Editor: shinoki
Rất nhiều năm sau, Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ khi đến Đại học A đều nhớ rõ một cảnh tượng như này.
Học kỳ mới bắt đầu, thời tiết vô cùng nóng bức, mặt trời nóng rát, như muốn nướng cháy mọi thứ. Số người đăng kí báo danh xếp hàng dài, tới giữa trưa, loa phát thanh ở cửa trường học đột nhiên vang lên dồn dập.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ tiến vào cửa trường học, học sinh đang xếp hàng ở cửa rướn cổ nhìn về phía chiếc xe màu đỏ đang đường hoàng tiến vào kia, xì xào bàn tán.
“Là ai mà có thể lái thẳng xe tiến vào cổng trường ? Không phải không cho lái xe vào đây sao? “
“Chắc là lãnh đạo trường học.”
“Không đúng! Bây giờ lãnh đạo không phải đều rất kiêng kị khoe của sao ? Không sợ bị mời đi uống trà à ?”
Bên trong xe.
“Bên ngoài có vẻ rất nóng.” Hàn Thất Lục dừng xe dưới một gốc cây đại thụ, bóng cây vừa vặn che kín chiếc xe.
“Đúng a….” An Sơ Hạ khẽ gật đầu, nhìn ra bên ngoài, rồi nhìn Hàn Thất Lục, nói: “Bằng không, chúng ta bây giờ chúng ta quay lại. “
Nhìn một hàng dài người thế kia, chắc phải đến chạng vạng mới có thể ít đi một chút
Cô vừa dứt lời, Hàn Thất Lục liền mở cửa xe: “Anh giúp em đi báo danh, nếu thấy lạnh, thì tăng nhiệt độ điều hòa lên, biết không ?”
Bộ dáng anh lúc này rất giống người lớn đang dặn dò trẻ con.
An Sơ Hạ khẽ chau mày: “Hàn Thất Lục, anh coi em như một đứa trẻ vài tuổi à ?”
Hàn Thất Lục không đáp lời, trực tiếp đứng dậy xuống xe, cửa xe rất nhanh bị đóng lại.
Bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai, An Sơ Hạ theo âm thanh nhìn ra bên ngoài, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn về bên này, mà biểu tình mỗi người có vẻ cực kỳ hưng phấn. Mà ánh mắt những người đó là nhìn Hàn Thất Lục.
Bạn trai quá đẹp trai cũng không tốt.
Cô thở dài, lật đi lật lại quyển sách giáo khoa dày cộp trong tay.
Sau khi học đại học, cô mới phát hiện chỉ số thông minh của Hàn Thất Lục có thể khiến người khác giận sôi. Tuy cô học biên kịch chuyên nghiệp, nhưng vẫn cùng một dạng với khoa của Hàn Thất Lục.
Mà trong khi cô phải thức khuya dậy sớm mới có thể thi tốt thì Hàn Thất Lục chỉ cần xem lại sách vở vài lần trước hôm thi mấy ngày là có thể thi được điểm gần bằng cô.
Khó có thể tưởng tượng Hàn Thất lục nếu thật sự vùng lên, thành tích sẽ thay đổi như thế nào ?
Nghĩ tới đây, trong lòng cô nhất thời càng thêm khó chịu.
Ngay lúc trong lòng cô đang hung hăng mắng Hàn Thất Lục, cửa xe đột nhiên bị mở ra. Tay cô dừng một lúc, nhìn về phía bên phải.
Hàn Thất Lục cầm trong tay một cây kem, cười hì hì đưa tới: “Sơ Hạ, cho em.”
Vẻ mặt của anh tươi cười, khiến cô cảm thấy có chút áy náy vì vừa rồi còn mắng anh trong lòng.
“Cảm ơn nha.” An Sơ Hạ có chút chột dạ nhận lấy cây kem, thuận miệng hỏi: “Sao anh đột nhiên lại nhớ tới mua cho em cái này? “
Anh cũng không phải là người cẩn thận đến mức mua cho cô một cây kem.
“Vốn muốn đi mua nước nhưng nhìn thấy kem, liền mua cho em. Ở trên xe hơi chán, đúng rồi.” Anh cúi đầu, lấy điện thoai từ trong túi áo ra: “Trong điện thoại của anh có rất nhiều trò chơi, nếu em thấy chán thì có thể chơi.”
Nói xong, anh khoát tay áo, cầm giấy đăng kí lần thứ hai đóng cửa xe lại.
Quay người lại, vẻ mặt tươi cười của anh biến mất, khuôn mặt ngay tức khắc biến thành núi băng ngàn năm.
Trên thực tế, anh xác thực không định mua kem cho An Sơ Hạ. Chẳng qua anh cảm thấy khát, nên mới vào siêu thị mua nước, trong lúc lơ đãng thấy được một đôi tình nhân.
“Cục cưng, em muốn ăn kem.” nữ sinh làm nũng kéo cánh tay nam sinh nói.
“Được.” Nam sinh quyết đoán bỏ tiền mua kem, đưa cho nữ sinh, trong lúc nữ sinh há miệng ăn kem, nam sinh quay mặt qua, hai người nhất thời hôn nhau tại chỗ.
Hàn Thất Lục cầm hai chai nước khoáng cứng người một phen, ánh mắt vô cùng tự nhiên thu hồi lại từ trên người đôi nam nữ kia, rơi vào trên mặt nhân viên thu ngân: “Phiền cô cho tôi trả lại hai chai nước khoáng này, tôi muốn một cây kem, loại nữ sinh thích ăn nhất.”
Nhân viên thu ngân không chút nghi ngờ, đổi kem cho anh.
Nhưng thực tế lúc anh tiến lên, anh lại chần chờ. Một giây chần chờ kia, anh đã bỏ lỡ cơ hội tiến gần mặt lại cô, đành phải cầm điện thoại cho An Sơ Hạ chơi, để che dấu mình chột dạ.
“Khụ khụ” Hàn Thất Lục ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại sắc mặt, nhấc chân đi đến chỗ mọi người đang xếp hàng dài.
“Oa!! Nam thần tới.” Một nữ sinh hét lên một tiếng, đám người nhất thời náo nhiệt hăn lên.
Một nữ sinh đang đứng đầu hàng chợt hô lên khi thấy anh đến gần: “Nam thần xếp trước tôi đi “
Hàn Thất Lục vẫn coi như không nghe thấy tiếng goi của những hoa si này, nhưng câu “Xếp trước tôi đi” này lại lọt vào lỗ tai anh. Bước chân của anh nhất thời dừng lại, dùng khuôn mặt tỉnh bơ nhìn về phía nữ sinh vừa nói chuyện
Nữ sinh kia thấy anh nhìn mình, lập tức cười tươi như hoa: “Mau tới đây, nam thần “
Đôi mắt Hàn Thất Lục trầm trầm, chú ý mặt người nữ sinh kia, trong lòng theo bản năng thầm so sánh với An Sơ Hạ, hơi nhíu mi, so với Sơ Hạ nhà anh thì kém xa.
Nhưng mà anh vẫn đi tới.
Nữ sinh cực kì hưng phấn, cực kỳ nhiệt tình kéo anh quá: “Nam thần, anh tên gì? có bạn gái chưa?”
Hàn Thất Lục xếp hàng trước mặt người nữ sinh đó, nghe cô hỏi liên tiếp, kiên nhẫn duy nhất cũng bị chà sáng, trên mặt vẫn không chút biểu tình.
“Ân, sao không trả lời câu hỏi của em ?” vẻ mặt nữ sinh chờ mong nhìn anh.
Rốt cục anh chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Tôi không có bạn gái, nhưng tôi có hôn thê. Về phần tôi tên gì, hình như tôi với cô không thân quen đến mức đó. Không phải sao “
Nữ sinh tối sầm mặt, hơi có chút xấu hổ.
Anh đúng lúc rút tay về, phủi nhẹ hai lần, nghiêng đầu tiếp tục nói: “Còn có, tôi chưa bao giờ chen ngang, cho nên, nếu tôi đã xếp ở đây rồi, cô có thể rời đi.”
Anh hiên ngang lẫm liệt nói, khiến cho mặt nữ sinh kia càng đen thêm.
“Nghe thấy không ? Ra sau xếp hàng đi “
“Mau xuống dưới đi “
Các nữ sinh phía sau Hàn Thất Lục nhao nhao lên giống như đang xem kịch vui, la to với nữ sinh kia.
Nữ sinh kia rốt cục cũng dậm chân chạy đi.
Sau khi nữ sinh kia chạy đi một hồi lâu, Hàn Thất Lục mới nhìn thoáng qua hướng nữ sinh kia vừa rời đi, ánh mắt anh tối sầm lại.
Ngoại trừ An Sơ Hạ, anh đối với nữ sinh bên ngoàikiên nhẫn càng ngày càng ít. Tiếp tục như vậy cũng không tốt, phải sửa, phải sửa.
Báo danh xong, anh không có một khắc dừng lại, lên xe.
An Sơ Hạ đang đọc sách, thấy Hàn Thất Lục dùng tốc độ nhanh như vậy trở về, thoáng kinh ngạc một chút, tức giận hỏi: “Hàn Thất Lục, có phải anh lại ỷ vào thân phận của mình chen ngang vào đám người đó không ?”
Hàn Thất Lục lộ vẻ không hờn giận, không quá cao hứng trừng mắt nhìn cô nói: “Anh là loại người này sao ?”
“Anh không phải sao ?” An Sơ Hạ trừng lại anh, nhếch nhếch khóe môi: “Nếu không chen ngang, anh làm sao có thể trở lại nhanh như vậy ?”
“Dù sao, anh cũng không chen ngang.” Hàn Thất Lục nói một câu như vậy, nổ máy xe, chiếc xe thể thao màu đỏ thần tốc rời khỏi cổng trường đại học A.
Xe ra khỏi cổng trường, đi thẳng tới cố cung.
An Sơ Hạ thư thả, nghiêm trang nhìn Hàn Thất Lục nói:”Em không muốn chúng ta công khai quan hệ.”
“Vì sao ?” Hàn Thất Lục nắm chặt tay lái, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nhìn thấy chúng ta, ai chẳng biết chúng ta có quan hệ “
“Đúng vậy.” cô nuốt nước bọt, nổi lên dũng khí nói: “Em không muốn quá khoa trường. Trung học em gặp quá nhiều xui xẻo, cho nên, đại học em muốn yên lặng một chút.”
Cô không muốn diễn cùng một vở kịch như trung học, bởi vì đứng chung một chỗ với Hàn Thất Lục, đem tới cho cô nhiều ánh mắt đố kỵ. Trung học không thể qua đi yên lặng, cho nên khi lên đến đại học phải để cô thanh thản một chút.
“Ở cùng một chỗ với anh, cuộc sống vĩnh viễn không thể tĩnh lặng được. Vì vậy, em nên sớm thích ứng đi.” Đèn xanh sáng lên, anh một lần nữa dồn lực chú ý lên tay lái.
Đế Đô có thể sánh bằng A thị, anh gặp lúc phải chú ý tình hình giao thông.
“Đây không phải vấn đề thích ứng ” An Sơ Hạ tăng âm lượng: “Dù sao, chúng ta “
Không đợi cô nói xong, Hàn Thất Lục như chặt đinh chém sắt cắt ngang cô: “Chuyện này, không thương lượng “
Cô đang muốn mở miệng lần thứ hai, chợt nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bên đường. Ánh mắt cô lóe lên, quay đầu lại nhìn. Hai người kia càng ngày càng xa, nhưng cô vẫn thấy rõ hai người kia là Nam Cung Tử Phi và Nam Cung Tử Tước.
Hai người kia cư nhiên sóng vai đi cùng một chỗ.
Cô cảm thấy bất ngờ, rồi lại cảm thấy hơp lý.
“Nhìn cái gì ?” Hàn Thất Lục nghiêng cô liếc mắt một cái, nghi hoặc hỏi.
“Không, không có.” Cô vội vã lắc đầu, biểu tình cực kỳ trấn định nói: “Em vừa nhìn thấy hai người da đen, cảm thấy rất mới lạ.”
Anh không hoài nghi, chuyên chú lái xe.
Không mất nhiều thời gian, xe đã dừng lại trước cửa, Kim Khả đã sớm ở chỗ này chờ.
An Sơ Hạ do dự, giữ chặt tay Hàn Thất Lục mở cửa xe, cực kì xoắn xuýt nói: “Bằng không, hay là anh nói.”
Hàn Thất Lục thâm sâu nhìn cô một cái, sâu xa phun ra hai chữ: “Không cần.”
Ngay sau đó, anh thần tốc mở cửa xe đi ra ngoài, tay An Sơ Hạ lơ lửng giữa không trung, vài giây sau, cô mới cam chịu, cũng mở cửa xe đi ra ngoài.
“Đã lâu không thấy.” Kim Khả cười nhạt, vừa mang vẻ thân thiết vừa mang vẻ xa cách.
“Đúng, đã lâu không thấy.” Hàn Thất Lục gật đầu, kéo An Sơ Hạ qua: “Chúng tôi tìm cô, là có thứ muốn đưa cho cô. Sơ Hạ.”
Người này, chính mình không dám đưa liền đẩy cho cô.
Cô căm giận lén bóp thắt lưng của anh một phen, trên mặt cười gượng: “Chị Kim Khả.”
“Ừ.” Kim Khả liếc nhìn cô một cái, lại nhìn Hàn Thất Lục một cái, tiếng nói khác thường: “Hai người hẳn là tới đưa thiệp mời cho tôi đi “
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngây người một phen.
“Đừng hỏi tôi tại sao lại biết, gần đây cố cung có vẻ rảnh rỗi, nói chuyện bát quái nhiều hơn. Khương Quốc Lập là một người có máu mặt, chuyện kết hôn lớn như vậy, tôi đương nhiên không thể không biết.” Kim Khả vẫn cười nhạt như cũ, nhưng một điểm mất hứng cũng không tìm ra.
Là thật không khó chịu, hay là che giấu quá tốt.