“Chân Thần vẫn lạc, rừng rậm thủ hộ thần Claire Latin vẫn lạc, Bán Thần Preston Scott đại nhân chết trận!”
Vị thần thủ hộ tinh linh Phương bắc chính là Claire Latin, sự vẫn lạc của hắn khiến tất cả tinh linh cảm giác như trời sập.
“Tuyệt đối không có khả năng này! Thần minh bất diệt, bọn họ sao có thể vẫn lạc? Rừng rậm thủ hộ thần vĩ đại – Claire Latin đại nhân sao có thể vẫn lạc?”
Khi tin tức được truyền ra, tất cả tinh linh phương Bắc đều tuyệt vọng, sụp đổ. Trăm ngàn năm qua, tinh linh Chân Thần che chở bọn họ, để bọn họ tránh xa khỏi thứ cơ bản ở phương Bắc – cạnh tranh sinh tồn tàn khốc.
Hoàn cảnh ấm áp, rời xa chiến trường, bọn họ đa quen được thần minh che chở, giống như mặt trời luôn mặt ở hướng đông vậy, hiện tại mặt trời đột nhiên không còn mọc hướng đông, khiến tất cả tinh linh phương Bắc sợ hãi đến cực điểm.
“Chúng ta xong, chư quốc tinh linh phương Bắc đều xong.
Những tinh linh đầu tiên mất lý trí, khủng hoảng lập tức bị các chiến sĩ khống chế, nhưng sự sợ hãi cùng bất an đã sớm lan tràn đến toàn bộ tinh linh phương Bắc, lời đồn đại có thể phủ nhận, nhưng có nhiều thứ hiển nhiên đến mức không cách nào phủ nhận.
Bởi vì rừng rậm thủ hộ thần chết đi, không có thần lực của hắn che chở, tinh linh vương quốc luôn sống trong mơ mộng rốt cuộc trở lại với hiện thực, về tới tự nhiên tuần hoàn, bọn họ bắt đầu cảm nhận được sự tàn khốc thiên nhiên!
Lúc này, sông suối trong rừng rậm bắt đầu đóng băng, mảng lớn cây cối chết héo, rừng rậm vốn không thuộc về phương Bắc đang nhanh chóng tử vong, rừng phòng hộ rìa ngoài chỉ sau vài phút ngắn ngủi đã hoàn toàn biến hóa, lá cây trong chớp mắt rụng sạch, khô héo, tử vong đang ở trước mắt.
Do không có rừng rậm thủ hộ thần và bình chướng ngăn cách từ rừng rậm, tinh linh vương quốc và phương Bắc vốn chênh lệch nhiệt độ một cách phi tự nhiên, để lấy lại cân bằng, tự nhiên lập tức phản công vô cùng mãnh liệt.
Các tinh linh chợt rùng mình nhận ra, Winter Is Coming (1)
Trong lúc các tinh linh lâm vào khủng hoảng, “Đồng tộc” của họ trái lại đang vô cùng hân hoan, càng đánh càng hăng cũng không đủ để hình dung sự hưng phấn của ám tinh linh. Sau bữa tiệc máu, Độc Tố Thần được sinh ra, bên cạnh thần huy Chu Hậu xuất hiện một huy hiệu rắn độc xanh biếc.
Từ đây, Hắc ám tinh linh thần hệ không phải chỉ mình Lolth cô đơn, Lolth dã tâm bừng bừng đã bắt đầu cân nhắc sắp xếp tinh linh thần hệ tân sinh.
Dưới lá cờ nhện tám chân, hắc ám tinh linh quân đoàn đã bắt đầu tập kết, quân đội tinh linh phương Bắc đã bị điều đi tất cả tinh nhuệ căn bản không phải là đối thủ của ám tinh linh. Các tinh linh buộc phải trơ mắt nhìn những kẻ xâm lược đang kiến thiết vô số doanh địa và khí giới công thành ngay trên chính quê hương mình. Hắc ám tinh linh căn bản không hề che giấu dự định thường trú tại đây.
Hoàng Lăng vương quốc Tassel đã bị đào rỗng, lối ra vào thế giới dưới đất mở rộng đến mức tối đa. Mỗi ngày đều có vô số Hắc ám tinh linh đến từ thế giới dưới đất, bọn họ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, nôn nóng được nhấm nháp con mồi.
Hai bên vốn có mối thù truyền kiếp, tuy nhiên hắc ám tinh linh chưa vội triển khai đồ sát, mà lại từ tốn chuẩn bị chiến đấu, thái độ nhàn hạ của ám tinh linh khiến các tinh linh càng thêm tuyệt vọng.
“Bọn họ đang chờ, bọn họ đang chờ quân viễn chinh của chúng ta đoàn trở về. Bọn họ nắm chắc tất thắng, bọn họ có Lolth che chở, nếu không có tinh linh thần minh tham dự, quân đoàn của chúng ta không có chút phần thắng nào. Ansolo cao thượng đang suy nghĩ gì? Vì sao lại bỏ mặc những đứa con rừng rậm bị Chu Hậu ác độc giết chết! Vì sao lời cầu nguyện của chúng ta không hề được đáp lại.”
Tinh linh chư thần nào có thời gian đáp lại lời cầu nguyện, bởi vì nhân loại chư thần đã phát hiện tinh linh chư thần phản bội, hiện giờ chính bọn họ còn khó bảo toàn bản thân.
Có thể nói, tinh linh tộc hoàn toàn không có khả năng đảm đương trách nhiệm trụ cột phe trật tự. So sánh với nhân loại chỉ coi thần minh như vật biểu tượng, tinh linh tộc ỷ lại vào thần minh quá nhiều, bọn họ thậm chí coi thứ quan trọng nhất trong chiến tranh là thần minh che chở.
“Không, bọn họ cũng đang đợi viện quân, số lượng Hắc ám tinh linh đang tăng từng ngày. Đáng chết! Đám kỹ nữ da đen kia rốt cuộc có bao nhiêu quân?”
Thế giới dưới đất rốt cuộc có bao nhiêu Hắc ám tinh linh? Chỉ sợ chính Lolth cũng không biết, bởi vì từ khi bị vu tội sa đọa, bị trục xuất khỏi mặt đất, nàng luôn dùng thần lực để Hắc ám tinh linh có năng lực sinh dục vượt xa tinh linh phổ thông.
“Ansolo đáng chết! Ngươi nói ta đọa lạc rồi? Tốt, ta sẽ đọa lạc cho ngươi xem, để ngươi biết cái gì mới là tà ác chân chính!”
Có thể nói, Lolth hoàn toàn cam chịu đưa toàn bộ Hắc ám tinh linh vào hắc ám chân chính, biến thành một chủng tộc nổi danh tàn ác, phản bội, lừa gạt. Ngay cả ma quỷ cũng không dám nhận mình giỏi lừa gạt hơn Hắc ám tinh linh. Nhưng ít ra có một điểm tốt, đó là từ khi chủng tộc đọa lạc, sức sinh sản của bọn họ hoàn toàn không bị hạn chế, tạo ra nội tình chủng tộc cường đại hơn lúc nào hết.
Không có chủng tộc nào trời sinh tà ác, người càng ác chứng tỏ những gì người đó trải qua càng tàn khốc, kịch độc của Lolth chưa thể đầu độc toàn bộ chủng tộc. Nguyệt thần che chở cho xám tinh linh, ám tinh linh du hiệp bỏ đàn sống riêng, thành chủ dưới mặt đất công khai không nghe theo Lolth triệu hoán, thậm chí ngay trong nội bọ Hắc ám tinh linh cũng có vô số tín ngưỡng và lý niệm khác biệt, Lolth đã sớm không thể chưởng khống toàn bộ Hắc ám tinh linh tộc.
Nhìn doanh địa hiện giờ của ám tinh linh là biết, cờ xí nhiều nhất trong doanh địa đương nhiên thuộc về Lolth, tuy nhiên ánh trăng tiêu ký, tiêu ký huyết nhận, hàn băng song kiếm,… Rải rác trong vô số doanh địa lớn nhỏ lại đại biểu cho vô số kẻ phản bội trong xã hội ám tinh linh. Bọn họ cộng lại tạo thành thế lực vượt xa Lolth, khía cạnh này càng thêm chứng minh mức độ phân liệt của Hắc ám tinh linh.
Tuy nhiên, hiện tại, tất cả ám tinh linh đều có chung mục tiêu, lý tưởng.
“Chưa nói đến việc thẩm phán tổ tiên chúng ta bất công, coi như tiền bối có lỗi, vậy hậu bối chúng ta có lỗi gì mà bị tước quyền sống dưới ánh nắng mặt trời? Chúng ta cũng có quyền sinh sống trên mặt đất thoải mái dễ chịu, chúng ta phải dùng sự thật chứng minh, Hắc ám tinh linh mới là chủng tộc ưu tú nhất trong tất cả tinh linh, xứng đáng leo lên vương vị thượng vị tinh linh!”
Dưới mục tiêu chung này, Hắc ám tinh linh tộc vốn phân liệt nghiêm trọng đã lâm thời đoàn kết lại. Sau khi được Lolth hao phí thần lực triệu hoán khói đen ma lực, bọn họ tránh khỏi ánh nắng đốt bị thương, kiên nhẫn rèn luyện chủy thủ trong bóng tối, chậm rãi chờ đợi cuộc quyết chiến với đồng tộc đã được định sẵn.
Bởi vậy, Hắc ám tinh linh dần dần thoát ly quan hệ với các thế lực dưới mặt đất, mục tiêu hiện tại của bọn họ chính là bầu trời xanh.
“Trước tiên có phương Bắc là đủ rồi, ở đây có tinh linh tuyền, có rừng rậm, chúng ta có thể trùng kiến vương quốc thuộc về chúng ta. Nơi này có hết thảy chúng ta muốn!”
Có thể nói, chỉ cần trống trận Thánh chiến lại lần nữa gõ vang, các Hắc ám tinh linh luôn rèn dũa răng độc dưới lòng đất cùng Lolth trở về chỉ là vấn đề thời gian, và phong thư của Roland cộng thêm ấn ký của Aye đã cho nàng thời điểm và cái cớ tham gia tốt nhất.
Lúc này, vô số lều vải dựng dưới tường thành, ám tinh linh khát vọng báo thù, vui vẻ uống máu, lấy phản bội làm đặc tính, tất cả các hắc ám tinh linh thế mà lại đoàn kết nhất trí, vì mục tiêu chung
Đối với tinh linh phương Bắc, chuyện này chính là ác mộng.
Yalyan đứng dưới đô thành, vị quốc vương vừa mới trở về mờ mịt nhìn cảnh tuyệt vọng trước mắt. Đây chính là kết quả mà hắn hi sinh con gái để đổi lấy sao? Đây chính là thịnh thế mà tinh linh chư thần cam kết sao?
“Ta sớm nên ngờ tới, kẻ ra mặt đầu tiên trong Thánh chiến tất nhiên sẽ thành pháo hôi.”
Trong lúc hối hận vô cùng, Yalyan chợt nhớ tới đánh giá của vị sư phụ nào đó.
“Ngươi đó, cái gì cũng so đo được mất, tính toán quá nhiều, nhưng chỉ toàn là tính toán nhỏ nhặt mà quên đi đại thế. Nếu ngươi cứ giữ cái thói như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thua luôn bản thân.”
“Ta không sai! Ta tuyệt đối không sai!”
Chiến cuộc bây giờ đã không còn thời gian cho hắn do dự tự trách, ba nước trong liên quân đã phàn nàn không ít, bọn họ đều muốn giải tán liên quân, mang theo quân đội của mình trở về trấn thủ bổn quốc.
“Ngu xuẩn, thiển cận hơn cả nhân loại, ngươi cho rằng đám kỹ nữ da đen lấy được vương quốc Tassel thì sẽ không đến quốc gia của ngươi sao? Tassel nhỏ bé sao đủ, các nàng muốn toàn bộ vương quốc tinh linh phương Bắc!”
Trên đường trở về, thảm trạng của vương quốc Tassel khiến quân đội của các vương quốc còn lại càng muốn giải tán hơn, nếu không thể mau chóng chỉnh hợp toàn bộ thế lực, vậy tinh linh coi như cầm chắc thất bại.
“Mời hai vị tướng quân cùng Kizaru vương tử đến dự tiệc, bảo rằng ta có chuyện bí mật muốn nói… Để Alvine mang theo Nguyệt Nhận tinh nhuệ chuẩn bị, sẵn sàng nghe lệnh ta.”
Quốc vương cắn răng làm thủ thế cắt cổ trước mặt tâm phúc, hắn đã hạ quyết tâm, chấp nhận đánh đổi hết thảy vì Tassel.
Khi mùa đông vừa mới tới, chẳng ai ngờ trận chiến này sẽ liên lụy đến nhiều thế lực như thế, tinh linh chiến trường, Hồng Phong phòng tuyến, Anteen nguyên tố chiến trường, ba địa điểm này tạo thành trận quyết chiến đáng chú ý nhất, mở màn Thánh chiến.
Ba chiến trường ảnh hưởng lẫn nhau, bất kỳ một chiến trường nào thất bại cũng có thể dẫn đến hai nơi còn lại tan tác.
“Cuộc chiến Kẻ Phản Bội”, lịch sử hậu thế gọi cuộc chiến này bằng cái tên đó. Còn đối với người trong cuộc, hậu thế đánh giá sao cũng được, tình thế địch ta khó phân trước mắt mới là thứ khiến họ phiền não.
Hai đại trận doanh thay nhau phản bội, đồng tộc, minh hữu lừa gạt đã thành chuyện thường ngày, hôm nay kẻ địch, ngày mai bằng hữu, hôm qua chiến hữu, ngày mai tử địch.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay cả Chân Thần cao thượng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Một khi Thánh chiến khởi động lại, những tồn tại vĩ đại ám chỉ, uy hiếp khiến mọi việc không thể vĩnh viễn duy trì trạng thái thuận lợi, đồng thời nhất định phải dùng hành động thực tế để quyết định trận doanh.
Có thể nói, phong thư từ Aye – một trong những đại lão phe trật tự là thứ mấu chốt thúc đẩy Lolth mau chóng thay đổi trận doanh.
Còn người thú không có thần minh che chở do thất bại trong Thánh chiến lần trước, lúc này bọn họ đang định lật bàn, tuy trước đó tập kích rất xuất sắc nhưng bây giờ người thú lại gặp một chút phiền toái nhỏ.
“Nội tuyến của chúng ta bị nhổ sạch sao? Làm sao có thể, ta nhớ được tổng cộng có 2.376 tổ, trong đó bảy phần mười là con lai nhân loại có bề ngoài không cách nào phân biệt, ngay cả bọn họ cũng không cách nào nhận ra nhau, làm sao có thể bị nhổ sạch? Thậm chí không ít gián điệp là con cháu đời thứ ba, thứ tư, gia tộc đã sống tại bản địa hơn trăm năm, mà chúng ta còn chưa liên lạc bọn họ, làm sao có thể bị nhổ sạch?”
Tuy chiến cuộc rất thuận lợi, nhưng thú nhân hoàng đương nhiệm – Eamon. Huyết Phủ vẫn rất đau đầu, nguyên nhân là do hệ thống tình báo thiếu hụt, đây là vấn đề làm khó người thú từ xưa đến nay.
Chiến tranh chủ yếu là đánh tình báo. Nhờ chính sách “Hòa bình thông thương” của vương quốc Slowire, trải qua mấy trăm năm lui tới, các bộ lạc người thú dã tâm đã sớm thâm nhập vào Slowire từ lâu.
Nhưng khi chiến tranh nổ ra, toàn bộ “Hạt giống” mai phục từ trước không hiểu sao lại chết từ trong trứng.
Chủ quản hệ thống tình báo đang mồ hôi đầy đầu, tuy cũng là tù trưởng bộ lạc, nhưng dưới sự phẫn nộ của các đại tù trưởng, hắn lại cảm thấy sinh mệnh của mình bị uy hiếp.
Khó trách chư vị tù trưởng tức giận như thế, nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, chiến tranh diễn ra vốn là thời điểm gián điệp hoạt động sôi nổi nhất, hiện tại vốn nên là thời điểm gián điệp thi thố tài năng, nhưng từ khi khai chiến đến nay, toàn bộ tin tức chỉ là tờ giấy trắng.
“Trong thành Hồng Phong hẳn là có mười ba tổ, nhưng. . . . . Toàn bộ đều bị nhổ sạch, đầu của bọn họ còn đang treo ở cổng thành đông. Hơn nữa, ta. . . . .”
“Ngươi nói cho chúng ta nữ kỵ sĩ thủ cửa tây là bình hoa, chúng ta tập trung chiến lực đi đánh cửa tây, kết quả tổn thất nặng nề, tổn thất toàn bộ không kỵ tích lũy nhiều năm. Ngươi thế mà dám nói không biết các ma kiếm sĩ và máy móc chiến tranh? Phù không chiến hạm lớn như vậy mà các ngươi không nhìn thấy? Một đám phế vật, ta nuôi các ngươi làm cái gì!”
Tại thời khắc mấu chốt này, hệ thống tình báo vốn chưa có chút thành tích nào lại lần nữa phạm sai lầm, vương giả người thú nổi giận gào thét, giơ chiến phủ lên, hắn dự định đích thân chặt đầu đám phế vật này.
“Đợi chút, những gián điệp kia sao lại tiết lộ? Bỏ qua những người có đặc điểm tộc ta, bọn họ chỉ là ngụy trang trà trộn thôi, nhưng những con lai nhân loại bị chúng ta thu mua sao có thể bại lộ? Vô cùng bất hợp lý, không lẽ…”
Khác với thú vương giận dữ, người gấu Lund bình tĩnh hơn nhiều lắm, nhưng nhìn viên ngọc thạch bị bóp nát kia thì chắc hắn cũng không bình tĩnh lắm. Behemoth cự thú tử trận là tổn thất vĩnh viễn không cách nào bù đắp, hắn đã đau lòng đến mức mấy đêm ngủ không yên giấc.
Khi nói “không lẽ”, hắn đột nhiên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt hoài nghi dừng trên mặt các vị tù trưởng.
Ý trong câu chưa nói hết kỳ thật rất rõ ràng, hệ thống tình báo chôn sâu như vậy mà bị móc ra hết, vậy nhất định là có gian tế, thậm chí gian tế này có địa vị cực kỳ cao.
“… Không, không phải nội gian.”
Dù cho lưỡi búa đã đến đỉnh đầu, nhưng có những thứ nên nói, vị chủ quản tình báo vẫn phải nói ra.
“Không có quan hệ gì với gian tế, thực tế là hậu cần chúng ta xảy ra chút vấn đề nên mới dẫn tới tất cả gián điệp bại lộ.”
“Gì?”
Vấn đề gì có thể làm cho tất cả giáp điệp bại lộ? Các tù trưởng đều làm vẻ mặt ta đây không tin.
“Đại khái phải bắt bắt đầu nói từ ba mươi năm trước, bởi vì trời sinh thuần phác nên tộc nhân của chúng ta mưu sinh khá khó khăn tại thế giới loài người, đột nhiên bị đến nơi đất khách quê người, gián điệp của chúng ta không am hiểu kinh doanh, cho nên nhiều người sau khi bị lừa hết tài vật trên người thì phải ôm cái bụng đói lết về cao nguyên.”
Đám người nhẹ gật đầu, người thú không giỏi kinh doanh là sự thật mọi người đều biết, đừng nói đám gián điệp mù chữ, dù là vu y hay Shaman cũng thường xuyên bị lừa trên địa bàn nhân loại.
Đối với thú nhân vẫn còn dùng cổ tục dùng vật đổi vật, thế giới loài người thật sự quá mức phức tạp, cho dù không gặp được lừa đảo thì hơn nửa phân nửa cũng sẽ tiêu hết tất cả lộ phí. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.
“Chúng ta vẫn chưa biết ngày phản công là khi nào. Nếu cứ liên tục đổ thêm tiền vào thì tình báo chẳng khác nào hang không đáy, chúng ta vốn nghèo nàn, căn bản không tiêu hao nổi, cuối cùng, trong một lần ngẫu nhiên, chúng ta vô tình thu được bí bảo trong truyền thuyết.”
“Bí bảo?”
“Ừm, đó một thí nghiệm tình cờ, vu y tộc ta không cẩn thận trộn lẫn thảo dược xem bói và hương liệu nấu nướng, kết quả sau một loạt sự trùng hợp, bất ngờ làm ra bí bảo vang danh thế gian —— Orion Cự Ma thịt!”
Nghe vậy, các tù trưởng đều nuốt nước miếng, bọn họ đều đã được thưởng thức loại thịt nướng mỹ vị này, quả thật là làm cho người ta cảm thấy dư vị vô tận.
“Chư vị đại nhân cũng biết, sau đó chúng ta coi đây là cơ sở, mở ra một loạt tiệm nướng Orion. Hừ, đám nhân loại đáng chết thế mà ăn cắp cách điều chế của chúng ta rồi mở ra một loạt cửa hàng Hamburger, cạnh tranh với chúng ta khắp nơi. Quả thực vô sỉ!”
“Cái này có liên quan gì đến việc gián điệp bị diệt sạch?” Eamon rất kinh ngạc, không phải đang nói hệ thống tình báo à? Sao kéo tới thức ăn nhanh đại chiến.
“Ngài cũng biết, gián điệp của chúng ta đều không am hiểu kinh doanh, mà cửa hàng Orion thịt nướng lại là một trong số ít nghề kiếm được, kết quả. . . . . Kết quả, tất cả gián điệp đều mở tiệm Orion thịt nướng! Sau đó nhân loại tùy tiện điều tra một tháng liền nhổ sạch bọn họ!”
Được rồi, trên thực tế, bởi vì cửa hàng Orion thịt nướng thực sự quá lời, thậm chí có người thú chủ động đi làm gián điệp, dùng phương thức mở tiệm để đến hưởng phúc ở xã hội nhân loại phồn hoa.
“Ta x! Đây không phải muốn chết sao!”
“Thế mà ngốc đến mức này! Ai ra lệnh? Tên ngu ngốc nào làm chuyện ngu xuẩn này? Ta muốn đem treo đầu hắn lên cột cờ!”
Người thú vương Eamon gầm thét, tiếng gầm vang ra bên ngoài dọa cho thủ vệ phải run rẩy.
Nhìn thấy Eamon tức giận như vậy, vị chủ quản càng toát mồ hôi nhiều hơn.
“Là ngài…”
Âm thanh trả lời không, nhưng người ở đây đều không phải tầm thường, các vị tù trưởng trước hết sững sờ, tiếp đó là đồng loạt trầm mặc, chỉ có Eamon vẫn đang tra hỏi.
“Cái gì?”
“Là ngài, bộ lạc Hắc Nham ta vốn là thuộc hạ bộ lạc Huyết Phủ, mà toàn bộ công việc tình báo, gián điệp luôn luôn do Ưng tộc am hiểu bay lượn tổng quản, ngài là cộng chủ của tất cả người ưng, ta vẫn luôn là trung thần dưới trướng ngài. Khi vừa kế vị, ngài nói ‘Ai biết đám gián điệp vô dụng lúc nào cần dùng tới, thậm chí đời ta chưa chắc cần dùng, chi bằng nắm chặt cơ hội kiếm chút ngoại hối, để tất cả tộc nhân đều làm mua bán kiếm lợi nhiều nhất! Chúng ta phải để cửa hàng Orion thịt nướng trải rộng toàn bộ thế giới! Chúng ta muốn trở thành vua thức ăn nhanh!’ “
Eamon cố gắng hồi ức, có vẻ như ba mươi, bốn mươi năm trước, lúc vừa mới kế vị, mình đã từng nói những lời tương tự, hơn nữa mấy câu này được xem như một trong những ý kiến sáng suốt nhất, đến giờ vẫn còn ghi trong bảo điển bộ lạc.
Eamon là tù trưởng bộ lạc Huyết Phủ, thứ mà hắn đắc ý nhất không phải là võ kỹ hay chiến lược, mà là bản lĩnh dẫn đầu người dân phát tài, vì thế nên bộ lạc Huyết Phủ mới nhanh chóng cường thịnh, trở thành người đại diện bàn bạc việc hợp tác với Thổ nguyên tố thần.
“Kỳ thật cũng không thể trách ngài, chỉ là nhân loại quá giảo hoạt. Ngài nhìn, chúng ta bây giờ mới biết được, hóa ra chuỗi cửa hàng Hamburger đều là gián điệp do St. Antonio phái ra. Gián điệp của chúng ta bị bắt đều là do đám hề mũi đỏ kia tố cáo!”
Lão tổng quản nói đến chỗ đau khổ, nước mắt nước mũi tùm lum.
“Chính là đám linh vật kia quấy rồi! Bọn họ thế mà cầm nguyên liệu nấu nướng đánh chúng ta, dùng tóc giả màu đỏ buồn nôn ném chúng ta. Linh vật của chúng ta là lão người thú râu trắng, cầm quải trượng xương cốt, căn bản đánh không lại. Hiện trường quả thực vô cùng thê thảm.”
“Lão người thú râu trắng? Linh vật? Đây không phải muốn chết sao?”
Một vị tù trưởng rốt cục chỉ ra lỗ thủng rõ ràng, lần này đến phiên vị người gấu nào đó đầu đầy mồ hôi, hắn cũng nhớ tới thời điểm kế vị hai mươi năm trước, hình như chuyện này do chính hắn làm.
Chủ quản tình báo liếc nhìn, giữ kín là chắc chắn chết, nói ra biết đâu còn có thể sống, hắn cắn răng kể lể.
“Một vị đại nhân nào đó kỷ niệm tổ phụ chết đi, nên yêu cầu như vậy… Râu trắng biểu tượng cơ trí, gậy chống biểu tượng tinh thần không chịu thua, áo trắng biểu tượng văn minh Shaman, hắn nói, muốn để nhân loại cũng có thể lý giải văn hóa mỹ lệ của người thú!”
Được rồi. Lúc nói lời này, tổng quản tình báo nhìn chằm chằm vào vị người gấu nào đó, ý tứ rất rõ ràng, đừng trách ta, các ngươi tự trách bản thân đi.
“Khục, ta đề nghị từ từ bàn lại. Kỳ thật không có tình báo cũng có thể đánh.” Người gấu tù trưởng Lund giả vờ chững chạc.
“Ừm, đồng ý. Người thú chúng ta chiến lực thiên hạ đệ nhất, căn bản không cần học nhân loại làm cái gì mà gián điệp, tình báo.” Thú nhân hoàng thở dài một hơi rồi quyết định.
Hai vị lão đại kẻ xướng người họa, những tù trưởng còn lại nào dám phản đối.
“Thông cáo tất cả người thú, từ hôm nay trở đi, chuỗi cửa hàng Hamburger chính là tử địch của người thú! Cửa hàng Orion thịt nướng mới là sự kiêu ngạo của chúng ta! Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là chủ quản tình báo, chúng ta ủy nhiệm ngươi làm cố vấn kinh tế đặc biệt, tổng quản toàn bộ mảng kinh tế thịt nướng!”
Nghe vậy, tổng quản tình báo vô cùng vui mừng.
“Quá tốt rồi, đây mới là thiên chức của ta! Ta vốn là đầu bếp đặc cấp kiêm quản lý trưởng cửa hàng Orion thịt nướng, giao cho ta tuyệt đối không có vấn đề, cái này tốt hơn công tác tình báo đáng ghét nhiều. Ngài thật sự biết chọn người!”
Nghe được câu trả lời này, trừ Eamon bị nịnh nọt nên cao hứng, vẫn tươi cười rất đắc ý, các vị tù trưởng còn lại đều lộ ra sắc mặt kỳ quái.
“Sai rồi, sai ngay từ đầu, sai ngay từ bước chọn người! Ngươi để đầu bếp đi làm đầu lĩnh gián điệp, không xảy ra vấn đề mới là lạ! Hiện tại chúng ta đang chiến tranh, có cần phải đi làm chuỗi cửa hàng thịt nướng không? Mục tiêu của ngươi là chiến tranh hay mở cửa hàng? Ngươi dùng gián điệp làm đầu bếp thì thôi, nhưng mà đừng có dùng đầu bếp đi làm gián điệp!”
(1) Khẩu hiệu của nhà Stark.