Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 350: Bằng hữu



Phi Hồng giới có vẻ càng ngày càng khó rời đi.

Thi thể trên đường cũng càng ngày càng nhiều.

Càng đi sâu vào trong thì không khí càng thêm nóng rực, mùi lưu huỳnh trong không khí lại càng đậm đặc thêm, nhiều khi hít thở còn cảm thấy yết hầu hơi đau, những tộc nhân già yếu khi uống nước hoặc khi ho khan liền sẽ phát hiện máu tươi thấm vào chén nước.

Không biết có bao nhiêu bộ tộc lựa chọn tiến nhập vào Phi Hồng giới, nhưng hiện tại bọn hắn càng ngày càng chứng kiến rất nhiều yêu tộc thuộc bộ tóc khác ngã lăn đầy đất. Cả vùng đất đầy vết rạn nứt căn bản không có một chỗ nào bằng phẳng để có thể hành tẩu được, toàn bộ bộ tộc Thiên Thanh Yêu Xà chỉ có thể ở giữa những khe rãnh cao thấp ngang dọc, có khi còn có cả những khe hở núi lửa tràn đầy nham thạch nóng chảy.

Thời gian dần dần trôi qua, bộ tộc bọn hắn cũng bắt đầu có người ngã xuống chết đi.

Số người bị chết không nhiều nhưng cũng đủ để làm cho kẻ khác phải tuyệt vọng.

Bởi vì thoạt nhìn thì con đường này có vẻ như không có bất kỳ hi vọng nào, tất cả những cố gắng gian nan vất vả dường như đều đi về phía kết cục tử vong, dù là ngẩng đầu lên nhìn khung trời trên cao, bầu trời kia cũng chưa từng ban cho bọn hắn bất kỳ hi vọng nào, vĩnh viễn chỉ là một màu u ám âm lãnh khắc nghiệt.

Mỗi bước đều giống như dẫm lên cái chết, nỗi sợ này làm cho người ta hít thở không thông.

Những người còn lại của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu sở dĩ vẫn còn không sụp đổ, sở dĩ vẫn còn mang theo vẻ chết lặng tiến về phía trước như cũ, là vì có một nữ nhân không để cho bọn họ chết, cũng không để cho bọn họ nổi điên, nữ tử mắt rắn kỳ dị kia dùng ý chí kiên quyết cường đại thậm chí thủ đoạn có chút tàn nhẫn cưỡng ép toàn bộ bộ tộc tiếp tục tiến lên trong tuyệt vọng, xuyên qua vô số thi hài giống như đi qua biển tử vong.

Phía trước còn có hi vọng sao?

Không một ai biết rõ, bởi vì những nơi ánh mắt có thể nhìn thấy vĩnh viễn cũng chỉ là một màu xám u ám và mặt đất nứt nẻ giống nhau, con đường này giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Sau đó có một ngày, toàn bộ bộ tộc trầm tĩnh đau khổ này bỗng dừng lại, một hồi xôn xao lan ra khắp đội ngũ, nhưng không có ai nói chuyện, kể cả Ngọc Lâm đang đứng ở đầu đội ngũ.

Đuôi rắn vừa thô vừa to ở sau lưng Ngọc Lung có chút bất an chuyển động, dường như có chút thấp thỏm không yên, mà càng nhiều người đang kinh ngạc nhìn về phía trước, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Ngọc Lâm.

Ở phía trước mặt bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, ở giữa thiên địa vẫn như cũ, tình cảnh vẫn như trước đó vài ngày làm cho người ta phải ôm tuyệt vọng, nhưng hiện tại đã có cải biến đột nhiên xuất hiện khiến người ta không rét mà run.

Phía trước đã không xuất hiện thi thể nữa.

Cả vùng đất mênh mông bát ngát phía trước rốt cục đã không xuất hiện thi hài của yêu tộc nào nữa, cỗ thi thể cuối cùng nằm ngay chân Ngọc Lâm, thoạt nhìn có vẻ như là thi thể của Cẩu Tộc, y nằm đó, một tay hướng về phía trước như muốn níu lấy cái gì đó, hoặc là vẫn muốn tiếp tục bò về phía trước, nhưng cuối cùng sinh mạng của y đã tắt, nằm lại tại vùng đất tràn đầy khí tức tử vong này.

Con đường phía trước là một mảnh hoang vu, hơn nữa có vẻ còn chưa có ai từng đi qua.

Con đường này, đến cùng là đúng hay sai?

Con đường này, thật sự có thể đi thông đến vùng đất của hi vọng sao?

Truyền thuyết cổ xưa mà tổ tiên lưu truyền lại, pháp trận truyền tống thượng cổ đi thông đến thế giới mới màu vàng kia, thực sự một mảnh đất khác ở nơi này sao?

Không có ai biết, mọi người nhìn thấy dường như chỉ toàn là tử vong.

Ngọc Lâm lặng yên nhìn về phương xa, hiện tại không ai biết nàng đang nghĩ gì, bởi vì nét mặt của nàng thủy chung không hề biến hóa, sau một hồi trầm mặc, nàng đột nhiên đá một cước, đá thi thể Cẩu Tộc kia sang một bên, sau đó không quay đầu lại nhìn tộc nhân của mình chút nào, một mình ngang tàng, kiên quyết, mang theo vẻ dứt khoát đi về phía trước, một người, đi lên con đường chưa từng có ai đi qua, bước về phía không ai biết kia.

Đội ngũ của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu lại xôn xao lên lần nữa, một lát sau, Ngọc Lung cũng trầm mặc đi theo, sao đó là thanh xà vệ, sau đó là càng nhiều chiến sĩ, tộc nhân nữa, giống như những ngày trước, bọn y vẫn đi theo nữ tử Ngọc Lâm kia, đuổi theo cước bộ của nàng đi về hướng không biết ngày mai.

Dù là ngay mai kia có vẻ như chỉ là một mảnh u ám.

Thẩm Thạch lạc mất hồ ly.

Hắn đã tìm kiếm thật lâu ở trong Sa La giới Thiên Tinh Thành phía tây Vũ Lâm thật lâu, cũng không tìm được tung tích hồ ly. Con hồ ly kia giống như đột nhiên biến mất khỏi mảnh Vũ Lâm này, hay biến mất khỏi thế giới này.

Thẩm Thạch không dám nghĩ đến có phải con hồ ly kia vận khí không tốt, có phải đã gặp phải yêu thú cường đại rồi bị ăn thịt mất rồi không, hay là vận khí còn tồi tệ hơn nữa, gặp phải một tu sĩ nhân tộc nổi lòng tham nhìn trúng bộ lông xinh đẹp của nó, sau đó bắt được liền giết chết rồi lột da.

Ý nghĩ như vậy làm cho tâm tình Thẩm Thạch có chút trầm xuống, mặc dù thời gian qua tựa hồ như hồ ly vẫn luôn muốn chứng minh mình hoàn toàn có thể sinh tồn một mình tại nơi hoang dã này, nhưng mà đó là một thế giới tràn đầu nguy cơ tứ phía, đến một tu sĩ tu đạo thành công không cẩn thận vẫn có thể vẫn lạc, huống chi là một con hồ ly bình thường?

Cho nên tâm tình hắn có chút ảm đạm, Thẩm Thạch lặng yên về tới Thiên Tinh thành.

Sau khi đi vào cửa gỗ khổng lồ ở cổng thành, chỉ cần đi đến cuối con phố kia liền có thể nhìn thấy Trận Đảo truyền tống pháp trận thượng cổ ở Thiên Hồng Thành, có thể từ nơi ấy rời khỏi, trở lại Lưu Vân Thành đi tìm Cố Linh Vân, sự tình lúc này có thể kết thúc toàn bộ rồi. Nhưng không biết vì sao Thẩm Thạch dưới cơn mưa đi được một đoạn, hắn lại đột nhiên muốn uống rượu.

Kỳ thật hắn rất ít uống rượi, khi còn ở Lăng Tiêu Tông hắn cũng cùng Bồ lão đầu uống một ít, nhưng khi một thân một mình thì hắn lại hầu như không uống rượu, lại càng không cần phải nói sẽ có ý nghĩ thèm rượu trong đầu.

Hiện tại, Thẩm Thạch cũng đang có loại tâm tình đó, hắn nhớ lại lúc lão Bạch Hầu và Thạch Trư chết, rồi hồi tưởng lại thời điểm chia tay với Tiểu Hắc ở Tuyết Nguyên. Tất cả như chỉ vừa mới xảy ra.

Bỗng nhiên, Thẩm Thạch cười buồn một tiếng, hắn như đang cười lấy chính mình. Qua một lúc, nụ cười ấy càng khiến hắn thêm phần tịch liêu, vì hắn đột nhiên phát hiện ra hình như mình cũng không có bao nhiêu bằng hữu.

Do đó, bất giác mấy con dã thú trở thành đồng bạn thân thiết.

Sau đó, Thẩm Thạch đột nhiên muốn uống rượu, hắn dừng lại, đi vào một tửu quán náo nhiệt ven đường.

Đây là một tửu quán bình thường như bao tửu quán khác trong Thiên Tinh thành, tất cả đồ vật trong tiệm đều được làm bằng gỗ. Bàn gỗ, ghế gỗ, cửa gỗ, thậm chí đến chén uống rượu cũng được làm bằng gỗ.

Thẩm Thạch chọn một chỗ vắng, lấy ra một viên Linh tinh mua ba ly rượu. Rượu của quán này có mùi chua, khó uống nhưng giá cả lại đắt.

Thẩm Thạch ngẩng đầu uống một ngụm, suýt nữa thì phun ra ngoài. Một lát sau, hắn cảm thấy thân thể có chút nóng lên, xua đi sự lạnh lẽo của mùa mưa ở nơi này, cho cảm giác hơi dễ chịu.

Có lẽ vì nguyên nhân này mà phần lớn tu sĩ đều thích uống rượu mạnh?

Thẩm Thạch trầm mặc nghĩ thầm, sau đó tiếp tục uống.

Không ai để ý góc vắng vẻ này của quán nên Thẩm Thạch ngồi ở đó rất yên tĩnh mà uống rượu. Khi hắn uống xong hai chén rượu mạnh, cảm thấy nhiệt độ trên người mỗi lúc một nóng hơn. Đúng lúc hắn định uống chén thứ ba thì đột nhiên có mấy người từ bên ngoài vào quán, sau đó có người cười lớn nói:

– Ông chủ, đem mười chén rượu để ta mời khách.

– Tới ngay đây! Ồ, thì ra là ngươi, lão Dương, sao lần này ngươi hào phóng thế? Chẳng lẽ là gặp vận may, trong Vũ Lâm tìm được thiên tài địa bảo gì hả?

– Ha ha, thiên tài địa bảo ở đâu tìm được dễ dàng như vậy. Có điều, vận khí lần này của ta quả thực khá tốt, bên trong Sa La giới mà bắt được một con hồ ly lông trăng hiếm thấy, bộ lông này… Chậc chậc, thật sự rất là đẹp. Lần này đi Thiên Hồng thành nhất định kiếm được lợi nhuận lớn.

“Bộp” Đột nhiên, trong một góc vắng của tửu quán vang lên tiếng chén rượu đặt mạnh xuống mặt bàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.