Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 73: Xử Lý Bán Huyết Tộc (2)



Chuông bạc ở phòng ngủ lầu ba có liên kết đến chuông bạc ở lầu một, ở trên vang, dưới lầu cũng sẽ phát ra âm thanh.

Mọi người nghe được thanh âm, rõ ràng khẩn trương hơn rất nhiều.

Quản gia mặc áo bành tô càng thêm thẳng lưng, “Hướng Văn đi nhanh, Dục Thanh, ngươi bưng nước lên cùng.”

Hướng Văn là nam phó bên người công tước. Vị trí này vốn đã có người, nhưng người này ngày hôm qua vừa mới từ chức, quản gia vẫn còn chưa kịp tìm được nam phó nào thích hợp để thay thế, cho nên chỉ có thể để người ông cảm thấy không tệ lắm tạm thời vào vị trí này.

Hướng Văn để tóc dài đến bả vai, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, làm việc lưu loát. Anh ta đã hầu hạ công tước được vài thập niên, điều này khiến cho mọi người vô cùng khâm phục. Vì những vị nam phó khác chỉ mới làm được hai năm thôi đã không chịu nổi mà từ chức.

“Hướng Văn, lát nữa tôi phải chú ý những gì?” Dục Thanh bưng nước, đi sau Hướng Văn một bậc thang.

Hướng Văn nghe hắn hỏi vậy, bước chân cũng không ngừng, “Công tước nói cái gì, cậu chỉ cần làm theo là được, tuyệt đối không được nói không, mà phải nói —— Vâng thưa công tước. Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên cậu phục vụ bên người ngài công tước, cho nên nói ít nhìn nhiều một chút. Nhưng đừng nhìn chằm chằm dung mạo của công tước biết chưa, công tước ghét nhất là huyết tộc hạ đẳng nhìn mặt ngài”.

Huyết tộc hạ đẳng?

Trong mắt Dục Thanh hiện lên một tia tối tăm.

Cho dù hắn có ưu tú cấp mấy đi chăng nữa, chung quy vẫn chỉ là một nô bộc. Tất cả mọi người sẽ luôn nhắc nhở hắn, hắn chỉ là một bán huyết tộc nhỏ nhoi mà thôi.

Nếu hắn muốn thay đổi cấp bậc thân phận thì sao?

Dẫu có tài sản vô biên vô kể cũng không đủ, ít nhất phải có quân công.

Ông của công tước cũng là giành được quân công nơi chiến trường, cho nên công tước mới có được thân phận tôn quý và số tài sản bất tận như vậy. Cha của công tước kì thật chưa bao giờ ra chiến trường, bởi vì ông ta sợ máu. Là một huyết tộc, lại sợ máu, đúng là chuyện buồn cười đến không thể nào buồn cười hơn, nói đến, công tước cũng có tật xấu này.

Dục Thanh cảm thấy đây chỉ là cái cớ mà cha công tước dùng để thoái thác việc không đến chiến trường mà thôi. Bởi lúc bọn họ uống máu cũng không thấy họ sợ máu ở chỗ nào.

Rất nhiều quý tộc ở Đế đô vẫn luôn tìm đủ mọi loại cớ chỉ để không phải tòng quân ra trận. Trong lòng Dục Thanh hiểu được, trong mắt những quý tộc này, ra trận là một chuyện cực kì dung tục, huống chi còn là giao chiến với đồ ăn của chính mình.

Bọn họ tự xưng là cao quý, cho nên sẽ không làm những chuyện này, việc mà họ cần làm chỉ là sai nô bộc mang những đồ ăn đáng yêu đó để lên trên bàn ăn của bọn họ, vậy là đủ rồi.

………..

Hướng Văn đột nhiên xoay người, anh ta nhìn thẳng vào Dục Thanh, “Không được ngẩn người, hầu hạ công tước không đơn giản như việc cậu ghé vào phòng bếp xin đồ ăn đâu. Tốt nhất là cậu nên toàn tâm làm việc, đây là tôi cho cậu lời khuyên.” Anh ta hơi nâng cằm, “Nếu cậu không nghe, tôi sẽ thỉnh cầu với công tước, chuyển cậu ra ngoài ruộng làm việc. Có lẽ ở nơi đó cậu cũng có thể dùng công phu của cái miệng nhỏ phía dưới kia mê đảo rất nhiều huyết tộc đói khát đấy.”

Dục Thanh nghe được những lời này, mặt lập tức đỏ lên, hắn vội vàng cãi lại: “Tôi không có.”

Nói xong, hắn gắt gao mím môi.

Ở trang viên này, Hướng Văn là có tiếng là miệng độc, nhưng Dục Thanh rất ít khi giao tiếp với đối phương nên không biết, vì hắn là người làm của phòng bếp, còn đối phương lại là nam phó bên người công tước, thân phận của bọn họ cách nhau rất xa.

Nếu như làm tốt chức vụ nam phó này, về sau sẽ có cơ hội tấn chức làm quản gia.

Một khi trở thành quản gia, địa vị thân phận cũng sẽ thay đổi. Có vài quản gia được chủ nhân ưu ái, con cái cũng có thể theo học trường quý tộc.

Mà hắn vĩnh viễn sẽ chỉ là một tên nô bộc hèn mọn.

Không ai dám đấu võ mồm với Hướng Văn, bởi vì anh ta là tâm phúc của công tước, cho dù là quản gia cũng phải nể mặt Hướng Văn ba phần.

…………

Sau “sự cố nhỏ” ở thang lầu ấy, Dục Thanh càng thêm cẩn thận bưng chậu nước, đi theo phía sau Hướng Văn vào phòng ngủ chính ở lầu ba.

Độ ấm ở phòng ngủ chính rất thấp, khiến người đi vào lập tức cảm thấy lạnh run. Nóc nhà và mặt tường đều làm bằng lưu li, màu sắc chủ đạo là đỏ và đen, nùng lệ lại hắc ám. Ðây là loại phong cách mà các quý tộc thích nhất.

Hướng Văn vừa vào cửa đã cởi bỏ khuôn mặt nhăn nhó, “Công tước đại nhân, chào buổi tối.”

Người ấy ngồi ở bên mép giường, áo ngủ tơ lụa bao phủ lấy da thịt tái nhợt, đây là màu da đặc thù của các quý tộc. Mặc dù bọn họ có ưa tối giới, nhưng ban ngày vẫn không chịu ra khỏi cửa. Ở xã hội thượng đẳng, làn da đồng thời cũng tượng trưng cho một loại địa vị.

Chỉ có huyết tộc ti tiện thì ban ngày mới phải đi ra ngoài bôn ba.

Hướng Văn dịu ngoan ngồi xuống bên chân người trên giường, thật cẩn thận xỏ dép nhung vào chân đối phương, đồng thời trong miệng cũng không ngừng, “Công tước, món chính đêm nay là máu nhân loại cực kì trân quý, sau khi ăn xong, điểm tâm ngọt tráng miệng là món mà ngài thích nhất bánh Tát Hách.”

Thân Giác không nhìn Hướng Văn đang xỏ giày cho mình, mà yên lặng dõi mắt nhìn người đứng ở cách đó không xa Dục Thanh.

Hắn vẫn giống như mấy đời trước đây, vô cùng xinh đẹp, khiến người ta gần như không thể nào dời mắt được.

“Hướng Văn.” Thân Giác mở miệng.

Hướng Văn lập tức ngẩng đầu, “Thưa ngài?”

Thân Giác rũ mắt nhìn Hướng Văn, không nóng không lạnh nói: “Ai cho ngươi lá gan, dám đưa một tên bán huyết tộc vào phòng của ta?”

Hướng Văn nghe vậy, lập tức quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, “Xin ngài thứ tội, tôi lập tức đuổi hắn ra ngoài.” Anh ta đứng dậy, đoạt lấy chậu nước mà Dục Thanh đang cầm trong tay, biểu tình chán ghét, “Đi ra ngoài! Đừng có ở chỗ này làm ô uế mắt của ngài công tước.”

Dục Thanh không ngờ hắn vừa mới vào mà đã bị đuổi ra, thân thể khẽ run lên, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đây, cửa phía sau lập tức đóng lại, hắn giống như thứ rác rưởi bị người ta ném ra ngoài.

Hắn đứng ở cửa một hồi, sau khi bức lệ ý trong mắt lui xuống, mới đi xuống lầu.

Quản gia nhìn thấy Dục Thanh vừa vào đã ra thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó lại thở dài, cũng không nói gì, chỉ kêu hắn trở lại phòng bếp tiếp tục làm việc.

Dục Thanh trở lại phòng bếp lập tức bị mọi người vây quanh. Đầu bếp nữ vô cùng thương tiếc sờ sờ mặt Dục Thanh, “Không sao đâu, đứa nhỏ này, tính tình công tước từ trước đến nay đều vậy, rất kì quái. Cậu vẫn nên ở phòng bếp làm việc cho tốt vẫn hơn.”

Dục Thanh cúi đầu, không cười nổi.

Đầu bếp nữ thấy hắn như vậy, bèn trộm lấy một miếng bánh kem đưa cho Dục Thanh, “Trốn ra phía sau ăn đi, đừng để cho quản gia phát hiện.”

Dục Thanh tuy rằng chưa từng được ăn loại bánh kem này, nhưng hắn đã từng thấy qua, đây là bánh Tát Hách mới vừa rồi Hướng Văn giới thiệu cho công tước.

“Cái này hình như không phải lắm?” Hắn sửng sốt.

Đầu bếp nữ nghịch ngợm nháy mắt, “Không sao đâu, tôi chỉ xén một miếng nhỏ cho cậu, công tước sẽ không phát hiện ra, cậu mau đi ăn đi.”

Bên cạnh có vài người thấy được, cũng giục Dục Thanh mau đi ăn đi.

Dục Thanh lúc này mới nở nụ cười, cầm bánh kem đi ra cửa sau phòng bếp ăn.

Lúc hắn ăn xong, công tước vẫn còn chưa xuống lầu.

Buổi tối hằng ngày sau khi công tước tỉnh ngủ, nam phó sẽ hầu hạ ngài tắm rửa.

Nhưng tắm rửa cũng phải tốn cả tiếng đồng hồ.

Chỉ là gần đây Hướng Văn có hơi buồn bực. Vốn là lúc ban đầu khi công tước tắm, anh ta đều sẽ ở bên trong giúp công tước xoa tinh dầu, mát xa cho công tước. Nhưng từ sau lần công tước bị thương, lại không cho anh ta hầu hạ nữa, chỉ cho phép anh ta cầm quần áo đứng ở bên ngoài.

Anh ta có đến mấy lần hoài nghi bản thân mình sắp thất nghiệp.

Thân Giác ở trong phòng tắm không thèm để tâm Hướng Văn ngoài cửa đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ nhìn ưa tối giới trên ngón giữa bàn tay trái đến xuất thần.

Từ sau khi cậu khôi phục ký ức, đau đớn dường như vẫn còn lẩn quẩn đâu đó trong xương cốt.

Lúc cậu tự sát, kỳ thật rất hối hận, cũng giống như các huyết tộc khác mà thôi. Nhưng cách tự sát này không hề có đường lui, chỉ có thể thần trí thanh tỉnh từ từ nhìn thân thể của mình bị thiêu đốt đến chết.

Lần này cậu đương nhiên sẽ không lăn vào bánh xe đổ trước kia nữa.

Kỳ thật Thân Giác còn rất vừa lòng với cảnh lần này. Dục Thanh là nô bộc của cậu, chỉ cần tài sản của cậu vẫn còn đây, không ai có thể cướp đi Dục Thanh từ trong tay cậu, ngay cả Kiều Giang Nguyên, tới từ chỗ nào thì cũng cút về chỗ đó.

Cậu thấy ngâm vậy là đủ rồi, bèn đứng dậy tắm qua vòi sen một lượt, mới đi ra khỏi phòng tắm. Hướng Văn lập tức muốn tiến lên mặc quần áo cho Thân Giác, nhưng bị ánh mắt của cậu ngăn lại. Anh ta chỉ có thể thuận theo đưa quần áo qua.

Vì đang ở nhà cho nên cậu cũng không cần phải mặc quần áo nghiêm chỉnh làm gì.

Thân Giác chỉ mặc áo tắm dài làm bằng tơ lụa cao cấp rồi thong thả ra khỏi phòng.

Hướng Văn đi theo phía sau cậu, vĩnh viễn duy trì khoảng cách ba bước, không gần không xa, Thân Giác nếu có cần gì, anh ta sẽ lập tức tiến lên, đây là chức trách của nam phó.

Quản gia cong eo đứng ở cuối cầu thang lầu một nghênh đón Thân Giác, “Chào buổi tối, thưa ngài công tước của tôi.”

Thân Giác nhìn ông, khẽ gật đầu rồi rẽ về hướng nhà ăn.

Quản gia đi theo phía sau Thân Giác, vì cấp bậc thân phận của ông cao hơn nam phó, cho nên ông chỉ duy trì khoảng cách một bước chân với Thân Giác, “Thưa ngài công tước, mười phút trước người hầu của Kiều công tước mới đưa tới một phong thơ, nói rằng Kiều công tước hôm nay sẽ đến đây bái phỏng ngài.”

“Từ chối.” Thân Giác đạm mạc nói.

Quản gia ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên nói lắp,”Cái đó…”

Đây chính là công tước Kiều Giang Nguyên đó, là bằng hữu tốt nhất của công tước bọn họ. Mỗi lần công tước Kiều Giang Nguyên tới thì ngài ấy đều vô cùng vui vẻ, còn nếu một khoảng thời gian rồi mà công tước Kiều Giang Nguyên vẫn chưa tới thăm, thế thì khoảng thời gian ấy ngài công tước sẽ vô cùng cáu bẳn, mà những kẻ hầu cận như bọn họ cũng sẽ trải qua những tháng ngày gian khổ không kém.

Thân Giác không định lặp lại câu trả lời lần thứ hai. Sau khi quản gia xác định mình không hề nghe lầm, chỉ có thể gật đầu, “Vâng, thưa ngài công tước, vậy tôi sẽ nói lại với bên kia là thân thể công tước không được khỏe, không tiện gặp mặt.”

Thân Giác đi đến vị trí chủ vị của bàn ăn rồi tao nhã ngồi xuống. Đôi tay cậu giao nhau đặt ở dưới cằm, nhàn nhạt nhìn thoáng qua quản gia, “Không cần, bảo anh ta về sau không cần tới nữa.”

Tới làm cái gì? Cho y cơ hội dụ dỗ Dục Thanh sao?

Có câu ngạn ngữ là gần quan thì được ban lộc, Thân Giác không định cho Kiều Giang Nguyên được “gần quan”.

Lời này rơi vào trong tai quản gia lại thành Thân Giác giận dỗi Kiều Giang Nguyên, ông ngoài mặt gật đầu, nhưng lại định đợi lát nữa sẽ lén đi ra nói vài câu với người hầu của công tước Kiều Giang Nguyên. Công tước giận dỗi về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ, rốt cuộc thì sau khi công tước bị thương, công tước Kiều Giang Nguyên chỉ qua thăm đúng một lần vào ngày đầu tiên. Hiện tại công tước cũng đã tỉnh lại được vài ngày rồi, y mới tới đây thăm hỏi, không trách được ngài công tước lại giận dỗi.

Thân Giác bắt đầu dùng bữa. Cậu chán ghét nhìn thoáng qua máu nhân loại ở trong ly, nhưng cũng chỉ có thể cau mày nuốt máu xuống cổ họng.

Bây giờ cậu là quỷ hút máu, nếu trường kỳ không uống máu thì sẽ thiếu chất dinh dưỡng, hơn nữa gần đây cậu còn bị thương, cho nên cũng chỉ có thể uống máu nhân loại để bổ sung thêm dinh dưỡng. Nhưng dù gì Thân Giác cũng không phải là một quỷ hút máu “chính tông”, cậu có kí ức của chính bản thân mình.

Cậu uống được một nửa, thật sự uống không nổi nữa, buông ly. Hướng Văn đứng bên cạnh lập tức dâng nước trong cho Thân Giác.

Thân Giác uống hơn phân nửa nước trong mới có thể miễn cưỡng ép xuống cảm giác ghê tởm của dạ dày. Cậu nhìn lướt qua ly máu nhân loại vẫn còn thừa một nửa ở trước mặt, đột nhiên hỏi:”Bán huyết tộc lúc nãy đâu?”

Quản gia nghe vậy lập tức cho người đi gọi Dục Thanh tới.

Dục Thanh biết Thân Giác muốn gặp mình, suy nghĩ đầu tiên là chuyện hắn ăn vụng bánh Tát Hách bị bại lộ rồi, cho nên lúc đi tới, biểu tình vô cùng khẩn trương. Hắn không biết Thân Giác sẽ giáo huấn mình như thế nào, chỉ hy vọng có thể là một trận roi.

Hắn run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Thân Giác, nhỏ giọng nói: ” Thưa ngài Công tước.”

Thân Giác vuốt ve ưa tối giới trên ngón tay, ánh mắt dừng trên miệng ly, “Uống đi.”

Uống gì?

Dục Thanh chưa bao giờ nghĩ tới Thân Giác sẽ thưởng cho mình một ly máu nhân loại lớn như vậy. Hắn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, ngay cả ánh mắt ghen ghét của Hướng Văn cũng không để ý.

Thân Giác thấy người chậm chạp bất động, chuyển mắt nhìn lại thì thấy dáng vẻ sững người của Dục Thanh. Cậu khẽ nghiêng đầu, thong thả ung dung nói: “Như thế nào? Chê ta uống qua sao?”

Dục Thanh vội vàng lắc đầu, “Không, chỉ là máu nhân loại quá trân quý, tôi không dám uống.”

Hiện giờ một ly máu nhân loại còn tươi như vậy quý báu vô ngần, loại nô bộc như Dục Thanh một năm chắc không uống nổi một ly. Cái mà bọn họ uống hiện giờ đều là máu chế phẩm, bên trong chỉ có 5% đến 15% thành phần là máu nhân loại.

“Không sao, ta đã nói ngươi có thể uống thì ngươi có thể uống, uống đi.” Thân Giác nói xong còn lộ ra một nụ cười. Cậu đợi một hồi, thấy Dục Thanh vẫn chậm chạp bất động, tươi cười trên mặt dần thu lại, “Như thế nào? Còn muốn ta đút cho ngươi?”

“Không, không, để tôi tự uống.”

Dục Thanh nói xong còn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, mới thật cẩn thận vươn tay bưng ly máu nhân loại kia lên.

Hắn cẩn thận như vậy, tựa như sợ chính mình sơ sẩy một chút thôi sẽ làm đổ cái ly.

Lúc vị máu lan tỏa ở trong khoang miệng, hắn gần như hạnh phúc đến mức muốn khoa tay múa chân, chỉ là hắn còn nhớ rõ hiện tại mình vẫn còn đang đứng ở trước mặt ai.

Dục Thanh uống xong, vội vàng đặt cái ly lại trên bàn ăn. Sau khi hắn đặt ly trở về, còn ngẩng đầu lên nở nụ cười cảm kích với Thân Giác, “Cảm ơn ngài công tước.”

Thân Giác cũng cười một chút, chỉ là tươi cười kia có thâm ý, “Ngươi biết ly máu nhân loại mà ngươi vừa mới uống kia có bao nhiêu trân quý không?”

Dục Thanh nghe thấy câu nói này, sắc mặt lập tức trắng bệch

Quả nhiên, môi mỏng Thân Giác hơi tách, thổ lộ ra một câu tàn khốc, “Đủ để mua thêm một tên bán huyết tộc nữa đấy, vậy mà ngươi còn dám uống, thật là to gan, xem ra bánh kem ăn cũng khá ngon đi?”

Cậu nhìn lướt qua bánh kem dính trên đầu ngón tay cái của Dục Thanh, sau đó khẽ nhếch môi châm chọc, nhìn về phía quản gia, “Nô bộc phạm tội ăn cắp sẽ bị đưa đến chỗ Thẩm Phán phải không, ở chỗ ấy sẽ chịu hình phạt gì ấy nhỉ?”

Vừa dứt lời, bán huyết tộc xinh đẹp bên cạnh lập tức quỳ gối trên mặt đất. Hắn phủ phục thân thể, chui xuống dưới gầm bàn, thành kính nâng giày của đối phương lên rồi hèn mọn chạm chán mình vào, “Thưa công tước, cầu xin ngài đừng đưa tôi đến chỗ Thẩm Phán, cầu xin ngài.”

Rất nhiều người hầu lúc xin tha sẽ lựa chọn tư thế này. Bọn họ áp trán mình lên chân chủ nhân, bày ra sự trung thành cùng hèn mọn.

Đôi mắt Thân Giác quét xuống dưới một chút, chợt rút chân ra khỏi dép nhung, lại dẫm chân trần lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của Dục Thanh.

Hướng Văn thấy một màn này, yên lặng trợn trắng mắt.

Cái tên cẩu ti tiện này, chỉ biết quyến rũ người khác, ngay cả ngài công tước cũng không buông tha.

Dục Thanh bị Thân Giác dẫm trúng mặt, cả người cứng đờ, nhưng hắn không dám động, chỉ có thể tùy ý để bàn chân lạnh băng kia dẫm dẫm trên má hắn.

Nhưng Thân Giác chỉ dẫm một lúc, dường như cảm thấy không thú vị nữa bèn thu chân trở về. Dục Thanh thấy thế, cho rằng ngài muốn đưa mình đến chỗ của Thẩm Phán, nhất thời tình thế cấp bách, mèo mù vớ cá rán nắm được chân của Thân Giác, chủ động hôn lên mu bàn chân nhỏ nhắn tái nhợt kia.

Vừa hôn vừa thấp giọng gọi tên của đối phương.

“Công tước đại nhân.”

**********

Tác giả có lời muốn nói: 【 nhấn mạnh lại lần nữa: Hết thảy giả thiết vì cốt truyện mà phục vụ 】

Tôi rất muốn nói vài câu, mọi người nói có bug, cá nhân tôi cảm thấy không phải bug, bởi vì vốn dĩ tôi cũng đâu có viết tiểu thuyết đời thật gì đâu, đây là một thế giới hư cấu mà.

1. Huyết thống áp chế

Tôi không muốn viết cái này, quỷ hút máu dù sao cũng là một giống loài không tồn tại, hiện tại các loại giả thiết về huyết thống của nó cũng chỉ là giả thiết do mọi người lập ra mà thôi, cũng đâu phải thật sự như vậy, cho nên tôi muốn đánh phá loại giả thiết này, đi viết một thế giới quỷ hút máu đơn giản một chút.

2. Vì sao Đế quốc lại để mặc một công tước thảm đến như vậy?

Bởi vì thân phận của Thân Giác ở chỗ này cũng như là con của thê thiếp phiên vương thời Trung Quốc cổ đại ấy, kế thừa một khối tài sản nhất định, nhưng không có thực quyền, một khi phá sản, thì cả nhà xong đời.

3. Vì sao không dứt khoát trực tiếp viết thế giới hiện đại đơn giản?

Bởi vì giả thiết của bổn văn không cho phép viết hiện đại. Tôi cũng muốn chứ bộ, nhưng ở hiện đại giết người là phạm pháp. Dân quốc cũng không thể viết, không thể viết dân quốc, sau đó mới cân nhắc viết về Châu Âu thời Trung cổ. Nhưng tôi không muốn viết về người Châu Âu đâu, vì đặt tên người thật sự làm tôi đầu trọc ấy, cho nên tôi chỉ đành hư cấu một bối cảnh quỷ hút máu thời Trung cổ đại, ngay cả diện mạo của quỷ hút máu cũng thiên về phương đông luôn mà.

4. Vì sao nhân loại có hắc ma pháp, quỷ hút máu lại không có năng lực bảo hộ chính mình?

Nguyên nhân nhân loại có hắc ma pháp, là bởi vì cá nhân tôi không muốn nhân loại bị ăn sạch. Nhân loại không biết bất cứ thứ gì chắc chắn sẽ trở thành túi đựng máu di động cho quỷ. Nếu tôi mà là quỷ hút máu ấy, khẳng định sẽ đem đồ ăn ăn ngon như vậy quyển dưỡng, buộc bọn họ sinh sôi nẩy nở, sau đó thì thỏa sức mà ăn. Uống máu người, nhất thời sung sướng, càng uống cành sướng. Trình độ yêu thích của quỷ hút máu đối với nhân loại, đại khái chẳng khác nào trình độ người Quảng Đông yêu thích người Phúc Kiến đi.

Quỷ hút máu đương nhiên là có năng lực bảo hộ chính mình, tỷ như biến thành con dơi nhỏ bay tới bay lui, hì hì, còn rất đáng yêu.

À, đương nhiên còn có những năng lực tự vệ khác, chỉ là tôi không viết ra mà thôi. Bởi vì áp bách mà Thân Giác phải đối mặt, là huyết tộc áp bách huyết tộc, chứ đâu phải nhân loại áp bách cậu đâu, cho nên cậu mới thảm như vậy.

Cám ơn mọi người đã đọc những dòng vô nghĩa này của tôi nhé, cũng thật xin lỗi các thiên thần nhỏ rơi vào bản văn hắc ám này.

*********

Lời tác giả muốn nói cũng là lời editor muốn nói, xin lỗi các thiên thần nhỏ vì đã để các bạn rơi vào bản văn hắc ám này T^T


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.