh chóng xuất hiện trên tay hò đều cầm những nhánh hoa mai đỏ, tiếng nhạc du dương nổi lên, một màng vũ công dưới nền trời nhá nhem ánh sáng của lửa những hoa mai đỏ xuất hiện vô cùng nổi bậc và đặc sắc làm nao lòng người xem. Trầm trắc phi xuất hiện với trang phục đỏ rức nhảy múa trung tâm, quả thật khiến người xem phải trầm trồ tán thưởng.
Kết thúc màng vũ đạo tiếng vổ tay nổ ra kéo dài không ngừng, khiến đôi gò má đã đỏ hồng vì lạnh càng trở nên rực rõ hơn dưới ánh lửa.
“Quả thật xuất sắc, không hổ danh là tài nữ bậc nhất Đông Hoa!” – Sứ thần Cao Ly nhanh chóng lên tiếng tán thưởng.
Lời nói của ông khiến mọi người đang còn ngất ngây nhanh chóng quay trở lại với hiện tại, tiếng xì xầm cất lên tán thưởng.
“Đa tạ” – Trầm trắc phi cúi người rồi kiêu sa cất bước tiếng lên vị trí ngồi của mình.
Triệu Hàm Ninh len lén đưa ánh mắt của mình nhìn về phái Uông Hữu Đình đang ngồi hơi chếch phía trên của nàng, trái lại với điều nàng đang nghĩ, y cũng sẽ giống như những người nam nhân khác ngất ngây trước vẻ đẹp như tiên giáng trần của Trầm quý phi nhưng hiện tại Uông Hữu Đình trước mặt nàng lại có vẻ nhàn nhạt không quan tâm đến chuyện đang diễn ra, vẫn châm chú thưởng thức tách trà đang nghi ngút khói.
TRầm trắc phi cũng không giấu giếm sự tò mò của mình len lén nhìn Uông Hữu Đình, xong nàng lại cảm thấy hài lòng vì người nam nhân của nàng hoàn toàn không ham mê tửu sắc.
“Chuyên săn bắn lần này tuy có chút điều ngoài ý muốn diễn ra, nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là năm mới đều bình an và hành phúc!” – Hoàng Thượng nhanh chóng lên tiếng, ánh mắt của người đặc biệt sáng rực rỡ do ánh lửa hắt vào.
“Mọi thứ đều nhờ phúc của Hoàng Thượng!” – Một vị đại thần nhanh chóng lên tiếng, mọi người đồng loạt hưởng ấn và cúi người hành lễ.
“Được rồi hôm nay là ngày vui, ta cho phép các khanh được thoải mái ăn uống và vui vẻ!” – Hoàng Thượng vô cùng hài lòng nói, mọi người đồng loạt hào hứng vỗ tay không ngớt.
Dàn mỹ nữ ban nãy lại xuất hiện lần này là dâng thức ăn lên cho các tráp.
“Lạnh quá! Bắt ta ra đây làm gì chứ!” – Triệu Hàm Ninh lèm bèm khó hiểu, nàng thật sự không muốn ở đây, xem mọi người diễn kịch với chiếc mặt nạ quân chủ làm nàng thấy có chút khó chịu, ngứa ngáy trong lòng.
Câu nói của Triệu Hàm NInh nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trầm trắc phi cũng như cũng lọt vào tai Uông Hữu Đình.
“Tỷ tỷ phải chăng đã mệt rồi?” – Trầm trắc phi nhanh chóng lên tiếng tỏ ý vô cùng quan tâm đến sức khỏe cũng như tình trạng của Triệu Hàm Ninh.
“À không, chỉ là trời lạnh quá làm vết thương trên chân có chút đau nhứt mà thôi!” – Triệu Hàm NInh cố gắng gượng cười khổ nói.
“Nếu mệt để muội muội xin phép Vương gia, tỷ tỷ vào trong nghỉ ngơi!” – Trầm trăc sphi cười nụ cười vô cũng khả ái và thân thiện nói.
“Còn một nghi lễ quan trọng nữa, nàng không được phép vắng mặt!” – Uông Hữu Đình nhàng nhạt quay mặt lại nhướng mày nhìn Triệu Hàm Ninh đánh giá một lượt qua tình trạng của nàng rồi chậm rãi nói.
Xong không quan tâm trên gương mặt Triệu Hàm Ninh ngẫng ngơ khó hiểu hay biểu cảm có chút thất vọng của Trầm trắc phi mà quay người lại nhàn nhạt thưởng thức những thức ăn trên bàn trước mặt của y.
“Nghi lễ cái gì không biết, lạnh thế này rồi mà!” – Triệu Hàm Ninh lèm bèm trong miệng, ngồi thẳng người dậy, gương mặt chứa đầy sự bất mãn.
“Nghi lễ sao!!!” – Trầm trắc phi nghe Uông Hữu Đình nói thì vô cùng thất vọng, vô thức lặp lại câu nói nhưng với âm lượng nhỏ nên xung quanh không ai nghe thấy, nàng ta cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, cố gắng trấn tỉnh bản thân, bàn tay rung rẩy đưa tay lấy tách trà phía trước, do lực không kiềm chế được nên làm cho nước trong tách có phần chông chênh.…
Cuối cùng của buổi tiệc chiêu đãi cũng đến nghi thức quan trọng mà Uông Hữu Đình nói đến, đó chính là nghi thức tế Trời.
Hoàng Thượng cùng với các phi tần đứng phía trước thắp nén hương cũng như cầu chúc cho một năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Sau đó lần lượt đến các Vương gia được phong Vương, rồi đến những đại thần.
Nhưng điều quan trọng nhất của nghi thức chính là người sánh đôi bên cạnh bắt buộc phải là chánh thất, hay ít nhất chính là vị phu nhân có phẩm vị cao quý nhất hiện hữu. Do đó đương nhiên người sánh bước bên cạnh Uông Hữu Đình không ai khác đó chính là Triệu Hàm Ninh.
Do đang bị thương ở chân đi đứng đối với Triệu Hàm Ninh có phần khó khăn đôi chút, nhưng nàng cũng muốn nhân cơ hội này chọc tức Trầm trắc phi một phen âu cũng đáng, cho dù sau đó có thể sẽ phải ngồi yên trên giường tịnh dưỡng một tháng cũng đáng.
Nhưng ngay khi Triệu Hàm Ninh được A Hồng dìu đứng lên thì Uông Hữu Đình đã nhanh chóng tiến đến bên cạnh nàng, đưa vòng tay vịn ngang vòng eo con kiến kéo Triệu Hàm Ninh vào sát người y, hành động nhanh đến mức Triệu Hàm Ninh ngỡ ngàng không giấu nỗi trong ánh mắt mình. Cứ như vậy y dìu nàng bước lên chánh điện, do bản thân dùng chút nội lực nhấc bổng Triệu Hàm Ninh nên nhìn bên ngoài như thể nàng đang cố bước đi nhưng thực chất chân nàng chỉ vừa chạm vào mặt đất đã được nhấc lên. Do đó không hề có chút đau đớn nào.
Trầm trắc phi ngồi bên dưới trướng nhìn thấy một màng này của hai người phái trước mà giận đến toàn thân run rẩy. Nàng không biết Uông Hữu Đình lại có thể có những cử chỉ dịu dàng đến như vậy, cũng không biết y lại tinh tế như vậy.
NHững người xung quanh cũng lặng lẽ quan sát Trầm trắc phi, ai cũng nhớ đến năm ngoái, người thiếu nữ xinh đẹp song hành bên cạnh Uông Hữu Đình lịch lãm là ai, tuy nhiều người cũng có nghe đến tình cảnh Vương phi hữu danh vô thực của Nam Dương Vương phủ nhưng những gì diễn ra những ngày vừa qua lại không đúng. Vô thức những ánh mắt tò mò, những lời xầm xì hướng về phái Trầm trắc phi.
Tách trà trên bàn cứ thể vô thức rơi xuống đất.
“Tay… Ta trơn quá! Như NGọc ngươi thu dọn giúp ta!” – Trầm tắc phi vì không kiềm chế được cảm xúc của mình nên làm ngả vỡ tách trà, nhanh chóng nói lên cúi mặt xuống để những người xung quanh không ai nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt của nàng ta.