Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 375: Tuyệt cảnh



Gió mưa nặng hạt, kiếm quang ngút trời, trong nháy mắt, tiếng kinh hô cùng tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, vang vọng trong ngoài Vũ Khư.

Các đệ tử tinh nhuệ của Tứ Chính danh môn từ bốn phương tám hướng cùng sát nhập vào chỗ phế tích cổ xưa này, những nơi đi qua, hầu như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Các chiến sĩ Yêu tộc kinh ngạc và phẫn nộ, còn chưa kịp thấy rõ thế cục, thì máu tươi đã bắn ra từng mảng mà ngã xuống. Nhưng mà huyết mạch truyền thừa của Thiên yêu cổ đại vốn thô bạo hung ác, dường như trải qua sinh tử trước mắt đột nhiên tỉnh lại, những chiến sĩ Thanh Xà cầm đầu bộ tộc , điên cuồng hét lên lao về phía trước nghênh đón khí thế như nước lũ càn quét của Nhân tộc. Trên đường lao đi, bọn họ ngửa mặt lên trời hú dài, quần áo văng tung tóe, dường như đã kích hoạt huyết mạch thần thông đến mức cường đại nhất , hướng về phía kiếm quang sáng chói như hút hết ánh sáng bầu trời của Nhân tộc, gầm thét tiến lên.

Như dã thú bướng bỉnh, điên cuồng, tại tuyệt cảnh đánh cược một lần, một khắc này, không biết có bao nhiêu đôi mắt chiến sĩ bộ tộc biến thành một mảnh huyết hồng. Bọn hắn lộ ra răng nanh, điên cuồng gầm rú, dường như biến thành Tổ Tiên cổ xưa sùng bái dã thú, lao nhanh tiến đến , xông vào giữa màn kiếm quang.

Sấm sét vang dội, mưa vẫn rơi, chợt mưa như trút nước, điện quang sáng ngời vặn vẹo trong tầng mây âm u điên cuồng giãy giụa, giống như trời xanh cũng ở đây gào thét , nhưng mà tại phía trên mây xanh, một đám người xếp thành từng hàng, từng nhóm, một loạt cao thủ cùng trôi nổi giống như là thân ảnh của các vị thần, vẫn như cũ nguy nga bất động.

Có ánh mắt lạnh lùng, bao quát nhân gian.

Trong tiếng mưa gió cuồng vũ, tiếng gào thét điên cuồng, giữa các chiến sĩ Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc xông vào đầu tiên, rõ ràng có một Xà nữ cầm trong tay một cái liêm đao cực lớn, nàng nửa dưới thân rắn, nửa trên là một nữ tử kiều mị động lòng người, đường cong rõ ràng khỏe khoắn , một khuôn mặt dung mạo xinh đẹp, giờ phút này lại dường như mang theo hận ý vô cùng, trợn mắt tròn xoe, chẳng qua là mưa đính vào gương mặt trắng nõn của nàng , ngưng tụ thành châu, lại như mang theo vài phần thê lương.

Hai đạo Quân khí thế như nước lũ trong mưa gió ầm ầm đụng nhau!

Chỉ trong nháy mắt, dường như núi lửa đang bộc phát, bắn ra những tiếng động lớn đến kinh tâm động phách, hoả tinh bùng nổ, ầm ầm tứ tán. Nhưng mà Nhân tộc một vạn năm qua cường thịnh, Tứ Chính danh môn vạn năm truyền thừa, tại thời khắc này rút cuộc triệt để hiển lộ, nhiều năm trước truyền thuyết đồn rằng một chiến sĩ yêu tộc hơn xa một chiến sĩ nhân tộc, ngày hôm nay , quan điểm đó đã thay đổi hoàn toàn.

Trong tiếng nổ vang Ầm ầm, bay rớt ra ngoài, là những thi thể phun máu ngã xuống. Những kẻ không may mắn ấy, hầu như toàn bộ đều là Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc .

Chỉ vừa thấy mặt nhau, tu sĩ Nhân tộc cường đại liền lộ ra vẻ tàn nhẫn, vô luận từ góc độ nào nhìn, đối với Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc đều là nghiền nát một cách triệt để.

Duy nhất có chỗ bất đồng , có lẽ chính là kẻ xông vào đầu tiên Xà Yêu Ngọc Lung, thân là Thiên Thanh Xà Yêu nhất mạch cùng Ngọc Lâm đồng dạng truyền thừa huyết mạch dòng chính, nàng so với chiến sĩ Thanh Xà Vệ bình thường cường đại hơn nhiều, thậm chí nhân tộc tu sĩ chính diện đối mặt với nàng đều hừ một tiếng , phải chịu một chút thiệt thòi nhỏ, lui về phía sau hai bước.

Nhưng mà, cũng vẻn vẹn chẳng qua là lui ra phía sau vài bước mà thôi.

Ngọc Lung trong nội tâm xẹt qua một tia tuyệt vọng lạnh như băng, nhưng mà nàng khẽ vuốt giọt mưa xinh đẹp trên mắt, lại càng trở nên kiên cường, một đôi mắt rắn trong đồng tử, dường như đang có hỏa quang thiêu đốt hừng hực.

“A. . .” Nàng ngửa mặt lên trời kêu to, phóng người lên, liêm đao cực lớn giống như là muốn bổ đôi cái mảnh Thiên Địa, vì tộc nhân lầm than sau lưng mà hi sinh! tiếng gió thê lương từ bốn phương tám hướng lao đến, nàng liều lĩnh mà quét ngang một cái, bảo vệ tất cả tộc nhân bị thương ở sau lưng, đao quang như tuyết, muốn dùng một người, ngăn cản nghìn quân!

Thiên Địa hôn ám, giống như cũng theo đó nín hơi, nhưng mà đúng lúc này, trong Nhân tộc phía trước, bỗng nhiên có tiếng thét dài, thân ảnh một người cao lớn nhảy ra , theo cánh tay vung lên, thình lình chỉ thấy trong mưa gió, một thanh Hắc kiếm cực lớn ầm ầm lao tới, mưa to gió lớn cuốn ngược lại, phụ cận cây cối đều nghiêng đổ, đúng là một kiếm đoạt Thiên cướp Địa không ai bì nổi ,hướng đầu Ngọc Lung chém xuống.

Ma Kiếm Khai Thiên!

Chính là Lăng Tiêu Tông Đại đệ tử Đỗ Thiết Kiếm!

Nam tử đầu trọc kia, sắc mặt nghiêm nghị, người ở giữa không trung, mặt như kim cương, mang theo đầy trời mưa gió mà đến, mãnh liệt như sóng cả. Uy thế thật kinh người , kiếm chưa đến mà mà mặt đất đã nứt ra, Ngọc Lung mặt mày biến sắc, muốn lui bước cũng không thể lui, bởi vì ở sau lưng nàng, chính là những tộc nhân bị thương, xa hơn còn có lão ấu yếu ớt cùng phụ nữ và trẻ em.

Tiếng kêu ​​kinh hô thảm thiết, giống như là lưỡi dao sắc bén truyền vào trong tai của nàng, đâm vào lồng ngực nàng .

Nàng tuyệt vọng mà rít lên, rút cuộc vẫn phải xông về phía trước, đánh về phía cái Hắc kiếm cực lớn mang theo uy lực không thể chống đỡ , chỉ nghe oanh một tiếng, liêm đao lập tức vỡ vụn, tán lạc trong mưa gió, những mảnh vỡ bén nhọn vô cùng trực tiếp bay ngược lại cắm thẳng vào đầu vai trắng nõn của nàng, huyết hoa văng khắp nơi , từ sau lưng của nàng bắn ra ngoài.

“A!” Ngọc Lung vặn vẹo thân thể, thống khổ gào thét,bước đi lảo đảo, nhưng mà kiếm lực vô cùng khủng khiếp của Hắc Kiếm, vậy mà vẫn chưa dừng, lại lần nữa đuổi giết. Ngọc Lung tuyệt vọng ngẩng đầu, dường như đã buông xuôi. Ngay vào lúc này, đột nhiên từ bên cạnh vang lên mấy tiếng hí…iiiiii gào thét, mấy chiến sĩ tàn phế hầu như đã không còn khả năng chiến đấu, hô to lao tới, nhào vào trước người Ngọc Lung , dùng huyết nhục thân thể, nghênh đón khí thế kinh khủng của Hắc kiếm.

“Oanh. . .”Âm thanh Quái dị mà trầm đục, máu tươi từ những lồng ngực và thân hình họ bạo liệt ép ra ngoài, thân thể của bọn hắn chịu không nổi cái lực lượng cường đại mà nhao nhao nổ tung, huyết hoa đầy trời, như một bông hồng điên cuồng mà tuyệt vọng , từ từ bay xuống.

Đỗ Thiết Kiếm bước chân khẽ dừng lại, nhíu mày, nhìn về phía những chiến sĩ Thanh Xà đang ngã xuống như rơm , khóe mắt có chút co quắp thoáng qua, trong đáy mắt xẹt qua một tia không đành lòng, Khai Thiên Ma Kiếm trong tay cũng hơi chậm lại.

Ngọc Lung há to miệng, kinh ngạc mà nhìn các chiến sĩ đang liều chết đỡ kiếm, bọn hắn nguyên một đám mà té xuống, nặng nề mà ngã tại mặt đất ẩm ướt, máu tươi từ trên người bọn họ từ các vết thương đều rực lên, nhuộm hồng cả một mảnh cự địa, nhuộm hồng một tòa phế tích.

Chiến sĩ Thanh Xà cuối cùng vẫn tiếp tục dang hai tay ra, như muốn hình thành một bức tường lấp kín không gian trước mặt nàng, chẳng qua là bức tường đó đã sớm chằng chịt lỗ như tổ ong, và kẻ đó cũng không lập tức chết đi , thanh âm của hắn tựa hồ cũng trở nên khàn khàn khó nghe, nhưng mà thân thể không ngừng chảy ra máu tươi làm cho không người nào có thể nghe rõ ngôn ngữ của hắn, chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy câu chữ trầm thấp:

“Chạy. . . nhanh. . . Chạy. . . Tiểu thư. . .”

Ngọc Lung thê lương mà kêu thảm thiết một tiếng, trở mình dựng lên muốn ôm lấy hắn, nhưng mà tay mới duỗi ra liền chụp một cái vào khoảng không, thân hình chiến sĩ cao lớn đã kiệt sức ngã xuống, ngã ở trên mặt đất, bạch cốt huyết nhục mơ hồ có thể thấy được.

Trận mưa gió này, dường như càng ngày càng tàn khốc, như đang quay trở về vạn năm trước, hoặc là càng xa xưa hơn nữa, một cuộc chiến tranh làm cho người ta thống khổ và tuyệt vọng.

Các chiến sĩ còn sống của bộ tộc đột nhiên bừng tỉnh, nhao nhao lao đến, kéo Ngọc Lung về, họ điên cuồng hướng về phía sau rút lui, còn có vài kẻ liều mạng thì ngăn trước người Đỗ Thiết Kiếm, vẻ mặt sợ hãi liếc nhìn nam tử uy thế vô song tựa hồ không ai bì nổi. Chẳng qua là Đỗ Thiết Kiếm chẳng biết tại sao, cầm trong tay Khai Thiên Ma Kiếm cực lớn, cũng không có lập tức đuổi giết .

Nhưng mà trận mưa gió này, nhất định cuồng bạo, Nhân tộc kiếm quang như biển như sóng, mãnh liệt bành trướng, không đến một lát, đột nhiên liền có mấy đạo thân ảnh lại lần nữa bắt kịp, từ bên cạnh Đỗ Thiết Kiếm xẹt qua, phóng tới những chiến sĩ bộ tộc kia, cẩn thận nhìn lại, chính là Cam Trạch, Tôn Hữu cùng Chung Thanh Trúc … đám đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của Lăng Tiêu Tông .

Vì vậy máu tươi lại lần nữa bắn tung tóe, tràn ngập tại đây, tiếng tru lên tuyệt vọng chưa bao giờ ngừng, khi cơn cuồng phong qua đi, mưa to phía dưới, chính là thi thể ở khắp nơi.

Nhân tộc thế công như nước thủy triều, hướng về chỗ sâu trong Vũ Khư, thế như chẻ tre không gì cản nổi.

Mà xa xa , dường như còn có thể nghe được tiếng hét truyền tới, trong mưa bụi sương mù trên đài cao, có một tiếng gọi ầm ĩ thê lương truyền đến:

“Chạy a. . .”

Sau đó Thiên Địa mưa gió đột nhiên như nổ tung, thế công của Nhân tộc bỗng ngừng lại, không ít người mang theo ánh mắt khiếp sợ, thấy được một thân thể khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong mưa gió, đó là một thân hình to lớn tựa như cự Xà.

Nó ngửa đầu hướng lên trời, dường như mang theo tuyệt vọng cùng thê lương,nhìn về những cái thân ảnh phía trên trời cao, điên cuồng mà rú lên Hi..i…iiii. Mà ở trong Vũ Khư , vẫn như vang lên tiếng hét, dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ xoáy chặt lấy nơi này, quanh quẩn:

“Chạy a. . . Chạy. . . Chạy. . . Chạy. . .”

Nhưng mà trên đỉnh trời xanh, nguyên một đám thân ảnh Nguyên Đan Cảnh vẫn như cũ sừng sững bất động, chỉ có Thẩm Thạch trong lúc vô tình chứng kiến được, trong cặp mắt hờ hững trầm mặc của Hoài Viễn Chân Nhân , như có một ngôi sao kỳ dị đang nhấp nhô, chẳng qua là nhàn nhạt mà nhìn qua thân ảnh Thanh Xà khủng lồ đang tuyệt vọng, một lát sau liền dời ánh mắt, lập tức tập trung nhìn về một khu vực.

Thẩm Thạch quay đầu, chỉ thấy trong đám người ở đó, có một nam tử dáng người cao lớn khôi ngô , cầm trong tay Hắc kiếm cực lớn, khí thế vô song, chẳng qua là chẳng biết tại sao, hắn nhìn qua bốn phương tám hướng biển máu cuồn cuộn, sắc mặt có chút ngưng trọng, bước chân trở nên có chút chậm chạp.

Thẩm Thạch trong lòng đột nhiên mãnh liệt nhảy một cái, giờ khắc này hắn thậm chí không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân, chẳng qua là dùng khóe mắt len lén liếc hắn một cái, lại phát hiện Hoài Viễn Chân Nhân mặt không biểu tình, nhìn không ra bất luận hỉ nộ ái ố gì cả, chỉ là nhàn nhạt mà nhìn đệ tử mình yêu mến trên mặt đất, quan sát động tác có vẻ hơi chần chừ của hắn.

Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, trong miệng có tiếng thở dài.

=================

Đỗ Thiết Kiếm,Lệnh Hồ XungĐôi bên nghĩa hiệp cùng chung sở trường

Kiếm chiêu biến ảo khôn lườngKhen thay nghĩa khí chừa đường rút lui


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.