Nháy mắt tiếp theo, Dục Thanh đã bị Hướng Văn hung bạo kéo ra khỏi ngầm bàn.
“Ai cho phép cậu tùy tiện chạm vào thân thể tôn quý của ngài!” Hướng Văn trừng mắt nhìn Dục Thanh đang quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy khinh thường và chán ghét. Anh ta không ngờ tới người này lại dùng đến mưu hèn kế bẩn như thế này để trèo cao, vọng tưởng được ở bên người ngài công tước. Chỉ có anh ta, một mình anh ta mới có thể khiến ngài công tước vui lòng.
Anh ta quát Dục Thanh xong thì lập tức rút một cái khăn tay trắng muốt trong túi trước ngực ra, quỳ trên mặt đất tỉ mỉ lau chân cho Thân Giác, tựa như nụ hôn của Dục Thanh chính là bệnh khuẩn, sẽ cảm nhiễm ngài công tước cao quý của anh ta.
Sau khi Dục Thanh bò dậy, sắc mặt lại lập tức tái nhợt mà quỳ xuống đất một lần nữa, cảm thấy chính mình sắp xong rồi.
Nếu hắn bị đưa đến nơi của Thẩm Phán, chắc chắn sẽ bị xử cực hình, có khả năng còn bị rạch chữ “trộm” lên mặt.
Quản gia đứng một bên châm chước, vì Dục Thanh cầu tình “Thưa ngài, niệm tình đứa nhỏ này vi phạm lần đầu, tha cho cậu ta đi”.
Mỗi người ở đây đều biết nếu như bị đưa đến chỗ của Thẩm Phán sẽ có kết cục gì, không có một người hầu nào nguyện ý gánh trên lưng tội ăn cắp.
Thân Giác bình tĩnh nhìn Dục Thanh, đột nhiên, cậu vươn tay về phía Dục Thanh. Dục Thanh không hiểu ý tứ của cậu, nhưng vẫn đứng dậy đi qua.
“Quỳ xuống”.
Hắn đi đến trước mặt huyết tộc cao quý kia thì nghe được Thân Giác lạnh lùng nói như vậy.
Dục Thanh lại vội vàng quỳ xuống, cứ như vậy, Thân Giác có thể từ trên cao nhìn xuống Dục Thanh. Cậu lẳng lặng nhìn khuôn mặt tựa như vị thiên sứ được Chúa Sáng Thế ưu ái ban hôn trước mắt này, chậm rãi dùng ngón trỏ và ngón cái nắm cằm đối phương.
Lòng bàn tay lạnh như băng cọ cọ trên da thịt mịn màng, thẳng đến khi cằm Dục Thanh bị xoa đỏ bừng, mới nói: “Tha cho ngươi một lần không phải là không thể. Lần trước lúc săn thú, Tuyết Nê của ta bị dọa sợ, gần đây không chịu ăn, nếu như ngươi có thể khiến cho Tuyết Nê ăn, ta sẽ không bắt ngươi đến chỗ của Thẩm Phán nữa.”
Cậu nói xong thì buông lỏng tay ra, rồi vươn tay về phía Hướng Văn đứng bên cạnh.
Hướng Văn thuần thục lấy ra khăn tay trắng muốt, ngoan ngoãn tỉ mỉ lau lại bàn tay Thân Giác đã chạm qua mặt Dục Thanh lần thứ hai.
Quản gia đã thành thói quen, trong mắt không có kinh ngạc.
Ở trong lòng ông, Hướng Văn chính là con chó mà công tước nuôi dưỡng, chỉ nghe lời của công tước đại nhân, vô cùng hiểu ý ngài công tước, nhưng đối với những người khác lại thập phần hung ác.
Tuyết Nê là con ngựa mẹ mà Thân Giác nuôi. Tuy rằng là mẫu, nhưng tính cách lại hư hỏng y như chủ nhân của nó, người hầu phụ trách chăm sóc Tuyết Nê thường sẽ bị thương.
Nhưng Dục Thanh biết mình không bị đưa đến nơi Thẩm Phán nữa thì đã rất vui vẻ rồi, vội vàng lặp đi lặp lại lời cảm ơn.
Thân Giác không hề nhìn hắn, chỉ tao nhã dùng khăn ăn trên đùi lau môi, đứng lên.
Tuy rằng Thân Giác đã bảo quản gia đi từ chối người hầu của Kiều Giang Nguyên, song quản gia tự cho là đúng, khiến Kiều Giang Nguyên tưởng rằng Thân Giác vẫn còn giận dỗi mình vì mấy ngày trước không chịu tới. Vì thế đêm khuya 12 giờ, Kiều Giang Nguyên mang theo lễ vật tới cửa.
Quản gia nhìn thấy Kiều Giang Nguyên thì vô cùng vui mừng, “Kiều công tước, chào buổi tối”.
Kiều Giang Nguyên là huyết tộc vô cùng anh tuấn. Y rất cao, ít nhất phải cao một mét chín. Người bình thường khi mặc tây trang sẽ thấy hơi thấp đi, nhưng y vĩnh viễn không cần lo đụng phải bất cập này. Y gỡ mũ dạ trên đầu xuống, khẽ mỉm cười đáp lại quản gia, “Thân Giác đâu? Đừng nói là còn đang ngủ nhé?”
“Ngài ấy đang ở trên lầu đọc sách.” Quản gia vừa nói vừa đón Kiều Giang Nguyên vào.
Sau khi Kiều Giang Nguyên bước vào trang viên, luôn bất động thanh sắc nhìn ngó xung quanh. Có đôi khi Dục Thanh sẽ hỗ trợ xử lý cỏ dại trong viện, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay y không nhìn thấy đối phương ở trong sân.
Bước vào lâu đài, y được dẫn tới phòng khách.
Trong lúc người hầu rót huyết trà, Kiều Giang Nguyên giả vờ thuận miệng nhắc tới, “Ta nhớ hình như trong số các ngươi có một người trẻ tuổi pha huyết trà rất ngon thì phải.”
Người hầu hơi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cười nói: “Ngài nói chắc là Dục Thanh đi. Hiện tại hắn đang ở trại nuôi ngựa rồi, cho nên không thể pha huyết trà cho ngài được.”
“Trại nuôi ngựa?” Kiều Giang Nguyên nhớ rõ Dục Thanh là người giúp việc của phòng bếp.
Người hầu kia khó xử mím môi, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Mấy tiếng trước, Dục Thanh đắc tội với công tước, cho nên công tước mới phạt hắn đi tới trại nuôi ngựa cho ngựa ăn.”
Kiều Giang Nguyên nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia không vui, nhưng vẫn mỉm cười khẽ gật đầu, “Thì ra là vậy, thật tiếc quá, ta rất thích uống huyết trà mà hắn pha.”
Thưởng thức trà và điểm tâm xong, Kiều Giang Nguyên vẫn luôn yên vị trên ghế sô pha bọc vải màu xanh đậm chờ Thân Giác xuống. Nhưng y đã đợi ước chừng nửa tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy cậu chịu xuống dưới lầu. Y không khỏi lấy đồng hồ quả quýt trong túi áo ra nhìn thoáng qua.
Đây là biểu hiện của việc mất kiên nhẫn.
Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng nói: “Chắc ngài công tước say mê đọc sách quá, phiền ngài ngồi đợi thêm một chút.”
Ông vội vàng đi lên lầu ba.
Lúc nãy ông vừa mới nhìn thấy Hướng Văn, còn cố ý nói với Hướng Văn là Kiều Giang Nguyên tới thăm, nhưng lại không biết vì sao Thân Giác còn không chịu xuống dưới. Ông chỉ có thể tự mình đi lên một chuyến.
Ông đứng ở cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ ba cái, chờ bên trong truyền đến thanh âm, ông mới mở cửa đi vào.
Thân Giác ngồi ở sau án thư to rộng. Vì đọc sách, cậu đeo một cái kính gọng vàng tinh tế.
Cậu nhìn thấy quản gia, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy mắt kính, “Có chuyện gì?”
Quản gia khẽ nhìn qua Hướng Văn, mới nói: ” Công tước, Kiều công tước hiện tại đang ở phòng khách dưới lầu chờ ngài.”
Thân Giác nghe vậy thì hơi nghiêng người, vươn tay khẽ chống cằm, hứng thú rã rời mà nói: “Ta biết, nhưng không phải đã nói là ta không muốn gặp rồi sao?” Cậu dừng một chút, “Nếu ngươi cảm thấy lời hồi đáp này không phải phép cho lắm, thì cứ nói thân thể của ta chưa khỏe đi, không tiện gặp khách là được.”
Quản gia đương nhiên không thể cãi lời của Thân Giác được, chỉ có thể đi xuống chuyển lời lại với Kiều Giang Nguyên.
Kiều Giang Nguyên nghe thấy thân thể Thân Giác không tốt, không thể gặp mình thì ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó y cầm lấy mũ dạ trên bàn, ôn hòa nói: “Một khi đã như vậy, ngày khác ta lại đến.”
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Kiều Giang Nguyên lập tức trầm xuống. Nhưng đây vẫn chưa phải là điểm mà y tức giận nhất.
Đương lúc y đang bước lên xe ngựa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy người hầu của Thân Giác ôm lễ vật vừa nãy y mang đến ném ra khỏi cổng lớn. Người hầu kia làm như không nhìn thấy Kiều Giang Nguyên, làm xong chuyện được phân phó thì lập tức xoay người rời đi.
Kiều Giang Nguyên nhìn một màn này, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Một lúc sau, y nghiêng đầu nói với người hầu của mình: “Nhặt tất cả lễ vật về, sau đó vứt đi.”
Thân Giác đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng dáng Kiều Giang Nguyên rời đi, phát ra một tiếng cười khẽ.
Hướng Văn đứng phía sau cậu dĩ nhiên cũng phát hiện hôm nay thái độ của Thân Giác đối xử với Kiều Giang Nguyên rất lạ, anh ta suy nghĩ một chút, mới thật cẩn thận hỏi: “Công tước không muốn nhìn thấy Kiều công tước nữa sao?”
Hướng Văn rất giỏi đoán ý người khác, anh ta quen nắm bắt việc Thân Giác yêu thích những ai, cái tính này giúp anh ta có thể ở bên cạnh Thân Giác càng lâu.
“Đúng vậy, lần sau nếu ngươi nhìn thấy y cũng không cần bày ra sắc mặt tốt làm gì.”
Thân Giác hiểu rõ Hướng Văn là cái dạng nam phó như thế nào, nhưng hiện tại vừa khéo, cậu cần một nam phó thông minh lại phủng cao dẫm thấp như vậy.
Nếu cậu không thể hoàn toàn cưỡng chế đuổi Kiều Giang Nguyên đi, Hướng Văn cũng có thể giúp cậu vài chuyện.
Thân Giác vốn tưởng rằng Kiều Giang Nguyên ăn một vố như vậy thì sẽ không tới nữa. Nào biết ngày hôm sau đối phương lại tới cửa, thậm chí còn mang theo lễ vật quý trọng gấp mấy lần hôm qua.
Đương nhiên là Hướng Văn phụ trách đi cản Kiều Giang Nguyên lại, đáng tiếc là ôn thần này ngăn không được, cuối cùng Kiều Giang Nguyên vẫn xuất hiện trước mặt Thân Giác.
Lúc ấy Thân Giác đang bơi lội ở bể bơi lộ thiên ngoài hậu viện, nhìn thấy Kiều Giang Nguyên đến, cậu đành leo lên bờ.
Hướng Văn vội vàng phủ áo lên người Thân Giác, thuận tiện tố cáo Kiều Giang Nguyên, “Thưa công tước, tôi đã nói với Kiều công tước là ngài đang bơi lội rồi, không tiện gặp khách. Thế mà ngài ấy vẫn cứ khăng khăng xông vào đây, cả quản gia cũng không thèm ngăn cản, thật là chó mèo gì cũng tùy tiện cho vào được.”
Thân Giác vừa mặc quần áo vừa nghe Hướng Văn nói, nhịn không được cười một tiếng. Cậu nhẹ nhàng quan sát sắc mặt của Kiều Giang Nguyên, sau đó giống như là khen thưởng mà xoa đầu Hướng Văn, “Không sao.”
Tuy rằng Kiều Giang Nguyên không rõ vì sao thái độ của Thân Giác đối với mình đột nhiên chuyển ác như vậy, nhưng y vẫn duy trì được tươi cười trên mặt, quan tâm hỏi: “Thân thể của em đã tốt hơn chút nào chưa? Khoảng thời gian trước tôi có việc phải đi công tác, ngày hôm qua mới trở về.”
Vừa khéo lúc này có người bưng trà bánh lên.
Kiều Giang Nguyên liếc mắt một cái đã nhận ra là Dục Thanh, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh hỉ.
Dục Thanh không nhìn về phía Kiều Giang Nguyên, lúc này hắn vẫn còn chưa biết là Kiều Giang Nguyên thích mình.
Hắn đặt trà bánh xuống xong thì chuẩn bị rời đi, lại bị Thân Giác gọi lại.
“Đứng lại, giúp ta xoa xong tinh dầu rồi hẵng đi.” Thân Giác nói với Dục Thanh xong lại quay đầu nói với Hướng Văn đang đứng bên cạnh, “Đưa tinh dầu cho hắn.”
Hai mắt Hướng Văn lập tức trợn tròn, anh ta phải đợi vài ngày mới đổi lấy được cơ hội giúp công tước xoa tinh dầu này, bây giờ lại bị cái tên bán huyết tộc ti tiện kia cướp đoạt?