Nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của hắn, Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy nồng nặc chế giễu.
Dưới sự khó tin của ca ca mình, hắn lại thẳng thắn thừa nhận :”Như ngươi nghĩ, ta yêu sư tôn.”
Bảy chữ ngắn gọn, lại đem hết thảy lời muốn nói của Độc Cô Duy Ngã nghẹn trở về. Hắn chỉ có thể trừng to mắt, thật lâu sau, lý trí mới dần dần bị lửa giận thay thế.
“Độc Cô Vô Song! Đệ có biết chính mình đang nói gì không hả! Ngài ấy là sư tôn, là trưởng bối của chúng ta. Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, đệ làm sao lại có thể…”
“Ta biết. Hơn nữa còn rất rõ.” Khác với Độc Cô Duy Ngã đại hống đại khiếu, Độc Cô Vô Song vẫn vô cùng bình tĩnh, lắc đầu :”Người không biết, là ngươi mới đúng.”
“Ta? Ta thì không biết cái gì chứ?” Không kịp phòng ngừa bị chất vấn ngược lại, Độc Cô Duy Ngã liền có chút không kịp phản ứng.
Nhìn hắn vẫn như cũ ngây ngốc không hiểu, Độc Cô Vô Song cũng không nhịn được mà nổi lên nộ khí, từng bước ép sát.
“Ngươi cũng ái mộ sư tôn, không phải sao?”
“Đệ…đệ nói bậy bạ gì đó. Sư tôn ở trong lòng ta là cao thượng như thần, không thể khinh nhờn. Ta không thể…” Không khống chế được mà lùi về sau một bước, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức lớn giọng phản bác.
Chỉ là, nửa đường lại bị Độc Cô Vô Song cắt ngang :”Không có? Ngươi có dám lấy tính mạng ra thề độc, chính mình chưa từng động tâm với sư tôn hay không?”
“Nếu không có. Vậy thì đây là gì?” Độc Cô Vô Song lại tiến tới, trực tiếp bắt lấy cánh tay phải của hắn, giơ lên.
“Nếu không thích ngài. Ngươi hà tất phải giữ thứ này sáu năm, không rời không bỏ?”
“Nếu đã không thích, vậy đưa nó cho ta đi.” Nghĩ tới việc sư tôn cùng hắn đeo một đôi vòng tay giống nhau như đúc, Độc Cô Vô Song liền không tài nào bình tĩnh được.
Thấy hắn giơ tay muốn đoạt đi vòng cỏ trên tay mình, Độc Cô Duy Ngã liền theo bản năng đẩy hắn ra, bước về sau.
Lảo đảo lùi lại vài bước, đáy mắt Độc Cô Vô Song liền thoáng qua một tia âm u, lạnh lùng nói :”Không nỡ có đúng không? Ngươi còn nói là bản thân không thích sư tôn!!!”
“Nếu không thích ngài, vậy tại sao đêm hôm đó, ngươi lại gọi tên ngài!”
“Hả…đệ…đệ nghe được?” Lúc này, Độc Cô Duy Ngã có thể nói là kinh ngạc tột độ. Bởi vì hắn đoán được, đêm hôm đó mà Độc Cô Vô Song nhắc đến là gì.
Đó là một lần hắn ở trong phòng tự giải quyết. Trong lúc loạn tình, lại vô ý thức gọi tên sư tôn. Mặc dù sau đó hắn cũng bị hai chữ này của chính mình doạ sợ. Nhưng không ngờ rằng, Độc Cô Vô Song cư nhiên lại tình cờ bắt gặp được.
“Đó là trong lúc vô thức mà thôi. Không phải là bản ý của ta.”
Độc Cô Duy Ngã vội vã biện giải, cũng không biết là đang nói cho Độc Cô Vô Song nghe, hay là cho chính mình nghe.
“Không phải bản ý? Ha.” Phát ra tiếng cười chế nhạo, sắc mặt băng lãnh thường ngày của Độc Cô Vô Song cũng có chút vặn vẹo :”Nếu trong tâm không có tà, thân thể sẽ vô thức làm ra phản ứng sao?”
“Ngươi cũng thích sư tôn, cũng có tâm tư không thuần khiết với ngài, thì có tư cách gì mà ngăn cản ta, chê trách ta!!?”
“Ta…” Lúc này, Độc Cô Duy Ngã xác thực là đã không thể nói được thành lời.
Nhưng không đợi hắn nói gì, Độc Cô Vô Song liền đã chủ động nói tiếp :”Chẳng lẽ là vì sư tôn luôn thiên vị ngươi, yêu thương ngươi. Cho nên ta liền phải trơ mắt nhìn các ngươi tình chàng ý thiếp, hạnh phúc ngọt ngào?”
“Độc Cô Duy Ngã! Ta rốt cuộc đã thiếu nợ ngươi những gì. Tại sao mọi thứ của ta đều phải bị ngươi cướp đi vậy chứ?”
“Vô Song, ngươi bình tĩnh…” Nghe thấy lời này của hắn, Độc Cô Duy Ngã ngay lập tức liền hoảng loạn. Phảng phất không muốn nghe hắn nhắc tới chuyện gì đó.
Thế nhưng, không chỉ riêng Độc Cô Duy Ngã, bản thân Độc Cô Vô Song cũng đồng dạng là cố ý lảng tránh chuyện đó. Nhưng bởi vì tâm tình chập chùng, nên hắn vẫn mất bình tĩnh bắt lấy bả vai hắn ta, từng câu từng chữ từ trong cổ họng nghẹn ra.
“Ngươi nhớ cho kĩ…ta chính là ác quỷ do ngươi tạo ra.”
“Là ngươi cướp đoạt mọi thứ của ta.”
“Là ngươi nợ ta! Ta biến thành như bây giờ, tất cả cũng đều là vì ngươi!”
Con ngươi hơi giãn ra, nước mắt của Độc Cô Duy Ngã liền không ngừng chảy xuống. Hắn nhìn thấy sự điên cuồng, phẫn hận trong mắt Độc Cô Vô Song, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Huynh đệ song sinh, cảm giác ít nhiều sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
“Ta xin lỗi…Ta xin lỗi…”
Rốt cuộc, Độc Cô Duy Ngã liền quỳ xuống. Một đại nam nhân, lúc này lại đang gào khóc như một đứa trẻ.
Trong giọng nói của hắn, ẩn chứa rất nhiều thứ. Có thống khổ, có tuyệt vọng, áy náy, hổ thẹn,…
“Ta sai rồi. Về sau ta sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt sư tôn nữa. Ta sẽ không cướp thêm thứ gì của ngươi. Thật xin lỗi…”
Hắn mỗi ngày đều đang cố bù đắp cho Độc Cô Vô Song. Dù làm chuyện gì cũng đều sẽ nghĩ cho Độc Cô Vô Song.
Không chỉ đơn thuần vì tình cảm huynh đệ. Mà còn là vì, hắn đang áy náy. Đang muốn dùng những thứ này đến bù đắp cho đệ đệ của mình.
Hắn nợ Độc Cô Vô Song, rất nhiều. Nhiều đến cả đời này của hắn đều không trả hết được.
Nhìn Độc Cô Duy Ngã quỳ trước mặt mình. Đáy lòng Độc Cô Vô Song mặc dù cũng ẩn ẩn đau đớn. Nhưng càng nhiều hơn, lại chính là lãnh đạm.
“Mong ngươi có thể nói được làm được.”
“Chớ có như mười bốn năm trước.”
Ta cho ngươi hy vọng, ngươi lại tận tay đẩy ta vào thâm uyên, để ta vạn kiếp bất phục. Vĩnh viễn sa vào trong vũng bùn, không thể tẩy rửa một thân tanh hôi.
Con ngươi thít chặt, Độc Cô Duy Ngã liền lắc đầu :”Sẽ không.”
**Ai đúng ai sai. Đến chính bản thân ta cũng không biết nữa a.