Ed: dangngocchau
Beta: @anhduong2506
“Anh nói, Đại tiểu thư, em có thể nhìn thấy mấy giờ rồi hay không?” Hàn Thất Lục vừa nói, một bên rất tốt bụng đưa điện thoại di động qua.
An Sơ Hạ ngẩn ra, nhận lấy điện thoại di động nhìn, đã hai giờ sáng. Lúc này đi thôn Thiên Hộ gặp bà cùng Từ Hân Từ Duyệt bọn họ, rõ ràng là không tiện.
“Được rồi.” An Sơ Hạ khí thế yếu đi quan sát nơi đây, hỏi: “Vậy vì sao không phải hai phòng? Chúng ta… Chúng ta còn chưa có kết hôn mà!”
Cô nói xong, mặt mình nhanh chóng không giải thích được đỏ lên.
“Anh còn không phải là sợ em đột nhiên tỉnh lại, phát hiện nơi đây không phải trên xe cũng không phải thôn Thiên Hộ trong lòng sẽ nóng nảy sao? Cho nên liền định chọn một phòng hai người ở. Hơn nữa, chúng ta cũng đã là vị hôn phu thê, chỉ thiếu một cái chứng nhận hợp pháp, cũng không phải không rõ quan hệ, làm sao lại hai người lại không thể ở chung một phòng.” Hàn Thất Lục nói xong, giơ tay lên duỗi người, ngay sau đó cả người lui về phía sau nằm một cái, trực tiếp nằm ở trên giường, vẻ mặt thích thú.
Trên người cô không mang tiền, hiện tại đang kiên trì xin một gian phòng nhưng có vẻ quá khó…
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là thầm chấp nhận, lại bất động đứng nguyên tại chỗ.
Hơn nửa ngày không nghe động tĩnh, Hàn Thất Lục mở mắt liếc nhìn cô một cái, thúc giục: “Em lo lắng làm cái gì? Nhanh đi tắm rồi ngủ.”
An Sơ Hạ như tỉnh khỏi cơn mơ đi tới phòng vệ sinh. Không thể không nói, khách sạn này thật sự điều kiện không được tốt, ngay cả phòng vệ sinh nước nóng thì lúc lạnh lúc nóng, làm hại cô tắm rửa như đi cáp treo, làm cho bị hù dọa một cái.
Tắm rửa xong lúc đi ra, Hàn Thất Lục đã ngủ rồi.
An Sơ Hạ nhẹ nhàng từng bước đi tới tắt công tắc, lại nhẹ nhàng từng bước mò lên giường, cẩn thận nằm xuống.
Rất vui là khách sạn kém thế nào đi nữa, tốt xấu cái giường này cũng đủ mềm. Cô thích thú thở dài một hơi, xoay người hướng về phía Hàn Thất Lục nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Cô mới vừa nhắm mắt lại, Hàn Thất Lục liền xoay người sang vòng tay ôm lấy cô, đôi môi mỏng áp sát bên thuỳ tai của cô thấp giọng, thủ thỉ: “Ngủ ngon!”
Anh chàng này cự nhiên vẫn chưa ngủ!
An Sơ Hạ kinh ngạc hơn, quyết định vẫn không nói. Trước đây, tuy Hàn Thất Lục đã từng chạy tới trên giường cô, nhưng đều là lúc cô mơ mơ màng màng, thậm chí cô không hề phát giác nên anh đã ngủ thẳng trên giường cô. Nhưng hiện tại lại không giống như vậy, lần này cô tỉnh, hơn nữa còn là đang rất tỉnh!
“Ồ?” Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng nói: “Tại sao tim em đập nhanh như vậy?”
Cô hoài nghi Hàn Thất Lục tuyệt đối là cố ý! Sờ bụng cô làm sao có thể cảm giác được nhịp đập trái tim cô?
An Sơ Hạ khẽ cắn môi, lạnh giọng nói rằng: “Anh có thể yên tĩnh một chút hay không! Em muốn ngủ!”
“Nhưng tim em đập quá nhanh. Bản thiếu gia không ngủ được.” Hàn Thất Lục oán trách nói một câu như vậy.
“Hàn Thất Lục!” An Sơ Hạ không thể nhịn được nữa mà ngồi dậy.
Người này, tuyệt đối là cố ý!
“Đừng trách anh, ngủ đi.” Hàn Thất Lục buồn buồn nói một câu, giơ tay kéo cánh tay cô, cô không kịp phòng ngự ngã nhào vào trong ngực của anh, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Hàn Thất Lục.
“Hàn Thất Lục…” An Sơ Hạ đẩy anh ra, để cho mình hô hấp bình thường trở lại.
Hàn Thất Lục ôm chặt cô, buồn buồn nói rằng: “Bỏ chữ “Hàn”.”
An Sơ Hạ cắn cắn môi, nói rằng: “Thất Lục.”
Hàn Thất Lục lại còn nói thêm: “Bỏ chữ “Thất”.”
Bỏ chữ “Thất”, chẳng phải chỉ còn lại “Lục” sao? Nhưng cô cảm giác, gọi như vậy rất đáng ghét?
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, nói rằng: “Cút “
Cô cảm giác được thân thể Hàn Thất Lục cứng đờ, ho khan một tiếng, hỏi cô: “Chuyện gì?”
Xem như nói đến chủ đề chính, An Sơ Hạ giống như người hiếu kỳ tự hỏi: “Lúc anh còn nhỏ, mẹ cho anh ăn cái gì? Vì sao trên người anh luôn có mùi rất dễ chịu?”
“Em nghĩ anh là Hàm Hương sao?” Hàn Thất Lục buồn cười nói rằng: “Là nước hoa.”
“Đáng ghét!” Cô kích động đẩy Hàn Thất Lục, hỏi: “Anh nha, tối ngủ còn xịt nước hoa?”
“Làm sao? Có ý kiến sao?”
Vì tắt đèn nên cô không nhìn thấy biểu tình của Hàn Thất Lục, nhưng cô biết lúc này Hàn Thất Lục bộ dạng thế nào.
“Không có ý kiến.” An Sơ Hạ ở trong lòng đột nhiên liếc một cái, trầm mặc một lúc lâu, cô đột nhiên nghĩ đến lúc đi, dường như thấy Hàn Thất Lục từ trong túi móc ra một thứ gì đó, liền hỏi: “Lúc ở siêu thị, có phải anh lại mua thứ gì đúng không?”
“Đúng.” Hàn Thất Lục thấp giọng trả lời một tiếng, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi.
Không đúng!
An Sơ Hạ ngửi ra mùi quỷ dị, lập tức hỏi tới: “Anh mua cái gì?”
“…”
Một lúc lâu Hàn Thất Lục vẫn không trả lời cô, cô còn tưởng rằng Hàn Thất Lục đang ngủ, liền thở dài một hơi, chuẩn bị xoay người ngủ. Nhưng cô mới vừa xoay, Hàn Thất Lục liền lấy vật gì đó từ dưới gối, lập tức nhét vào tay cô.
Một chiếc hộp vuông nhỏ lành lạnh.
“Cái này là gì vậy?” An Sơ Hạ lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, chiếu ánh sáng vào chiếc hộp kia, nhất thời biểu tình trên mặt ngưng trệ.
Dĩ nhiên là…một chiếc hộp đựng “bao nào đó”!
“Không cẩn thận mua.” Hàn Thất Lục nói xong, lập tức trở mình.
“Hàn Thất Lục! Nếu có lần nữa, em giết anh!” An Sơ Hạ tự tay ném hộp đựng “bao nào đó” ném xuống đất, để điện thoại di động xuống rồi trở mình, cùng Hàn Thất Lục dựa lưng vào nhau, ngủ.
Dám… Thực sự là làm cô tức chết!
“Chờ từng ngày, em thừa nhận đã từng ảo tưởng…”
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại di động vang lên, An Sơ Hạ mơ mơ màng màng đưa tay về phía nơi phát ra âm thanh, nghe điện thoại di động: “Alô, ai đó?”
“Là tớ!” Giọng Manh Tiểu Nam xuyên qua điện thoại di động truyền đến: “Cậu còn đang ngủ phải không? Đừng ngủ, đứng lên! Ngày hôm nay tớ theo Tiêu Minh Lạc cùng đi leo núi, các cậu cũng đi cùng đi!Rèn luyện thân thể một chút!”
An Sơ Hạ lúc này mới tỉnh, híp mắt rồi nhìn giờ trên màn hình điện thoại di động. Đã hơn chín giờ!
Cô nhất thời hoàn toàn tỉnh giấc, lẩm bẩm ngồi dậy, nói rằng: “Ngày hôm nay không thể, hiện tại tớ đang ở Thiên Hộ, muốn đi xem bà Từ bọn họ, các cậu đi chơi đi.”
“Vậy được rồi, chúng tớ đi một mình vậy.” Manh Tiểu Nam nói xong, cúp điện thoại di động.
An Sơ Hạ lắc đầu, đem tất cả mệt mỏi xua đi, lúc này mới xoay đầu nhìn Hàn Thất Lục.
Nhưng trên một cái giường đôi ngoại trừ cô không có một bóng người!
Tiểu tử này đi đâu vậy?
Cô nghi ngờ xuống giường, chân ngoài ý muốn dẫm vào một vật mềm mại, ngay sau đó truyền đến giọng Hàn Thất Lục: “A! Đau quá!”
An Sơ hạ hoảng sợ, thì ra vừa rồi thứ mềm mại cô đạp lại là tay Hàn Thất Lục, cô vội vã nhảy ra, buồn cười nhìn Hàn Thất Lục: “Này! anh ngủ dưới đất làm chi?”
“Nhờ em! Đêm qua là ai đá anh xuống, kết quả bản thiếu gia leo lên lại bị em đá xuống một lần nữa!” Hàn Thất Lục tức giận từ dưới đất bò dậy, có chút đáng thương nói rằng: “Sau đó anh liền bỏ cuộc, ngủ dưới đất luôn đây! Em còn không thấy ngại khi hỏi anh?”
Khuôn mặt An Sơ Hạ nhanh chóng đỏ lên, cô vội vàng đổi chủ đề nói rằng: “Nhanh đánh răng rửa mặt đi! Chín giờ rồi!”
“Biết rồi.” Hàn Thất Lục chậm rãi đứng lên, vẫn vẻ mặt mơ hồ, nhưng tốt xấu anh rời đi không có tức giận.
Đánh răng rửa mặt ăn bữa sáng, cô và Hàn Thất Lục thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định không cần. Không đem chi phiếu trắng, vì bọn họ không phải là loại ham muốn tiền tài, nếu như tiếp tục như vậy, không chừng Từ lão thái thái sẽ buồn.
Bất quá Hàn Thất Lục vẫn cho họ một tấm chi phiếu năm trăm ngàn, để cho họ có cơ hội….
Từ thị trấn đến khách sạn, Hàn Thất Lục nói, An Sơ Hạ mới biết khách sạn này là nơi có điều kiện tốt nhất rồi.
Không khí thôn Thiên Hộ vẫn tốt như vậy, cây hoa quế đã tàn, thế nhưng vẫn mơ hồ có thể ngửi được trong không khí mùi hoa quế.
“Dừng xe!” An Sơ Hạ đột nhiên hô, Hàn Thất Lục theo bản năng đạp phanh lại.
Xe dừng lại, cô lập tức xuống xe, chạy về phía bến tàu. Từ Hân đang ở nơi đó giặt quần áo, mà bà cụ ở bến tàu đang mò rác rưởi để tiến hành phân loại.
“Bà! Từ Hân!” An Sơ Hạ vừa chạy vừa kêu, hai người quay lại, hoang man nhìn cô.
Một lát sau, hai người giật mình, Từ Hân viền mắt đỏ lên, trực tiếp khóc.
“An Sơ!” Từ Hân chạy tới mấy bước, thế nhưng trước mặt cậu lúc này, đột nhiên trở nên do dự bất an.
Cậu không quên Từ Duyệt đã nói với cậu, Hàn Thất Lục từ phi cơ trực thăng đi xuống, cũng không có quên chi phiếu trắng bị bà xé, càng không có quên cảnh sát trưởng cúi người trước mặt Hàn Thất Lục.
Trước mắt, cậu không dám trèo cao.
“Xin lỗi, tôi gọi sai, phải là… An Sơ Hạ, An tiểu thư.” Từ Hân ánh mắt né tránh nói.
“Cái gì mà An tiểu thư!” An Sơ Hạ mất hứng trừng mắt: “Từ Hân, cô còn nhớ, tôi là An Sơ là tốt, không cần gọi là An Sơ Hạ, được không?”
Từ Hân ngẩn người, vội vàng gật đầu, viền mắt phiếm hồng mà gật đầu nói: “Được!”
“Sơ Hạ.” Từ lão thái thái chậm rãi đi tới, mặt nhân ái nhìn cô: “Xem ra thân thể cháu đã khôi phục, giọng cũng không như trước, gặp lại cháu như vậy, ta cũng yên lòng.”
An Sơ Hạ viền mắt đỏ lên, gắng gượng không cho nước mắt chảy xuống, hướng về phía Từ lão thái thái nói rằng: “Bà, bà gọi cháu là An Sơ được rồi.”
Cô không hy vọng sau khi mọi người biết thân phận của cô, nếu biết mọi người sẽ dùng thái độ kính trọng với cô. Cho nên, cô dùng tên An Sơ.
“Vẫn là phải gọi đúng tên.” Từ lão thái thái hiền lành vừa cười vừa nói: “Bà biết cháu là đứa trẻ tốt, đi thôi, có thể trở lại thăm bà một chút cũng tốt, Từ Hân, đem đồ nhặt được về nhà.”
“Dạ!” Từ Hân cao hứng đáp.
Trong sân, Từ Duyệt đang ngồi bên cạnh ở cối xay, nghe tiếng động, cậu vùi đầu hỏi một câu: “Chị, chị tắm xong chưa?”