Editor: Thanh Tâm
Buổi tối, Hàn Thừa Nghị trong lòng cũng không yên. Mà thời điểm Hàn Thừa Nghị không nói lời nào, thoạt nhìn tương đối nghiêm túc.
Kiều Vũ Vi nắm chặt dao nĩa, suy nghĩ xem làm thế nào để khiến cho anh mở miệng
Hôm nay cô cùng Hàn Thừa Nghị hẹn nhau, là theo lời mẹ cô ta giao phó mà đến. Cha cô ta đang tiến hành một số dự án giáo dục, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, nhà đầu từ lại bất ngờ không cấp vốn. Mà theo như lời Khanh Tuệ Trân thì cái người đầu tư này không phải ai khác mà chính là Hàn Thừa Nghị
Nhắc tới thì cũng kì quái, các dự án đầu tư bị đình chỉ nhưng cha lại một chút cũng không thèm để ý, ngược lại mẹ lại gấp gáp không chịu được, tối nay trước khi ra cửa, liên tục dặn dò Kiều Vũ Vi, nhất định phải hỏi Hàn Thừa Nghị cho rõ ràng.
Kiều Vũ Vi nhấm nháp chén rượu vang, cẩn thận nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, mở lời: “ Thừa Nghị, anh hình như có chút mất hứng?”
Hàn Thừa Nghị đúng là tâm tình không tốt, anh bây giờ đang chờ đợi tin tức của Nghê Tuấn, phải biết được Nhạc Tuyết Vi đi theo Kiều Vạn Đông đến nơi nào? Bọn họ ở chung một chỗ rốt cuộc làm cái gì? Bị Kiều Vũ Vi hỏi như vậy, anh có chút hoảng hốt: “ Cái gì? Mất hứng? Anh không có mất hứng! Hơi mệt, cho nên không có tinh thần lắm, em đừng để ý.” Hàn Thừa Nghị miễn cưỡng nở nụ cười.
Kiều Vũ Vi ngượng ngùng gật đầu một cái, cắn môi dưới, cố làm ra vẻ ủy khuất: “ vậy có phải em gần đây đã làm ra chuyện gì khiến anh mất hứng sao?”
“Dĩ nhiên không có!” Hàn Thừa Nghị sửng sốt, “ tại sao em lại hỏi như thế?”
Kiều Vũ Vi cúi đầu, ngay cả dao nĩa cũng buông xuống, hít lỗ mũi, nức nở nói: “ Anh không cần phủ nhận, nhất định là do em đã làm sai chuyện gì đó, kiến cho anh bực bội, nếu không, anh cũng không đối xử với em như vậy!”
Hàn Thừa Nghị hơi nhíu hàng mày rậm, có chút không hiểu Kiều Vũ Vi nói vậy có ý gì, anh đã chọc gì đến cô chứ? Kiều Vũ Vi kéo khăn giấy trên mặt bàn, che mặt lại, đột nhiên bắt đầu khóc, khiến cho Hàn Thừa Nghĩ sợ hãi
“ Vũ Vi, em đừng khóc nữa!” Hàn Thừa Nghị hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Kiều Vi Vũ, nắm lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, ôn như an ủi “ đừng khóc, đừng khóc, em cứ khóc thế này, anh cũng không biết phải làm gì bây giờ? Em nói cho anh biết đã có chuyện gì trước đã được không?”
Kiều Vũ Vi giả vờ tránh không cho anh chạm vào, trong lòng lại có điểm sung sướng, ít nhất Hàn Thừa Nghị còn quan tâm cô ta, không phải bởi vì xa cách cô ta mà rút vốn đầu tư.
“ Vũ Vi, em không nói, anh làm sao biết đã chọc em tức giận chỗ nào!” Hàn Thừa Nghị không còn cách nào khác buộc phải bắt lấy cánh tay, ôm lấy bả vai của cô, để cho cô không động đậy nữa.
“Hừ!” Kiều Vũ Vi ủy khuất hừ lạnh một tiếng, “ vậy tại sao anh lại rút vốn đầu tư của ba em? Anh không biết mấy cái dự án đấy đối với ông rất quan trọng sao? Anh hoặc là ngay từ đầu không đầu tư, bây giờ cũng đã quyết định đầu tư rồi, anh làm sao có thể vô duyên vô cớ rút lui như vậy?”
Cô ta vừa nói xong, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng nhớ ra, anh quả thật là đã cho Nghê Tuấn rút vốn đầu tư đối với các dự án của Kiều Vạn Đông! anh làm như vậy là còn nhẹ, Kiều Vạn Đông kia đối với Nhạc Tuyết Vi dây dưa không nghỉ, hắn phải khiến cho lão già kia phải khốn khó!
Chẳng qua chỉ là rút vốn đầu tư, đấy là hắn đã nương tay!
Nhưng là, bị kiều Vũ Vi chất vấn một phen, Hàn Thừa Nghị có chút không biết phải đối mặt thế nào. Anh mặc dù không có thích Kiều Vũ Vi, nhưng lại muốn kết hôn với cô ta, điều nàu không thể làm khác được. Anh tin tưởng, lấy phần nhân tình của Kiều Vũ Vi đối với anh đủ để anh phải cảm ân, anh cũng rất coi trọng phần ân tình này, đối với cô ta, vẫn là xuống một nước.
“ Chuyện này… có chuyện như vậy sao?” Hàn Thừa Nghị chỉ có thể giả bộ như không biết, vuốt vuốt mi tâm “ như vậy, anh trở về để cho họ điều tra lại một chút, xem đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, nhất định sẽ tra rõ, chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời hài lòng, có được không?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại hận không thể đem tên Kiều Vạn Đông kia chặt ra làm tám mảnh! Thế nào lão già này lại là cha của Kiều Vũ Vi? Khiến cho anh muốn động thủ lại không động được!
“Đừng khóc nữa, được không?”Hàn Thừa Nghị đưa tay lau nước mắt cho Kiều Vũ Vi.
Dáng vẻ anh ôn nhu như vậy, khiến cho Kiều Vũ Vi cảm thấy mình giống như đang trúng độc vậy, một loại độc ngọt ngào. Cùng Hàn Thừa Nghị chung sống một thời gian ngắn ngủi nhưng cô ta đã ái mộ anh không muốn xa rời, đã đạt đến trình độ si mê rồi!
Đối diện với gương mặt anh tuấn của anh, Kiều Vũ Vi không tự chủ được chủ động đến gần, nhắm mắt lại, nhích đôi môi lại gần hơn.
Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, tình huống như thế…anh dĩ nhiên hiểu là có ý gì. Cùng Kiều Vũ Vi ở chung một chỗ tới nay, anh đối với cô thương yêu có thừa, nhưng lại chưa bao giờ có bất kì hành động thân mật nào, ngay cả tay của cô, đến giờ vẫn còn không có chạm vào.
Khồn phải là không có cơ hội, mà là… không có cái dục niệm đó, chưa bao giờ suy nghĩ qua.
Giờ phút này, Kiều Vũ Vi chủ động dựa vào, đồng nghĩa với việc muốn bỏ xuống kiêu ngạo của con gái, nhưng là, nhìn Kiều Vũ Vi sắc mặt dần thay đổi, Hàn Thừa Nghị vẫn không cách nào hôn xuống được. Suy nghĩ một chút về việc cô đã dốc hết sức lực kéo hắn ra khỏi vách đá, Hàn Thừa Nghị cúi đầu, môi mỏng rơi trên trán của cô, hời hợt chạm một cái.
“ Ăn chút gì đi!” Hàn Thừa Nghị đứng lên, trở lại vị trí trước đó, cầm dao nĩa, tiếp tục ưu nhã dùng cơm.
Kiều Vũ Vi chậm rãi mở mắt ra, sờ trán một cái, lại nhìn Hàn Thừa Nghị một chút, không hiểu được anh đây là có ý gì. Anh rõ ràng đối với cô rất tốt rất tốt, nhưng cô luôn cảm thấy thiếu chút gì đó! Nam nhân khi đối diện với nữ nhân, lại không có nổi lên hứng thú về phương diện kia, đây không phải là thật kì quái sao?
Nhưng là, bỏ qua chuyện này một không nói, Hàn Thừa Nghị tuyệt đối là một người yêu hoàn mỹ, vấn đề là ở nơi nào đây? Kiều Vũ Vi nghĩ không ra.
Điện thoại bên tay của Hàn Thừa Nghị rốt cục cũng vang lên, anh ngay lập tức liền bắt máy: “ nói!”
Nghê Tuấn ở đâu bên kia vội vàng báo cáo: “ Nhạc tiểu thư và Kiều hiệu trưởng cùng nhau đi ăn tối ở nhà hàng của khách sạn agoda, bây giờ họ đang lái xe đến bệnh viện… đi thăm bà ngoại của Nhạc tiểu thư.”
Nghe Nghê Tuấn báo cáo, Hàn Thừa Nghị đen mặt lại, nén giận: “ bọn họ không làm có hành động thân mật gì chứ?”
“thân mật?” Nghê Tuấn dừng một chút, “ không có hành động thân mật đặc biệt, tuy nhiên, lúc ăn cơm Kiều hiệu trưởng rất chiếu cố Nhạc tiểu thư, thịt cá thì bỏ xương, tôm thì bỏ vỏ sạch sẽ, xương thì chọn xương sườn…., Nhạc tiểu thư thì một mực kéo cánh tay của Kiều Hiệu trưởng, cái này… liệu có được tính là thân mật?”
Cái này không gọi là thân mật, cái gì mới gọi là thân mật? Hàn Thừa nghị thiếu chút nữa đem di động bóp vỡ nát! Tiểu nha đầu kia rõ ràng nói là không có quan hệ gì với Kiều Vạn Đông, lại ngày ngày cùng hắn đi ra ngoài, còn làm ra cái loại hành động không biết xấu hổ
đó!
“ Tiếp tục đi theo! Tôi sắp xong việc rồi sẽ đến chỗ cậu luôn”
Hàn Thừa Nghị không vui cúp điện thoại, trên người tản ra một loại cuồng khí u ám.
Kiều Vũ Vi nghe không ra được anh đang nói về chuyện gì, nhưng là cảm giác được anh lại vừa mất hứng “Thế nào vậy anh? Có chuyện gì phiền phức sao?”
Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn về phía Kiều Vũ Vi, không đáp mà hỏi ngược lại: “ Vũ Vi, cha và mẹ của em,tình cảm không được tốt sao?”
Cái vấn đề này làm cho Kiều Vũ Vi một phen kinh hãi, từ khi cô ta lên bảy, cô ta đã biết cha mẹ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mẹ mặc dù làm phu nhân của hiệu trưởng nhưng trên thực tế, cha trong lòng căn bản là không có mẹ, tâm tư của ông hoàn toàn đặt lên người Nhạc Từ-mẹ của đứa con hoang Nhạc Tuyết Vi kia, mặc dù bà ta đã chết!
Cha mẹ mặc dù rất ít cãi vã, cha lúc nào cũng mang dáng vẻ của một người cha tốt, nhưng là đối với mẹ thật lãnh đạm, ngay cả đứa bé như cô ta cũng nhìn ra được.
Chính vì vậy, Kiều Vũ Vi cùng với mẹ cô ta là Khang Tuệ Trân rất giống nhau, hận người vợ trước của cha, càng hận con gái của bà ta là Nhạc Tuyết Vi! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ khi dễ Nhạc Tuyết Vi. Quan hệ của Nhạc Tuyết Vi cùng với cha cô ta đến nay quyết liệt như vậy đều là do một tay cô ta cùng với Khang Tuệ Trân gây ra.
Mặc dù trong nhà tình huống thật sự là như vậy, nhưng ở bên ngoài, cô ta cùng mẹ luôn biểu hiện ra dáng vẻ một nhà hòa hợp.
Bất quá, điều Kiều Vũ Vi bây giờ lo lắng là, Hàn Thừa Nghị tại sao muốn hỏi như thế? anh đã biết cái gì sao? cô ta trước kia thường lui tới cùng với các công tử thế gia phú nhị đại, biết được gia đình hào môn chọn vợ, đối nhà mẹ cũng rất bắt bẻ
Nếu như Hàn Thừa Nghị biết mẹ cô ta là một “kẻ thứ ba”, có thể nào sẽ ruồng bỏ cô ta?
Kiều Vũ Vi chột dạ nở nụ cười không tự nhiên, trả lời nói: “ Rất tốt! Làm gì có người nào không biết Kiều hiệu trưởng cùng vợ là đúng là mội đôi vợ chồng ân ái? em lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy bọn họ cãi nhau bao giờ. ”
Hàn Thừa Nghị không thể nhịn nổi cười lạnh, một đôi vợ chồng ân ái? Kiều Vạn Đông thật là một tên đạo đức giả! Ngụy quân tử! giả bộ thân sĩ! rõ ràng đối với học sinh của mình mưu đồ bất chính, thậm chí ngay cả con gái của mình cũng lừa gạt!
“ Thừa Nghị, anh hỏi như thế,có phải có vấn đề gì không? ” Kiều Vũ Vi không cầm lòng nổi hỏi Hàn Thừa Nghị
Hàn Thừa Nghị đứng lên, cầm lên áo khoác, lắc đầu một cái: “ Không có gì, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, đi thôi! anh đưa em trở về, anh còn chút công việc chưa xử lý xong”
Đưa Kiều Vũ Vi về, Hàn Thừa Nghị trực tiếp đi tìm Nghê Tuấn.
Nhạc Tuyết Vi cùng Kiều Vạn Đông đứng ở dưới lầu kí túc xá nữ, Kiều Vạn Đông đem thức ăn cùng trái cây đưa tới trên tay cô, không yên lòng hỏi: “ cái này rất nặng, thật không cần cha đưa con lên sao! ”
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu như trống bỏi, ý vị làm nũng nồng nặc: “ không muốn không muốn không muốn, một hiệu trưởng đến túc xá nữ làm gì cơ chứ? không sợ bị người ta biết sao? ”
Kiều Vạn Đông cười hắc hắc, đưa tay sờ đầu con gái, nói: “ không sợ, chỉ cần con nguyện ý, toàn thế giới cũng phải biết mới phải! ”
“ Không được đâu!con còn phải tốt nghiệp,con mới không muốn để cho người khác biết mình cùng hiệu trưởng có cái loại đó quan hệ đó! bọn họ sẽ cho là học bổng những năm qua đều là cha cho con! ” Nhạc Tuyết Vi rất bất mãn nói.
“ Được được được, không lên, không lên, vậy con mau lên đi! ” Kiều Vạn Đông cưng chiều nhìn con gái, hết sức mãn nguyện.
“ Cha đi trước đi, con nhìn cha đi rồi sẽ lên! ” Nhạc Tuyết Vi cười híp mắt nhìn cha của mình.
Kiều Vạn Đông đồng ý, gật đầu một cái, “ được. ” xoay người rời khỏi kí túc xá.
“ Phù! ” cho đến khi thân ảnh của Kiều Vạn Đông khuất bóng, Nhạc Tuyết Vi mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, chuẩn bị đi lên lầu. Đột nhiên một người xông đến, bỗng dưng ôm lấy cô, che miệng của cô, một đường chạy như điên vào phía bóng tối của rừng cây
“ Ngô! ” Nhạc Tuyết Vi miệng bị che, nhưng cô nhìn thấy được, là Hàn Thừa Nghị! anh sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy chứ? như thế nào đột nhiên liền xuất hiện, anh ta đây là muốn làm gì? ôm mình đi chỗ nào a?